Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 10: Huyền Phong
"Con đường tu luyện của ngươi sẽ chính thức bắt đầu từ đây."
Mạc Thương Huyền dẫn Diệp An đi dọc theo một con đường lát đá xanh. Phía trước họ là dãy cung điện nằm ở mạn phía bắc Thiết Kiếm Phong - Huyền Phong, một trong mười hai phong của Thanh Phong kiếm phái.
Càng đi sâu vào địa giới của Huyền Phong, Diệp An càng cảm thấy linh khí dày đặc hơn. Đặc biệt, phong nguyên tố ở đây đặc biệt tinh thuần, tạo thành những luồng gió trong suốt như thủy tinh lượn lờ quanh các tòa kiến trúc cổ kính.
Kiến trúc của Huyền Phong mang đậm phong cách thanh nhã. Mái ngói xanh thẫm uốn lượn như sóng nước, cột trụ trắng ngọc cao v·út, những hành lang dài được điêu khắc tinh xảo. Nơi đây tọa lạc ở vị trí gần với tầng mây, khiến cả phong như một tiên cảnh giữa trùng vân.
"Gặp qua phong chủ." Một nhóm đệ tử đang luyện kiếm vội vàng dừng lại thi lễ khi thấy Mạc Thương Huyền.
"Đứng dậy đi." Mạc Thương Huyền phất tay, "Lưu Nguyệt đâu? Gọi nó đến cho ta."
"Lưu sư tỷ đang ở Tĩnh Tâm Các, để đệ tử đi gọi." Một nam đệ tử nhanh chóng chạy đi.
Không lâu sau, một thiếu nữ mặc đạo bào xanh nhạt nhanh chóng đến. Dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú, đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước mùa thu.
"Gặp qua phong chủ." Lưu Nguyệt thi lễ.
"Đây là Diệp An, tân đệ tử thân truyền của ta." Mạc Thương Huyền giới thiệu, "Ngươi dẫn nó đi làm quen với mọi thứ trong phong. Chú ý giải thích rõ các quy củ và những điều cần biết."
"Đệ tử tuân mệnh." Lưu Nguyệt gật đầu, sau đó quay sang mỉm cười với Diệp An, "Sư đệ, mời theo ta."
Khi Mạc Thương Huyền đã đi khỏi, Lưu Nguyệt mới nói: "Ta là đệ tử nội môn, vào phong đã được ba năm. Từ nay sư đệ có gì không hiểu cứ hỏi ta."
"Đa tạ sư tỷ." Diệp An chắp tay.
"Đầu tiên ta sẽ đưa sư đệ đến chỗ ở." Lưu Nguyệt dẫn đường, "Là đệ tử thân truyền của phong chủ, sư đệ sẽ có một tiểu viện riêng."
Họ đi qua một con đường nhỏ được bao quanh bởi những cây ngô đồng cổ thụ. Gió thổi qua, lá cây xào xạc như tiếng kiếm ngân. Cuối con đường là một khu vực yên tĩnh với năm sáu tiểu viện được xây theo kiểu tam tiến.
"Đây là khu vực dành cho đệ tử thân truyền." Lưu Nguyệt chỉ vào một tiểu viện, "Tiểu viện này sẽ là chỗ ở của sư đệ. Hiện tại trong phong chỉ có mình sư đệ là đệ tử thân truyền, nên những viện khác đều trống."
Diệp An bước vào tiểu viện. Bên ngoài là một sân nhỏ trồng đầy hoa cỏ, chính giữa có một giếng nước trong vắt. Tiền điện rộng rãi, được bài trí đơn giản nhưng trang nhã. Hậu viện có một sân luyện công nhỏ và một thư phòng.
"Đây là ngọc bài của sư đệ." Lưu Nguyệt lấy ra một miếng ngọc bài màu ngọc bích, "Nó không chỉ là thân phận của đệ tử thân truyền, mà còn có thể mở các trận pháp bảo vệ tiểu viện. Sư đệ phải giữ cẩn thận."
Cô tiếp tục dẫn Diệp An đi tham quan các khu vực khác của Huyền Phong. Chính điện của phong là Huyền Phong Đường - nơi phong chủ thường xuyên giảng đạo và truyền thụ công pháp cho đệ tử. Bên cạnh là Tĩnh Tâm Các, một tòa lầu ba tầng dùng để thiền định và nghiên cứu kiếm đạo.
"Tĩnh Tâm Các chia làm ba tầng." Lưu Nguyệt giải thích, "Tầng một mở cửa cho tất cả đệ tử. Tầng hai chỉ có đệ tử nội môn mới được lên. Còn tầng ba..." Cô liếc nhìn Diệp An, "Chỉ dành cho đệ tử thân truyền và những đệ tử được phong chủ đặc biệt cho phép."
Họ tiếp tục đi đến Phong Nguyệt Đài - một đài cao nằm ở vị trí đắc địa nhất của Huyền Phong. Từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh Thiết Kiếm Phong, đặc biệt là vào những đêm trăng sáng, đây là nơi lý tưởng để lĩnh ngộ kiếm đạo.
"Sư đệ có thấy những dải sáng kia không?" Lưu Nguyệt chỉ vào những luồng gió trong suốt đang lượn lờ, "Đó là phong nguyên tố tinh thuần nhất trong toàn bộ Thanh Phong kiếm phái. Chính vì thế mà phong chủ chọn nơi này làm địa bàn của Huyền Phong."
"Khó trách..." Diệp An gật đầu. Với phong linh căn thiên cấp, cậu có thể cảm nhận được sự tinh thuần của phong nguyên tố nơi đây. Tu luyện ở đây chắc chắn sẽ có lợi rất nhiều.
"Trong phong hiện có ba mươi đệ tử nội môn." Lưu Nguyệt tiếp tục giới thiệu, "Mỗi tháng sẽ có một lần luận kiếm, không chỉ để đánh giá thực lực mà còn để phân phối tài nguyên tu luyện. Là đệ tử thân truyền, sư đệ không cần tham gia những luận kiếm này, nhưng nếu muốn cũng có thể tham dự."
Họ đi qua khu vực của đệ tử nội môn. So với tiểu viện của Diệp An, nơi ở của các đệ tử nội môn đơn giản hơn nhiều. Mỗi người một gian phòng nhỏ, tuy không rộng rãi nhưng cũng đủ để tu luyện.
"Thanh Phong kiếm phái có mười hai phong." Lưu Nguyệt giải thích thêm, "Mỗi phong đều có đặc điểm riêng. Huyền Phong của chúng ta chuyên về thực chiến và nghiên cứu kiếm đạo. Phong chủ rất coi trọng nền tảng và sự hiểu biết về bản chất kiếm đạo."
"Bên cạnh là Thương Phong, do Doãn trưởng lão làm phong chủ, nổi tiếng với Phá Không Kiếm Quyết. Phía nam là Linh Phong của Mộ Dung trưởng lão, chuyên về luyện đan và nghiên cứu phụ trợ kiếm đạo..."
Diệp An chăm chú lắng nghe. Mỗi phong đều có những đặc điểm và thế mạnh riêng, hiểu được điều này sẽ rất có ích cho việc tu luyện sau này.
"Còn đây là Tàng Kinh Các của phong." Lưu Nguyệt dẫn Diệp An đến một tòa kiến trúc ba tầng, "Trong này có rất nhiều kiếm phổ và công pháp. Tầng một là những công pháp cơ bản. Tầng hai có thêm một số bí kíp cao cấp hơn. Còn tầng ba..."
"Để ta đoán," Diệp An mỉm cười, "Chỉ dành cho đệ tử thân truyền?"
"Sư đệ thông minh." Lưu Nguyệt cũng cười, "Tầng ba không chỉ có những bí kíp cao thâm, mà còn có cả những tâm đắc về kiếm đạo của phong chủ. Đó là đặc quyền của đệ tử thân truyền."
"Đúng rồi," Cô chợt nhớ ra điều gì đó, "Ngày mai sẽ có một buổi luận kiếm nhỏ giữa các đệ tử nội môn. Sư đệ có muốn đến xem không? Có thể hiểu thêm về thực lực của các sư huynh đệ trong phong."
"Vậy ngày mai ta sẽ đến." Diệp An gật đầu.
Khi hoàng hôn buông xuống, Lưu Nguyệt đã giới thiệu xong những điều cơ bản về Huyền Phong. Trở về tiểu viện của mình, Diệp An ngồi xuống bên cạnh giếng nước, ngắm nhìn ánh trăng đang dần lên cao. Những luồng gió trong suốt vẫn đang lượn lờ, mang theo một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
"Con đường kiếm đạo..." Cậu khẽ thì thầm, "Từ đây mới thực sự bắt đầu."
"Sư đệ đã đói chưa?" Lưu Nguyệt hỏi, "Chúng ta có thể vừa dùng cơm vừa nói chuyện. Ta còn nhiều điều cần giới thiệu với sư đệ."
Nàng dẫn Diệp An đến một tửu lâu nhỏ nằm trên sườn núi phía đông. Đây là nơi các đệ tử thường lui tới, không khí khá thoải mái.
"Trên Thiết Kiếm Phong có năm địa điểm quan trọng mà sư đệ cần biết." Lưu Nguyệt vừa rót trà vừa nói, "Đầu tiên là Chính Pháp Điện - nơi chưởng môn và các trưởng lão thường xuyên nghị sự. Đệ tử bình thường không được phép lại gần, trừ khi có triệu tập đặc biệt."
"Thứ hai là Vạn Quyển Lâu - thư viện trung tâm của môn phái. Quy mô gấp mười lần Tàng Kinh Các của phong chúng ta. Tuy nhiên, muốn vào đó phải có đủ điểm cống hiến hoặc được trưởng lão cho phép."
"Thứ ba, Phong Vân Đài." Ánh mắt Lưu Nguyệt sáng lên, "Đó là nơi các trưởng lão thường xuyên chỉ điểm kiếm đạo cho đệ tử. Mỗi tháng sẽ có một ngày, các trưởng lão luân phiên trực ở đó. Đệ tử nào có nghi vấn về kiếm đạo đều có thể đến thỉnh giáo."
"Thứ tư là Linh Thạch Phường - nơi đổi lấy tài nguyên tu luyện. Mỗi đệ tử đều có một định mức điểm cống hiến hàng tháng. Đệ tử nội môn được hai trăm điểm, đệ tử thân truyền là năm trăm điểm. Ngoài ra có thể kiếm thêm bằng cách hoàn thành nhiệm vụ."
"Cuối cùng là Luận Kiếm Tràng. Đó là nơi tổ chức các cuộc thi đấu giữa các đệ tử. Ba tháng một lần sẽ có đại luận kiếm, đệ tử các phong đều có thể tham gia."
Lưu Nguyệt dừng lại để uống một ngụm trà, rồi tiếp tục: "Về môn quy, có mấy điều sư đệ cần phải nhớ. Thứ nhất, đệ tử các phong không được phép tự ý đến địa bàn của phong khác, trừ khi có giấy phép của phong chủ hoặc nhiệm vụ đặc biệt."
"Thứ hai, nghiêm cấm đệ tử tranh đấu ngoài Luận Kiếm Tràng. Nếu có mâu thuẫn phải báo cáo với chấp sự hoặc trưởng lão giải quyết."
"Thứ ba, muốn ra khỏi môn phái phải có giấy phép của phong chủ. Đệ tử nội môn mỗi tháng được phép ra ngoài ba ngày. Đệ tử thân truyền được bảy ngày, nhưng vẫn phải báo cáo trước."
"Về tu luyện," Lưu Nguyệt hạ giọng, "Đệ tử nội môn phần lớn đều ở cảnh giới Trúc Cơ. Để thăng tiến lên Kim Đan cảnh, ngoài công pháp còn cần rất nhiều tài nguyên. Điểm cống hiến chính là chìa khóa để có được những tài nguyên này."
"Sư tỷ có thể nói rõ hơn về các loại nhiệm vụ không?" Diệp An hỏi.
"Có ba loại chính." Lưu Nguyệt giải thích, "Loại một là nhiệm vụ trong nội bộ môn phái, như giúp các trưởng lão thu thập dược liệu, sao chép kinh văn, hoặc tuần tra các khu vực. Loại này an toàn nhưng điểm cống hiến không cao."
"Loại hai là nhiệm vụ bên ngoài, thường do các thương hội hoặc tông môn khác ủy thác. Có thể là hộ tống thương đội, truy tìm bảo vật, thậm chí là trừ yêu diệt ma. Nguy hiểm hơn nhưng phần thưởng cũng lớn hơn."
"Loại ba là nhiệm vụ đặc biệt do các trưởng lão trực tiếp giao phó. Đây là cơ hội tốt nhất để lập công và được trưởng lão coi trọng."
Nói đến đây, Lưu Nguyệt chợt nhớ ra điều gì: "Nói về trưởng lão, có lẽ ta nên kể cho sư đệ nghe về Mạc trưởng lão. Người là một trong những trưởng lão nghiêm khắc nhất, đặc biệt coi trọng nền tảng kiếm đạo. Những đệ tử trước đây đều phải mất ít nhất nửa năm chỉ để luyện cơ bản."
"Nhưng người cũng rất công bằng. Chỉ cần đệ tử thực sự cố gắng, người sẽ không tiếc công chỉ dạy. Nghe nói có lần người thức trắng ba đêm để giúp một đệ tử giải quyết nghi nan về kiếm ý."
"À phải," Nàng bỗng cười khúc khích, "Sư đệ biết tại sao Huyền Phong lại có ít đệ tử thân truyền như vậy không? Nghe các sư huynh kể lại, mỗi lần có người xin làm đệ tử thân truyền, Mạc trưởng lão đều đưa ra một thử thách: trong vòng ba ngày phải lĩnh ngộ được một thức kiếm do người tự sáng tạo. Đến nay chưa có ai vượt qua được."
"Vậy ta..." Diệp An tò mò.
"Sư đệ là trường hợp đặc biệt." Lưu Nguyệt mỉm cười, "Nghe nói khi nhìn thấy sư đệ thi triển Thanh Phong kiếm pháp trong kỳ tuyển chọn, ánh mắt Mạc trưởng lão đã sáng lên. Có lẽ người đã nhìn thấy điều gì đó rất đặc biệt ở sư đệ."
"Nói về kế hoạch tu luyện," Nàng chuyển đề tài, "Ta nghĩ sư đệ nên bắt đầu bằng việc làm quen với các loại tài nguyên và công pháp trong phong. Tuy là đệ tử thân truyền nhưng vẫn phải có nền tảng vững chắc. Khi nào ổn định rồi hãy nghĩ đến việc nhận nhiệm vụ."
"Đúng rồi, ngày mai có luận kiếm..." Diệp An nhớ lại.
"Sư đệ cứ xem là cơ hội để hiểu thêm về thực lực của các sư huynh đệ." Lưu Nguyệt nói, "Mỗi người một kiểu tu luyện, một phong cách kiếm đạo khác nhau. Quan sát họ cũng là một cách học hỏi."
Khi trăng đã lên cao, hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện. Trên đường về tiểu viện, Diệp An cảm thấy mình đã hiểu thêm rất nhiều về cuộc sống trong môn phái. Ngày mai sẽ là một ngày mới, và hành trình tu luyện thực sự của cậu cũng sẽ bắt đầu từ đó.