Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 12: Tu Luyện
"Phong Nguyệt Đài..." Diệp An ngước nhìn công trình trước mặt, không khỏi kinh ngạc.
Đó là một tòa đài cao được xây dựng hoàn toàn từ bạch ngọc, nổi bật giữa không trung như một vầng trăng đọng lại. Dưới ánh bình minh, những viên bạch ngọc phản chiếu những tia nắng đầu tiên của ngày mới, tạo nên muôn vàn tia sáng lung linh như những vì sao đọng lại. Xung quanh đài là những dải lụa trắng bay phấp phới, như những cánh tay vô hình đang vờn múa cùng gió.
Chọn một bước chân lên bậc thang bạch ngọc đầu tiên, Diệp An có thể cảm nhận được sự khác biệt. Linh khí ở đây đặc quánh đến mức như có thể nắm bắt được bằng tay. Đặc biệt là phong nguyên tố - thứ mà hắn đã có duyên phận đặc biệt từ khi thức tỉnh linh căn, ở nơi này dường như tinh thuần hơn gấp bội.
"Phong Nguyệt Đài được xây dựng tại giao điểm của ba luồng linh mạch." Lời dặn của sư phụ vang lên trong tâm trí. "Đây là nơi phong nguyên tố tụ hội nhiều nhất trong toàn bộ Thanh Phong Kiếm Phái."
Càng lên cao, không khí càng trở nên loãng hơn, nhưng ngược lại, linh khí lại càng đậm đặc. Gió ở đây không giống như ở dưới chân núi. Mỗi cơn gió thổi qua đều mang theo những dao động kỳ lạ, như thể chúng có linh tính riêng. Khi cuối cùng cũng đặt chân l·ên đ·ỉnh đài, Diệp An mới hiểu được vì sao nơi này lại được gọi là Phong Nguyệt Đài.
Từ độ cao này, hắn như đang đứng giữa biển mây. Những dải mây trắng bồng bềnh trôi, lúc tụ lúc tán, tạo nên một quang cảnh huyền ảo. Xung quanh là một không gian rộng lớn được lát bằng bạch ngọc, viền xung quanh là lan can được chạm trổ những đường vân tinh xảo. Mỗi khi có gió thổi qua, những đường vân này sẽ phát ra những âm thanh kỳ ảo, như tiếng kiếm ngân vọng từ xa xăm. Đặc biệt, những âm thanh này dường như còn mang theo một loại dao động đặc biệt, khiến cho phong nguyên tố xung quanh cũng phải cộng hưởng theo.
"Đây sẽ là nơi con bắt đầu tu luyện." Giọng sư phụ lại vang lên trong ký ức. "Ngọc giản này chứa phương pháp vận chuyển linh khí cơ bản. Con hãy dành thời gian cảm nhận và lĩnh hội."
Diệp An ngồi xuống vị trí chính giữa đài, nơi có một đồ văn kỳ lạ được khắc trên nền bạch ngọc. Đó là hình ảnh một con phượng hoàng đang tung cánh, xung quanh là vô số đường vân uốn lượn như những luồng gió đang cuộn xoáy.
Lấy ra ngọc giản, ánh sáng màu xanh nhạt tỏa ra, những dòng chữ cổ xưa hiện lên trước mắt: "Tĩnh tâm ngưng thần, cảm phong ngự khí..."
Nhắm mắt lại, Diệp An bắt đầu vận chuyển linh khí theo những đường kinh mạch được chỉ dẫn trong ngọc giản. Mới đầu, hắn cố gắng tập trung tinh thần để cảm nhận từng luồng phong nguyên tố xung quanh. Theo ngọc giản miêu tả, đây thường là quá trình khó khăn nhất với người mới bắt đầu tu luyện. Nhưng ngay khi hắn vừa định thử, một điều kỳ lạ đã xảy ra.
Những luồng phong nguyên tố xung quanh, thay vì phải được dẫn dắt từ từ như trong ngọc giản miêu tả, lại chủ động cuộn xoáy về phía hắn. Chúng như những dòng suối trong vắt, tự nhiên chảy vào cơ thể theo những đường vân đặc biệt - không hoàn toàn giống với kinh mạch được vạch sẵn. Mỗi luồng phong nguyên tố đều mang theo một cảm giác khác nhau - có luồng mát lạnh như băng tuyết, có luồng ấm áp như gió xuân, thậm chí có những luồng mang theo hơi thở của đại địa.
"Đây là..." Diệp An kinh ngạc nhưng không dám phá vỡ trạng thái nhập định. Cảm giác này... thật quen thuộc. Như thể hắn đã từng trải qua việc này hàng ngàn lần. Phong nguyên tố không còn là thứ gì đó xa lạ cần chinh phục, mà như một người bạn cũ đang trở về.
Chỉ trong chốc lát, một lượng lớn linh khí đã được hấp thu vào cơ thể. Theo bản năng, Diệp An dẫn chúng về vùng đan điền. Nơi đây, một điểm sáng nhỏ bắt đầu hình thành - đó chính là linh lực đầu tiên mà hắn ngưng tụ được.
"Kỳ lạ..." Diệp An thầm nghĩ. Theo ngọc giản miêu tả, lần đầu ngưng tụ linh lực thường rất khó khăn và đau đớn. Nhưng với hắn, mọi thứ diễn ra tự nhiên đến không ngờ.
Điểm sáng trong đan điền càng lúc càng rõ ràng hơn. Những luồng phong nguyên tố tiếp tục được hấp thu vào, hòa vào điểm sáng đó, khiến nó dần lớn lên. Cứ như vậy, từng chút một, Diệp An cảm nhận được linh lực của mình đang dần dần hình thành và tăng trưởng. Điều đặc biệt là, mỗi khi một luồng phong nguyên tố mới được hấp thu, điểm sáng không chỉ lớn lên mà còn thay đổi cả trạng thái. Khi thì xoay tròn như một cơn lốc mini, lúc lại dao động nhẹ nhàng như gió xuân, có lúc lại rung động mạnh mẽ như cuồng phong.
Mãi đến khi mặt trời đã lên cao, Diệp An mới kết thúc tu luyện. Nhìn lại quá trình vừa rồi, hắn không khỏi ngạc nhiên. Tốc độ ngưng tụ linh lực của hắn nhanh hơn rất nhiều so với miêu tả trong ngọc giản. Hơn nữa, phong nguyên tố dường như có sự liên kết đặc biệt với hắn, khiến quá trình tu luyện trở nên thuận lợi đến không ngờ.
...
Ba tháng sau.
"Luyện Khí kỳ tầng 5..." Mạc Thương Huyền khẽ gật đầu khi kiểm tra thực lực của đệ tử. Chỉ trong ba tháng, trong khi đa số đệ tử mới chỉ đạt tới tầng 2, một số xuất sắc chạm tới tầng 3, thì Diệp An đã vượt xa họ.
Nhưng điều khiến ông kinh ngạc không phải là tốc độ tu luyện, mà là cách thức vận chuyển linh khí của tên đệ tử này. Phong nguyên tố quanh người Diệp An không đơn thuần là bị hấp thu, mà như đang chủ động quy phục.
Một ngày nọ, khi đang tu luyện như thường lệ trên Phong Nguyệt Đài, Diệp An chợt cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Tâm thần bỗng trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ, xung quanh dường như chìm vào tĩnh mịch hoàn toàn, chỉ còn lại tiếng gió vi vu. Trong trạng thái đặc biệt này, một cảnh tượng chợt hiện ra trong tâm trí.
Đó là một quảng trường rộng lớn, nơi một người đang tu luyện. Phong nguyên tố xung quanh người này không còn là những luồng khí vô hình, mà đã ngưng tụ thành những tinh thể trong suốt, lơ lửng và chuyển động theo ý muốn. Chỉ trong chớp mắt, những tinh thể này khi thì hóa thành vô số cánh hoa, khi lại biến thành những dòng suối trong không trung.
Đột nhiên, một giọng nói cổ xưa vang lên trong tâm trí:
"Luyện Khí kỳ, thế nhân chỉ biết chín cảnh. Nhưng thuở xa xưa, vốn có mười hai cảnh. Ba cảnh sau cùng, được gọi là Ẩn Cảnh..."
"Ẩn Cảnh thứ nhất, ngưng linh thành hình. Thiên địa linh khí không còn là khí, mà hóa thành thực thể..."
"Ẩn Cảnh thứ hai, linh thức hoá thật. Thiên địa linh khí không còn là vật ngoại thân, mà hòa làm một với tu giả..."
"Ẩn Cảnh cuối cùng, linh khí thành tinh. Đạt tới cảnh giới này, mới thực sự là Luyện Khí hoàn mỹ..."
Giọng nói từ từ tan biến trong gió, để lại Diệp An với vô vàn nghi hoặc. Từng câu từng chữ vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng càng nghĩ hắn càng thấy khó hiểu. Ẩn Cảnh? Mười hai tầng? Tại sao những điều này lại xuất hiện trong đầu hắn?
Diệp An mở mắt, trong lòng vẫn còn đang dao động. Những gì vừa chứng kiến quá đỗi kỳ lạ, vừa xa vời lại vừa quen thuộc. Nhưng có một điều hắn chắc chắn - đây không phải là ảo giác. Những hình ảnh về cách vận dụng phong nguyên tố ở cảnh giới cao hơn kia... quá rõ ràng, quá chân thực.
"Phải chăng... đây thực sự là một loại chỉ dẫn? Hay chỉ là ảo ảnh do tu luyện quá độ?" Diệp An lẩm bẩm, ánh mắt đầy nghi hoặc. Những điều vừa thấy, những lời vừa nghe... tất cả đều quá mơ hồ, nhưng lại mang một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Hắn lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ rối ren. Dù thật hay giả, việc cần làm lúc này là tập trung tu luyện. Những bí ẩn này, rồi sẽ có lúc hắn tìm ra câu trả lời.
Trên Phong Nguyệt Đài, ánh nắng xuyên qua những dải mây mỏng manh, chiếu rọi lên thân ảnh người tu giả trẻ tuổi. Những câu hỏi không lời đáp vẫn đang chờ đợi phía trước.