0
Bề mặt của thẻ bí ẩn đã có thay đổi. Vô số những đường bạc đều đã biến mất. Thay vào đó là những điểm bạc to nhỏ khác nhau. Lúc trước, ít nhất thì hắn còn nhận ra đây là thẻ cấp cao, chứ với hình dáng hiện tại thì hắn chẳng tài nào đoán ra nó là cái thứ quỷ quái gì.
Sự biến đổi của thẻ này đã vượt qua cả nhận thức của hắn. Ngơ ngác, hắn nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trên bàn.
Thật là kỳ lạ! Khang Huy lại đang phải đối diện với điều gì đây?
Đột nhiên, một ý nghĩ vụt qua đầu, Khang Huy vội đưa thẻ cắm vào khe của băng thẻ.
"Tít". Hình ảnh hiện lên vẫn như cũ.
Rốt cuộc là cái thẻ này đang thay đổi theo hướng nào? Lòng hiếu kỳ của Khang Huy bỗng trỗi dậy mạnh mẽ. Hắn chỉ hận không thể nào phóng ngay ra phố để mua thẻ năng lượng cấp ba.
*Xúc động là ma quỷ! Xúc động là ma quỷ!* Khang Huy lẩm bẩm nhắc nhở bản thân, đó không phải là một số tiền nhỏ, một chút xíu nào đâu. Mất một lúc sau, hắn mới kìm lại được. Nếu như là người khác, chắc đã chẳng kiềm chế được rồi. Nhưng hắn thì có thể tự kìm chế bản thân cực tốt, hắn chưa từng thiếu thứ đó.
Hắn tỉnh táo trở lại và nhanh chóng nghĩ thông suốt mọi thứ. Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải học được cách chế tạo thẻ ảo ảnh. Với hắn mà nói, đây mới thật sự là bước ngoặt của cuộc đời. Cho dù nguyện vọng có nhỏ bé, nhưng đây vẫn là thứ mà hắn hằng mong ước.
Hiện tại Khang Huy không thể nào mà phân tâm vào chuyện khác được. Lý do mà hắn không muốn động đến tiền tiết kiệm của mình là vì những khao khát, mục tiêu này. hắn cũng chẳng biết sẽ phải mày mò trong bao lâu, tiêu tốn hết bao nhiêu vật liệu. Nên giờ hắn đang gồng mình tiết kiệm để có thể đạt được điều mà mình hằng mong ước. Cho dù tấm thẻ kia có bí ẩn đến đâu đi chăng nữa thì làm sao có thể sánh bằng việc hắn được chạm vào "thẻ ảo ảnh quảng cáo". Hình ảnh đa sắc của những chiếc thẻ được phát ra vào mùa đông khi còn lang thang là điều mà mãi về sau hắn vẫn luôn ghi nhớ.
Giờ vấn đề ăn mặc không còn quan trọng với Khang Huy nữa. Nguyện vọng khi còn bé thì quá là đỗi đơn giản: có cơm ăn, có quần áo mặc và có chỗ mà chui vào tránh gió, vậy là quá đủ rồi. Hiện giờ nguyện vọng duy nhất của hắn chỉ còn việc tạo ra những tấm thẻ có nhiều màu sắc mà thôi.
"Hô..." Khang Huy thở dài một tiếng. Hắn đẩy hết không khí trong lòng ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đặt tấm thẻ vào trong ngăn kéo. Trước khi học được cách làm thẻ ảo ảnh, hắn tuyệt đối không giải quyết cái bí ẩn của tấm thẻ kia đâu!
Nhìn đống phế liệu trên bàn. Khang Huy chẳng nói một lời mà ngồi xuống, đã sớm quen với những thất bại. Từ xưa tới nay, đều là tự mình tìm hiểu nên với hắn thất bại là chuyện cơm bữa rồi. Nếu mà cứ mỗi lần thất bại mà nổi giận thì liệu có hắn ngày hôm nay?
"Cố gắng thêm lần nữa!" Hắn siết chặt tay thầm nhủ. Bảy ngày cứ thế trôi qua.
Khuôn mặt Khang Huy hiện rõ vẻ mệt mỏi, đôi mắt thì đầy tơ máu. Trước mặt hắn, thì vô vàn những thẻ bài nằm ngổn ngang. Và chả có cái thẻ nào có một đường nét hoàn chỉnh, toàn là những phế liệu cả. Suốt bảy ngày trời, hắn không ngừng cố gắng làm thẻ ảo ảnh, nhưng rồi kết quả vẫn là số không.
Hắn chẳng thể điều khiển cây bút bằng "cảm giác" được, mặc dù hắn cảm nhận rõ được cái "vật tính" đang tràn vào bên trong phần mực, nhưng vẫn không có cách nào khiến cho nó hòa vào phần lõi được cả. Vật chất đang ở trên ngòi bút cứ như một con ngựa chứng, chẳng hề nghe lời chủ nhân.
Cảm giác của Khang Huy vốn dĩ đã quá yếu. Nay lại liên tục luyện tập. Kết quả hắn chẳng thể gắng được nữa, đành phải nghỉ ngơi để chờ "cảm giác" phục hồi lại. Trong suốt bảy ngày đêm, vừa tốn sức lại chẳng có thành quả. Hắn vừa cảm thấy thất vọng vừa mệt mỏi, một nỗi thất vọng còn kinh khủng hơn nhiều so với cả những mệt mỏi về thể xác.
"Mình sai ở chỗ nào vậy?". Khang Huy vò đầu bứt tóc đầy đau khổ.
Chán nản ngồi phịch xuống ghế. Nhìn đống phế liệu trên bàn. Đột nhiên, Khang Huy khựng lại. Suốt mấy ngày vừa qua, hắn chẳng những hao tổn về tinh lực, mà tiền bạc cũng không ít. Nhất là chi phí mua vật liệu, tuy chỉ là thẻ ảo ảnh cấp một mà thôi, mà cũng ngốn của hắn gần cả 10000 đồng.
Số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình chẳng trụ nổi được vài lần như này. Khang Huy cười khổ trong lòng.
Đứng lên, đẩy cửa sổ ra. Ánh mặt trời chói chang rọi vào mặt làm cho tâm trạng của Khang Huy có chút thoải mái hơn. Bọn trẻ lang thang, ai cũng thích cái kiểu thời tiết này. Vì chỉ có thời tiết như này thì họ mới chẳng phải sợ cái rét buốt mà c·hết cóng ngoài đường.
Mỉm cười một mình, tay bỏ sau đầu. Hắn cứ thong thả mà đi.
Tự lúc nào chẳng hay, hắn đã đến cổng Đại Học Đông Phương.
"Mình còn chưa vào trường lần nào." Nghĩ vậy, Khang Huy cũng chẳng do dự, đi thẳng về phía Đại Học Đông Phương.
Trường không cấm người lạ ra vào. Vì phong cảnh tuyệt đẹp và những di tích cổ, nên rất nhiều người cũng thường đến đây tham quan. Mà hằng năm, nhà trường nhờ những du khách đó cũng kiếm thêm một khoản kha khá. Nên năm nào họ cũng dốc hết sức mình để làm đẹp trường. Và đây cũng là một điểm nhấn riêng của trường. Cho dù thực lực của Đại Học Đông Phương chưa vào nổi top 100. Nhưng nó lại nằm trong top 10 trường học có cảnh quan đẹp nhất, điều này khiến cư dân thành Đông Bình vô cùng tự hào.
Vừa bước vào khuôn viên trường. Ở đâu cũng thấy du khách, từng nhóm tụm ba tụm năm. Chỉ cần nhìn qua là biết ai là du khách, và ai là học sinh. Các học sinh thì luôn mặc đồng phục ngay ngắn. Nhưng Khang Huy cứ đi đến đâu là lại khiến cho người ta thấy ngứa mắt ở đó.
Tóc thì bù xù, quần áo thì nhàu nát, chân đi dép lê, mặt thì mấy ngày không rửa, khác nào một gã ăn mày rách rưới?
Cũng chẳng quan tâm đến cái ánh mắt khó chịu của người xung quanh. Với bộ dáng cực kỳ tự nhiên. Khang Huy cứ thế mà nằm xuống thảm cỏ. Từ khi lang thang, hắn cũng đã gặp nhiều kiểu người, đủ sự đời rồi, hắn cũng miễn nhiễm với những cái ánh mắt khinh bỉ này.
Mà khi Khang Huy vừa nằm xuống, người ta lại càng có dịp khẳng định hắn là một tên ăn mày, ai ai cũng phải tránh né hắn ra.
Khang Huy cũng mặc kệ, nằm xuống để tận hưởng cái ánh mặt trời đang chiếu lên cơ thể rệu rã của mình. Mệt mỏi quá rồi! Hắn không muốn động đậy tí nào nữa!
Đúng lúc đó thì một tiếng nói vọng lại đến tai của hắn.
Thanh âm êm ái, dịu dàng lại khiến người khác phải chạnh lòng. Khang Huy vẫn chưa chịu mở mắt, với hắn thứ này cũng chẳng có chút hấp dẫn nào.
Hồi trước Khang Huy từng gặp một cô gái rất xinh, nhưng lại cầm cái giày cao gót gõ lên đầu cái cậu bạn lang thang, tay thì lại chửi rủa om sòm. Mà cho đến bây giờ, khi nghĩ lại cái thanh âm dễ nghe kia, hắn vẫn cảm thấy rùng mình. Bởi cái cách cô ta mắng cậu bạn đó, thực sự nó là điều ác độc nhất mà hắn từng được nghe. Mà chỉ vì cậu ta khi ăn xin lỡ tay làm dính chút bụi vào đôi giày của cô ta mà thôi.
Lúc ấy, cậu bạn của Khang Huy cũng chỉ mới 6 tuổi, còn hắn là 8 tuổi. Hắn chẳng nghĩ gì, xông ngay lên đánh cô ta, tiếc là còn nhỏ quá nên sức đánh đâu bằng người ta. Và cả hai bị bầm dập cả người. Mà mùa đông năm đó, thì cậu bạn đó của hắn cũng đi mãi không về, vì quá lạnh mà mất.
Kể từ đó trở đi, khi mà Khang Huy nghe được giọng con gái dễ thương thì trong đầu lại hiện về những ký ức năm nào.
"Thở dài..." Khang Huy nhíu mày một cái. Rồi lại thở ra. Không thể để thanh âm đó làm hỏng tâm trạng tốt của mình được.
Giọng của hai người vẫn cứ lọt vào tai của Khang Huy.
“Em gái à, sao mặt em lại buồn hiu thế? Có gì cứ nói chị nghe. Đừng có giấu trong lòng.” Một cô gái nói.
Một giọng con gái khác, có vẻ buồn rầu trả lời: “Chị à, không biết sao nữa, em không thể làm được thẻ ảo ảnh thỏ xanh. Em thử nhiều lần lắm rồi nhưng vẫn chẳng được. Mà em là người có "cảm giác" tốt nhất lớp đó. Chỉ có mỗi em là làm không được thôi!”.
Khang Huy nằm trên mặt đất, hai mắt đột nhiên mở to, lưng vẫn quay về phía hai người, hai lỗ tai thì cứ vểnh cả lên, hắn sợ là sẽ bỏ sót dù chỉ là một chữ. Vấn đề mà cô bé kia nói cũng y hệt của hắn.
"Em nói cho chị nghe coi, khi em làm thẻ thì "cảm giác" của em thế nào?" Cô chị từng bước hỏi dò.
“Ôi, em cũng không nói được. Nói chung là, khi em cố gắng dùng cảm giác điều khiển cây bút, thì tự nhiên, lại thấy khó. Rõ ràng trong đầu em vẫn nhớ kết cấu của nó mà khi làm thì chẳng ra gì cả”.
Và cứ như thế... Khang Huy đột ngột bật người dậy. Hai người này dường như đã chạm vào vấn đề mà hắn gặp phải. Môi giới... điều khiển bút! Lạ lùng. Mà đó có thể là cách mà hắn đang hướng tới. Một sự bừng sáng lóe lên trong đầu hắn.
“Em đừng vội nhé. Thẻ ảo ảnh cấp một rất đơn giản, thông mình như em, chắc chắn sẽ thành công.” Đầu tiên người chị khích lệ em gái, sau đó liền chỉ ra điểm mấu chốt trong đó : “Em trước kia chưa từng chế tạo qua thẻ bài, mặc dù cảm giác rất cao nhưng thiếu kinh nghiệm là chuyện bình thường. Rất nhiều thầy giáo cũng không nói rõ điểm này, chúng ta không phải dùng cảm giác để khống chế tài liệu trong lúc khế hợp, mà là dẫn dụ chúng trong lúc khế hợp, nó như một đường dẫn, chỉ dẫn dắt. Mà muốn khế hợp chính thức xảy ra, vẫn phải dựa vào vật tính của bản thân tài liệu, em gái hiểu chưa.?
Khang Huy như bị một tia chớp bổ trúng, lập tức sáng lên "Dẫn dắt" "dẫn dắt"... ra là thế! Tất cả mọi vấn đề như được hóa giải hết.
Khi Khang Huy vừa kịp đứng lên thì hai chị em đó đã chẳng còn ở đó nữa. Hắn chẳng hay, từ lúc hắn nằm suy nghĩ, họ đã đi đâu mất từ một tiếng trước rồi.
Nhanh chân chạy vội, "nếu có thẻ bay thì tốt rồi".
Về tới nhà thì y như rằng là hắn đang tông cửa mà vào. Lao thẳng vào bàn, Khang Huy cắm cúi mà làm thẻ ảo ảnh cấp một. Lòng thì tràn đầy niềm tin. Lần này, chắc chắn là thành công rồi!
Hít một hơi thật sâu, ổn định lại nhịp thờ, Khang Huy chờ cho bản thân từ từ bình tĩnh lại.
Chờ nhịp thở ổn định lại, hắn lấy một thẻ bài trống ra, để xuống trước mặt, tay phải nhẹ nhàng đặt bút.
Không hề do dự, đầu bút liền chạm đến bề mặt thẻ bài.
Cảm giác mỏng như sợi tóc, rõ ràng tự nhiên bao phủ đầu ngọn bút, như lướt trên mặt băng bóng loáng, không chút trở ngại.
Khang Huy tốn một hơi liền hoàn thành cả cấu vân, không còn có chút cảm giác khó khăn nào, cảm giác này thật tuyệt diệu!
Đắc ý đưa thẻ bài đã hoàn thành tới trước mặt mình quan sát kĩ lưỡng, trong lòng Khang Huy tràn ngập cảm giác thành công. Sự việc trên thế giới này quả nhiên vô cùng kì diệu a, chỉ cách một tầng cửa sổ, đâm qua liền tới một cảnh giới khác!
Đem thẻ bài đã hoàn thành cắm vào tạp tào trong độ nghi, nhấn nút kích hoạt.
Một quả cầu ánh sáng to bằng nắm tay trôi nổi trước mặt Khang Huy, ấm áp, tỏa ra ánh sáng nhu hòa màu trắng.