"Chuẩn bị nghênh đón các vị trưởng lão." Tiếng chuông ngọc vang lên trong không gian tĩnh lặng, âm thanh trong trẻo lan tỏa khắp đại điện như những gợn sóng vô hình, mang theo một uy nghiêm trang trọng khó tả.
Trước tiên là hai hàng đệ tử thân truyền tiến vào. Trong ánh sáng ban mai xuyên qua những ô cửa sổ tinh xảo, họ như những bóng trắng di chuyển - tất cả đều mặc đạo bào trắng như tuyết, vai khoác áo choàng xanh nhạt, trang phục chỉ dành riêng cho những đệ tử xuất sắc nhất của môn phái. Bước chân họ nhẹ nhàng đến mức không một tiếng động, như những cơn gió lướt qua, chia ra đứng hai bên đại điện thành hai hàng nghiêm chỉnh.
Tiếp theo là đoàn chấp sự trong trang phục trang nghiêm, ba mươi sáu người chia làm bốn nhóm theo bốn phương vị. Mỗi nhóm do một vị thủ tịch chấp sự dẫn đầu, họ tiến vào trong đội hình Tứ Tượng Trận - một trận pháp cổ xưa thường được sử dụng trong những nghi lễ trọng đại của môn phái. Bước chân của họ tạo thành một nhịp điệu trang nghiêm, âm vang nhẹ trên nền đá cẩm thạch như những nốt nhạc của một khúc tế lễ cổ xưa.
"Nghênh đón các vị trưởng lão." Tiếng hô vang lên, dội vào những cột trụ cao v·út rồi lan tỏa khắp đại điện.
Mười hai vị trưởng lão lần lượt xuất hiện, khí chất mỗi người một vẻ - người thì như núi non trầm mặc, tỏa ra sự vững chãi không thể lay chuyển; kẻ tựa kiếm khí ngút trời, chỉ đứng đó đã như một thanh bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ. Dù đã cố ý thu liễm tu vi, nhưng chỉ riêng khí độ tản ra đã khiến không gian như ngưng đọng, khiến người ta không dám ngẩng đầu nhìn thẳng. Họ từng cặp tiến vào theo thứ tự niên lịch trong môn phái, mỗi bước đi đều mang theo uy nghi của bậc chí tôn, lần lượt ngồi xuống những vị trí đã được sắp đặt sẵn.
Một luồng gió nhẹ bỗng thổi qua, khiến những ngọn đèn trong đại điện khẽ rung rinh như có linh tính. Chưởng môn nhân xuất hiện, thần thái ung dung tự tại nhưng mỗi bước chân đều như mang theo sức nặng của cả thiên địa. Dù ông đã cố ý thu liễm khí tức đến mức tối đa, nhưng vẫn khiến toàn bộ đại điện chìm trong một áp lực vô hình, như thể không khí đột nhiên trở nên nặng nề hơn. Ngay cả những vị trưởng lão cũng phải khẽ cúi đầu để bày tỏ sự kính trọng - một cử chỉ thể hiện rõ địa vị tối cao của vị chưởng môn này.
Các đệ tử nội môn xếp thành hai hàng dài hai bên đại điện, áo bào phất phơ trong làn gió nhẹ thổi qua những ô cửa sổ cao v·út. Họ đều là những người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của môn phái, nhưng giờ phút này, tất cả đều nghiêm trang đứng yên tại chỗ, không dám có bất kỳ cử động thừa nào. Không khí trong đại điện càng thêm trang nghiêm, như thể mỗi hơi thở đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng, mỗi cử chỉ đều phải mang theo sự cung kính tuyệt đối.
"Từ ngàn năm qua," Chưởng môn nhân cất tiếng, giọng như chuông ngân vang vọng khắp đại điện, âm thanh lắng đọng trong từng góc nhỏ của không gian rộng lớn. "Thanh Phong kiếm phái chúng ta vẫn kiên trì truyền thừa kiếm đạo, đào tạo vô số nhân tài cho thiên hạ. Trải qua bao thế hệ, tiếng tăm của bản phái ngày càng vang xa, trở thành một trong tứ đại kiếm phái. Tổ sư và các bậc tiền bối đã dùng cả đời để gây dựng cơ nghiệp này, để lại cho chúng ta một di sản vô giá về đạo kiếm."
Ông dừng lại, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu tâm can mỗi người, khiến các tân đệ tử không khỏi rùng mình: "Hôm nay, các ngươi may mắn được chọn vào Thanh Phong kiếm phái. Điều này không chỉ là vinh dự, mà còn là trách nhiệm nặng nề. Từ giờ phút này, mỗi lời nói, hành động của các ngươi đều đại diện cho thanh danh của môn phái. Các ngươi phải luôn ghi nhớ: đối với tổ sư phải tôn kính, đối với sư trưởng phải hiếu thuận, đối với sư huynh đệ phải thân ái."
"Con đường tu tiên không phải là con đường dễ dàng," giọng ông trầm xuống, mang theo nỗi trăn trở của một người đã từng trải, "sẽ có những lúc gian nan, thử thách. Nhưng chỉ cần các ngươi giữ vững đạo tâm, luôn nhớ rằng mình là đệ tử của Thanh Phong kiếm phái, thì không có khó khăn nào không thể vượt qua. Môn phái sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho các ngươi."
Ánh mắt ông quét qua đám tân đệ tử đang chăm chú lắng nghe: "Mỗi thế hệ đệ tử đều có những người xuất sắc vượt trội, trở thành những trụ cột của môn phái. Ta tin rằng trong số các ngươi đứng đây hôm nay, cũng sẽ có những người như vậy. Nhưng dù là ai, cũng phải bắt đầu từ những bước đi đầu tiên. Trước khi chính thức trở thành đệ tử Thanh Phong kiếm phái, các ngươi hãy hướng về phía tổ sư và các bậc tiền bối, thể hiện lòng thành của mình."
Diệp An cùng các tân đệ tử khác từ từ tiến lên, không khí càng thêm trang nghiêm. Trước mắt họ là bức tượng tổ sư khai phái cao lớn, được tạc từ một loại bạch ngọc quý hiếm, phát ra một luồng uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng. Dưới ánh nắng ban mai chiếu qua những ô cửa sổ cao v·út, bức tượng như tỏa ra một hào quang nhẹ, càng tăng thêm vẻ thiêng liêng. Hai bên là những bức họa của các vị tiền bối đã có công với môn phái, mỗi bức họa đều được bảo quản hoàn hảo trong những khung gỗ quý, tựa như vẫn còn giữ được linh khí của người trong tranh.
Mỗi người được phát cho ba nén hương, từng người một lần lượt thắp hương và cúi đầu bái lạy trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Khi khói hương bay lên, quyện với ánh nắng tạo thành những dải sáng mờ ảo, dường như những bức họa của các tiền bối cũng trở nên sống động hơn. Những ánh mắt từ các bức họa như đang quan sát, đánh giá thế hệ đệ tử mới của môn phái. Diệp An có thể cảm nhận được một luồng áp lực vô hình từ những ánh mắt đó, nhưng không phải là sự đe dọa, mà như một lời nhắc nhở về trách nhiệm và danh dự của một đệ tử Thanh Phong kiếm phái.
"Từ giờ phút này," Chưởng môn nhân tiếp tục, giọng nói trầm ấm hơn như một người cha đang căn dặn con cái, "các ngươi chính thức là đệ tử của Thanh Phong kiếm phái. Mỗi người sẽ nhận được một bộ đạo bào, một thanh kiếm bình thường để luyện tập, và một viên Linh Tâm đan để bắt đầu tu luyện."
Sau đó, ông chuyển sang giọng nghiêm túc hơn, ánh mắt lóe lên những tia sáng sắc bén: "Năm năm nữa sẽ là đại hội luận kiếm của tứ đại kiếm phái. Đây không chỉ là cơ hội để các môn phái giao lưu, mà còn là nơi để thế hệ trẻ thể hiện bản thân. Ta hy vọng trong các ngươi sẽ có người đủ sức đại diện cho bản phái tham gia. Đây không chỉ là vinh dự của cá nhân, mà còn là trách nhiệm với môn phái."
"Và hôm nay," Ánh mắt ông dừng lại trên Diệp An, khiến cậu cảm thấy một luồng áp lực vô hình đè nặng, "Ta còn một quyết định đặc biệt muốn công bố. Trong kỳ tuyển chọn vừa qua, có một đệ tử đã thể hiện thiên phú kinh người. Không chỉ sở hữu thiên cấp phong linh căn, mà còn đạt được mười thành hoàn mỹ trong khảo nghiệm ngộ tính - một thành tích chưa từng có trong lịch sử môn phái."
Tiếng xôn xao lập tức nổi lên trong đại điện như gợn sóng lan tỏa. Nhiều người quay sang nhìn Diệp An với ánh mắt tò mò hoặc ngưỡng mộ, có người thậm chí còn tỏ ra kinh ngạc đến mức không thể tin nổi. Ngay cả những gia quyến cũng không khỏi xì xào bàn tán trước thành tích phi thường này.
"Mạc sư đệ." Chưởng môn nhân gọi, giọng nói vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
"Sư huynh." Mạc Thương Huyền bước lên, phong thái như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ - sắc bén mà ung dung. Mỗi bước chân của ông đều mang theo một khí thế không thể xem thường, khiến không gian xung quanh dường như ngưng đọng.
"Ngươi có đồng ý nhận Diệp An làm đệ tử thân truyền không?"
"Đây cũng chính là ý định của ta." Giọng Mạc Thương Huyền trầm ổn nhưng không giấu được sự hài lòng.
"Diệp An."
"Đệ tử có mặt." Diệp An tiến lên, quỳ xuống trước mặt Mạc Thương Huyền với tâm trạng vừa hồi hộp vừa trang nghiêm. Trong khoảnh khắc này, cậu cảm nhận được một luồng kiếm ý vô hình từ vị trưởng lão này - sắc bén như kiếm, nhưng cũng ẩn chứa một sự ấm áp khó tả.
"Ngươi có nguyện làm đệ tử thân truyền của Mạc Thương Huyền không?"
"Đệ tử nguyện ý." Giọng Diệp An vang lên rõ ràng, chứa đựng sự kiên định.
"Tốt." Chưởng môn nhân gật đầu, một tia sáng kỳ lạ thoáng qua trong đôi mắt sâu thẳm. "Từ giờ phút này, ngươi chính thức là đệ tử thân truyền của Mạc Thương Huyền. Hy vọng ngươi sẽ không phụ sự kỳ vọng của bản phái."
Buổi lễ kết thúc trong không khí trang nghiêm. Khi các tân đệ tử lần lượt theo sư phụ của mình rời đi, Diệp An quay lại nhìn cha lần cuối. Diệp Thương chỉ khẽ gật đầu, nhưng trong ánh mắt đã bao hàm tất cả tình cảm và kỳ vọng của một người cha. Qua cái gật đầu đó, cậu hiểu rằng mình đã thực sự bước vào một hành trình mới - con đường kiếm đạo của riêng mình. Một cảm giác vừa nặng nề vừa phấn khởi dâng lên trong lòng, như thể cậu đang đứng trước một cánh cửa lớn, và đằng sau cánh cửa đó là cả một thế giới mới đang chờ đợi được khám phá.