Tiếng chuông ngọc vang vọng khắp Huyền Phong, thanh âm trong trẻo như nước suối, mang theo một dao động kỳ lạ khiến người ta tự nhiên tỉnh táo. Diệp An mở mắt, ánh nắng ban mai đang len lỏi qua khung cửa sổ, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên nền nhà.
Đây là đêm đầu tiên cậu ngủ trong tiểu viện của Huyền Phong. Không khí nơi này khác hẳn với Thanh Thủy trấn - linh khí dày đặc đến mức có thể cảm nhận được bằng cả làn da. Đặc biệt, những luồng phong nguyên tố tinh thuần vẫn không ngừng lượn lờ, tạo ra một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
"Diệp sư đệ." Tiếng gõ cửa vang lên, là giọng của Lưu Nguyệt, "Phong chủ có lệnh triệu kiến."
"Vâng, đệ tử sẽ chuẩn bị ngay." Diệp An vội vàng thu xếp, nhưng vẫn không quên ngắm nhìn tiểu viện của mình thêm lần nữa. So với những gian phòng đơn giản của đệ tử nội môn, tiểu viện này quả thực là một đặc ân lớn.
Chính điện rộng rãi được bài trí đơn giản nhưng không kém phần trang nhã. Một bàn trà bằng gỗ tử đàn đặt giữa phòng, xung quanh là bốn chiếc ghế được chạm khắc tinh xảo. Trên tường treo một bức họa thủy mặc vẽ cảnh kiếm tiên bay giữa mây gió, bên dưới là một câu đối viết bằng mực ngọc: "Kiếm tại tay phi kiếm tại tâm, Đạo tùy ngộ ngộ tùy tâm đắc."
Thư phòng bên cạnh không lớn nhưng được thiết kế rất hợp lý. Một án thư bằng đá ngọc trắng đặt cạnh cửa sổ, phía trước là một giá sách trống không - chờ đợi được lấp đầy bằng những kiếm phổ và bí kíp mà cậu sẽ thu thập được trong quá trình tu luyện.
Sân luyện công phía sau được lát bằng những phiến đá xanh đặc biệt. Mỗi phiến đá đều có khắc những đường vân kỳ lạ, khi dẫm lên sẽ có cảm giác như đang đứng trên một mặt kiếm. Đây là nơi lý tưởng để luyện tập các thức kiếm cơ bản.
Nhưng ấn tượng nhất có lẽ là khu vườn nhỏ được quy hoạch thành bốn khu vực. Khu phía đông trồng các loại linh thảo thuộc tính Mộc, phía tây là các loại dược liệu thuộc tính Kim, nam là Hỏa, bắc là Thủy. Chính giữa là một khóm Phong Linh Thảo - một loại linh thảo quý hiếm chỉ sinh trưởng được ở những nơi có phong nguyên tố tinh thuần.
Theo Lưu Nguyệt đến Huyền Phong Đường, dọc đường đi, Diệp An không khỏi chú ý đến những đệ tử khác đang tập luyện. Có người đang múa kiếm trên các đài cao, kiếm quang lấp lánh dưới ánh bình minh. Có người đang ngồi thiền dưới những cây ngô đồng cổ thụ, xung quanh là những luồng linh khí đang chầm chậm ngưng tụ.
"Chào sư huynh." Một nhóm đệ tử nhỏ tuổi cung kính chào khi đi ngang qua. Diệp An gật đầu đáp lại, trong lòng không khỏi cảm thán. Chỉ sau một đêm, địa vị của cậu đã hoàn toàn khác - từ một thiếu niên bình thường ở Thanh Thủy trấn trở thành đệ tử thân truyền của một trong những trưởng lão có tiếng nhất Thanh Phong kiếm phái.
Huyền Phong Đường rộng lớn hơn cậu tưởng, đặc biệt là khi không có ai, càng tạo cảm giác trang nghiêm. Kiến trúc được làm hoàn toàn từ một loại gỗ quý màu xanh thẫm, trên các cột trụ và xà ngang đều khắc đầy những đồ án tinh xảo về kiếm đạo. Mỗi đồ án là một thức kiếm khác nhau, nếu nhìn kỹ sẽ thấy chúng dường như đang chuyển động, tạo thành một bức tranh động về nghệ thuật kiếm đạo.
Mạc Thương Huyền đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt như đang nhìn về một nơi rất xa. Áo bào trắng như tuyết, tóc đen buộc gọn ra sau, toàn thân tỏa ra một khí chất như kiếm xuất vỏ - sắc bén nhưng ẩn chứa sự ung dung.
"Đệ tử tham kiến sư phụ."
"Ngồi đi." Mạc Thương Huyền quay lại, "Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi chính thức là đệ tử của Thanh Phong kiếm phái. Theo quy định, ngươi sẽ được nhận một số trang bị cơ bản."
Ông vung tay, một bộ đạo bào màu trắng như tuyết xuất hiện: "Đây là đạo bào dành cho đệ tử thân truyền, được dệt từ Tuyết Ngọc ti, không chỉ có khả năng phòng hộ mà còn giúp điều hòa linh lực trong cơ thể. Loại vải này được lấy từ những con tằm đặc biệt chỉ sống được ở những nơi có linh khí thuần túy nhất của Đông Hải quốc. Mỗi con chỉ cho được một sợi tơ dài một thước, cần đến ba trăm con mới đủ dệt một bộ đạo bào."
Tiếp theo là một thanh kiếm trong vỏ màu xanh thẫm: "Tuy chỉ là một thanh phàm kiếm, nhưng đã được tẩm linh ba tháng, thích hợp cho giai đoạn đầu tu luyện. Khi ngươi đạt đến cảnh giới cao hơn, sẽ có cơ hội đúc kiếm riêng cho mình. Thanh kiếm này tuy không phải bảo kiếm, nhưng cũng được rèn từ Huyền Thiết - một loại thiết tinh có khả năng dẫn dắt linh khí rất tốt."
"Đây là Linh Tâm đan đặc chế." Một viên đan dược tỏa ánh sáng nhẹ xuất hiện, "So với loại phát cho các đệ tử khác, viên này có thêm Thiên Linh thảo, giúp tăng cường khả năng lĩnh ngộ và hấp thu linh khí. Thiên Linh thảo mọc trên đỉnh những ngọn núi cao nhất của Đông Hải quốc, mỗi trăm năm mới ra một đợt hoa, mỗi đợt chỉ có thể thu hoạch được ba cây. Viên đan dược này là thành quả của Mộ Dung trưởng lão sau ba tháng luyện chế."
"Cuối cùng là ngọc giản ghi chép công pháp cơ bản." Một miếng ngọc bài trong suốt được đặt xuống, "Ngươi cần nắm vững những điều này trước khi học những công pháp cao cấp hơn. Trong ngọc giản có ghi chép về cách vận chuyển linh lực, phương pháp tu luyện cơ bản, và một số kiến thức về kiếm đạo mà mọi đệ tử đều phải biết."
Mạc Thương Huyền dừng lại một chút: "Ngoài ra, vì thành tích xuất sắc trong kỳ tuyển chọn, ngươi còn được thưởng một nghìn điểm cống hiến, một bộ đan dược trợ tu, và quyền được vào tầng cao nhất của Tàng Kinh Các. Đây là đặc quyền mà bình thường chỉ có đệ tử thân truyền tu luyện đủ ba năm mới được hưởng."
"Đa tạ sư phụ."
"Không cần khách sáo." Mạc Thương Huyền nhìn thẳng vào mắt Diệp An, "Ta muốn nói với ngươi về kế hoạch tu luyện."
"Trong kỳ tuyển chọn, ngươi đã thể hiện thiên phú hiếm có về kiếm đạo. Nhưng..." Ông dừng lại, "Thiên phú chỉ là điều kiện cần, không phải điều kiện đủ. Ta đã thấy không ít thiên tài vì quá tự tin mà đi sai đường, cuối cùng dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Có người mới đạt được chút thành tựu đã tự mãn, có người vì muốn mau chóng đạt được lực lượng mà bỏ qua nền tảng, thậm chí có người vì tranh đấu với người khác mà đi vào những con đường cực đoan."
"Ba tháng đầu tiên, ngươi sẽ không được học bất kỳ kiếm pháp nào."
"Sư phụ?" Diệp An ngạc nhiên.
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì." Mạc Thương Huyền mỉm cười, "Nhưng đây là quyết định đúng đắn. Với phong linh căn thiên cấp của ngươi, việc quan trọng nhất không phải là học được bao nhiêu kiếm pháp, mà là phải hiểu được bản chất của phong nguyên tố. Đây cũng là lý do vì sao ta chọn Huyền Phong làm nơi dạy dỗ đệ tử."
"Trong ba tháng này, ngươi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất - ngồi thiền ở Phong Nguyệt Đài, cảm nhận những luồng phong nguyên tố xung quanh. Không được sử dụng bất kỳ công pháp nào, chỉ thuần túy dùng tâm thần để cảm nhận. Mỗi ngày từ Tý thời đến Mão thời, đó là lúc phong nguyên tố tinh thuần nhất."
"Nhưng..." Diệp An có chút do dự.
"Ta hiểu." Mạc Thương Huyền gật đầu, "Ngươi đang nghĩ ba tháng là thời gian quá dài chỉ để làm một việc đơn giản như vậy. Nhưng ngươi có biết tại sao Thanh Phong kiếm phái lại chọn nơi này làm tổng phái không?"
Không đợi Diệp An trả lời, ông tiếp tục: "Vì đây là nơi có phong nguyên tố tinh thuần nhất trong toàn bộ Đông Hải quốc. Những luồng gió ngươi thấy không phải gió thường, mà là phong đạo tự nhiên ngưng tụ thành hình. Theo ghi chép trong điển tích cổ, nơi này vốn là một trong những thánh địa tu luyện của các vị kiếm tiên thời thượng cổ. Nếu có thể lĩnh hội được bản chất của những luồng phong nguyên tố này, sau này dù học bất kỳ kiếm pháp nào cũng sẽ tiến bộ nhanh chóng."
"Đệ tử hiểu rồi." Diệp An gật đầu. Cậu bắt đầu nhận ra sự sâu sắc trong lời dạy của sư phụ.
"Tốt." Mạc Thương Huyền hài lòng, "Ba tháng sau, nếu ngươi thực sự hiểu được bản chất của phong nguyên tố, ta sẽ truyền thụ cho ngươi một kiếm pháp đặc biệt. Đây là kiếm pháp do ta sáng tạo, rất thích hợp với thiên phú của ngươi. Nhưng nếu trong ba tháng này ngươi không đạt được yêu cầu, ta sẽ không miễn cưỡng truyền thụ."
"Còn một điều nữa." Ông chợt nghiêm mặt, "Ngươi có biết vì sao ta lại chọn ngươi làm đệ tử thân truyền không? Trong lịch sử Huyền Phong, ta mới chỉ nhận hai đệ tử thân truyền. Người trước đã trở thành trưởng lão của một phân phái, còn người sau..." Ông thở dài, "Đã vì quá cầu tiến mà tẩu hỏa nhập ma."
Diệp An lắc đầu, trong lòng không khỏi thắc mắc về vị sư huynh xấu số kia.
"Không phải vì thiên phú của ngươi, cũng không phải vì thành tích trong kỳ tuyển chọn." Mạc Thương Huyền nói, "Mà vì trong lúc ngươi thi triển Thanh Phong nhập môn kiếm pháp, ta thấy được một điều rất đặc biệt."
"Kiếm của ngươi không có sát khí." Ông nhìn thẳng vào mắt Diệp An, "Dù là những đường kiếm t·ấn c·ông, vẫn mang theo một sự thuần khiết như gió xuân phất qua. Điều này rất hiếm thấy, đặc biệt là ở một người mới học kiếm. Hầu hết người ta khi mới học kiếm, đều sẽ vô thức mang theo một chút sát ý hoặc tranh đấu trong từng chiêu thức. Nhưng kiếm của ngươi..."
Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những luồng phong nguyên tố đang lượn lờ: "Giống như những luồng gió kia, tự nhiên và thuần khiết. Không phải vì muốn chứng minh điều gì, không phải vì muốn đánh bại ai, chỉ đơn giản là thuận theo bản tâm mà thôi."
"Điều này cho thấy ngươi có một tâm cảnh đặc biệt phù hợp với đạo kiếm. Ta tin rằng, một khi ngươi thực sự hiểu được bản chất của phong đạo, con đường kiếm đạo của ngươi sẽ không giống với bất kỳ ai. Có thể đạt được những thành tựu mà ngay cả ta cũng chưa từng nghĩ tới."
"Đệ tử..." Diệp An cảm động trước sự kỳ vọng của sư phụ.
"Được rồi." Mạc Thương Huyền khoát tay, "Ngày mai ngươi có thể bắt đầu tu luyện. Hôm nay hãy đi làm quen với môi trường mới và những sư huynh đệ trong phong. Nhớ kỹ, dù là đệ tử thân truyền, ngươi vẫn phải giữ thái độ khiêm tốn học hỏi."
Rời khỏi Huyền Phong Đường, Diệp An không vội về tiểu viện mà đi dạo quanh Huyền Phong. Dưới ánh nắng ban mai, cậu có thể thấy rõ hơn cấu trúc của nơi này. Huyền Phong nằm ở mạn bắc Thiết Kiếm Phong, được chia thành ba khu vực chính.
Khu vực phía đông là nơi ở của các đệ tử. Những tòa nhà được xây theo kiểu tam tiến, nối tiếp nhau từ thấp đến cao theo địa hình núi. Ở đây có thể thấy rõ sự phân biệt về đẳng cấp - đệ tử bình thường ở khu vực thấp nhất, đệ tử nội môn ở giữa, và cao nhất là khu vực dành cho đệ tử thân truyền.
Khu vực phía tây là nơi tu luyện. Nhiều đài cao được dựng lên, mỗi đài đều có những trận pháp đặc biệt để bảo vệ môi trường xung quanh khỏi bị ảnh hưởng bởi kiếm khí. Trên mỗi đài thường có hai đến ba đệ tử đang luyện kiếm, kiếm quang lấp lánh tạo thành những đường vân đẹp mắt trên nền trời.
Khu vực trung tâm là nơi đặt những kiến trúc chính như Huyền Phong Đường, Tàng Kinh Các, và đặc biệt là Phong Nguyệt Đài - nơi mà cậu sẽ phải dành ba tháng tới để cảm ngộ phong đạo.
Đang đi, cậu chợt nghe thấy tiếng kiếm ngân vang lên từ một đài cao. Trên đó, một thiếu niên và một thiếu nữ đang luận kiếm. Chỉ thấy kiếm quang chớp động, hai bóng người di chuyển nhanh như điện, mỗi lần kiếm chạm nhau đều tạo ra những tia sáng rực rỡ.
"Đó là Trần sư huynh và Lý sư tỷ, đều là đệ tử nội môn xuất sắc nhất của phong." Lưu Nguyệt đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp An, "Họ đều đã tu luyện được hai năm, đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ."
Diệp An quan sát kỹ, phát hiện ra mỗi người đều có phong cách riêng. Trần sư huynh thiên về sự cương mãnh, mỗi đường kiếm đều mang theo khí thế như núi lở. Trong khi đó, Lý sư tỷ lại chú trọng vào sự linh hoạt, kiếm pháp uyển chuyển như nước chảy mây trôi.
"Thực ra," Lưu Nguyệt tiếp tục, "Cả hai người họ đều từng xin làm đệ tử thân truyền của phong chủ, nhưng đều không vượt qua được thử thách. Vì vậy khi biết sư đệ được phong chủ nhận làm đệ tử ngay lập tức..."
"Họ sẽ không phục?" Diệp An hơi lo lắng.
"Không đâu." Lưu Nguyệt lắc đầu, "Trần sư huynh và Lý sư tỷ đều là người hiểu chuyện. Hơn nữa, thành tích của sư đệ trong kỳ tuyển chọn đã đủ để họ thừa nhận. Nhưng..." Nàng nhìn quanh một lượt, "Không phải ai cũng nghĩ vậy."
Diệp An hiểu ý. Trong một môn phái lớn như Thanh Phong, không thể tránh khỏi những tranh đấu và đố kỵ. Đặc biệt là khi cậu, một người mới đến, lại được nhận làm đệ tử thân truyền của một trong những trưởng lão có tiếng nhất.
"Đừng lo." Lưu Nguyệt mỉm cười, "Chỉ cần sư đệ giữ vững được bản tâm của mình, không để ý đến những lời dèm pha, nhất định sẽ có ngày họ phải thừa nhận thực lực của sư đệ."
Diệp An gật đầu. Cậu nhớ lại lời dạy của sư phụ về việc giữ tâm thuần khiết như gió xuân. Có lẽ đây chính là thử thách đầu tiên trên con đường tu luyện của cậu - làm sao để giữ được bản tâm trong một môi trường đầy cạnh tranh và tranh đấu.
Dừng lại ở Phong Nguyệt Đài, Diệp An ngước nhìn công trình kiến trúc đặc biệt này. Đài được xây trên một mỏm đá nhô ra khỏi vách núi, tổng cộng cao ba tầng. Tầng một là nơi các đệ tử bình thường có thể đến tịnh tâm. Tầng hai dành cho đệ tử nội môn tu luyện. Còn tầng ba, nơi cao nhất và gần với những luồng phong nguyên tố nhất, sẽ là nơi cậu phải dành ba tháng tới để tìm hiểu bí mật của phong đạo.
Đứng trên đài cao, nhìn những luồng phong nguyên tố trong suốt đang lượn lờ, Diệp An bỗng có một cảm giác kỳ lạ. Dường như chúng không chỉ đơn thuần là những luồng gió, mà còn mang theo một thông điệp nào đó mà cậu chưa thể hiểu được.
"Ba tháng..." Cậu thầm nghĩ, "Có lẽ đây mới thực sự là khởi điểm của con đường kiếm đạo."
Mặt trời đã lên cao, những tia nắng xuyên qua làn mây, chiếu rọi lên Thiết Kiếm Phong. Từ Phong Nguyệt Đài nhìn xuống, toàn bộ Huyền Phong như một bức tranh thủy mặc, ẩn hiện trong sương mù và ánh nắng. Diệp An biết, kể từ giờ phút này, cuộc đời cậu đã bước sang một trang mới.
Đây không chỉ là sự khởi đầu của việc tu luyện, mà còn là bước đầu tiên trên con đường tìm kiếm bản ngã thực sự của mình. Dù không biết phía trước còn bao nhiêu khó khăn thử thách, nhưng với sự dìu dắt của sư phụ và quyết tâm của bản thân, cậu tin rằng mình sẽ dần dần tìm ra con đường của riêng mình.
"Phong đạo..." Diệp An khẽ thì thầm, nhìn những luồng gió trong suốt đang múa lượn, "Không biết ba tháng sau, ta có thể hiểu được bao nhiêu phần bí mật của ngươi?"
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của các loại linh thảo. Trong khoảnh khắc đó, Diệp An dường như nghe thấy một tiếng kiếm ngân xa xăm, như đang gọi mời cậu bước vào một thế giới hoàn toàn mới của kiếm đạo.
Trên đỉnh Thiết Kiếm Phong, mây trắng vẫn trôi, những luồng phong nguyên tố vẫn không ngừng lượn lờ. Một ngày mới của Thanh Phong kiếm phái đã bắt đầu, và cùng với nó, hành trình tu tiên của Diệp An cũng chính thức khởi động.