Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 13: Bài Học Đầu Tiên
Sương sớm vẫn còn phảng phất trên Phong Nguyệt Đài khi Diệp An đang trong trạng thái tu luyện. Những luồng phong nguyên tố trong suốt lượn lờ xung quanh cậu như những dải lụa vô hình, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo dưới ánh bình minh.
"Sư đệ." Giọng Lưu Nguyệt vọng lại từ chân đài. "Sư phụ có lệnh triệu kiến."
Diệp An từ từ mở mắt, kết thúc trạng thái tu luyện. Ba tháng qua, cậu đã quen với nhịp sinh hoạt trên Phong Nguyệt Đài đến mức những luồng phong nguyên tố gần như đã trở thành một phần của chính mình.
Mạc Thương Huyền đang đứng bên thác nước phía sau Huyền Phong Đường. Thác đổ từ vách núi cao, tạo thành những dải bạc lung linh dưới ánh mặt trời. Không khí nơi đây trong lành đến mức có thể nghe rõ từng tiếng nước chảy, từng hơi thở của gió.
"Đệ tử tham kiến sư phụ."
"Ba tháng qua, ngươi đã cảm nhận được gì?" Mạc Thương Huyền không quay lại, ánh mắt vẫn hướng về phía thác nước.
"Đệ tử..." Diệp An ngập ngừng một chút rồi nói, "Phong nguyên tố... dường như có linh tính riêng. Không giống như những gì ghi chép trong ngọc giản. Chúng không cần phải được dẫn dắt, mà tự nhiên... như đã quen thuộc với đệ tử từ lâu."
"Ta phải thừa nhận là rất đặc biệt." Mạc Thương Huyền gật đầu. "Những luồng phong nguyên tố tự nhiên quy phục như vậy, ngay cả với phong linh căn thiên cấp cũng không phải chuyện thường thấy. Nhưng đừng vì thế mà coi thường việc tu luyện cơ bản."
"Tu vi của ngươi..." Ông tiếp tục, "Luyện Khí kỳ tầng năm trong ba tháng, tốc độ như vậy quả thực hiếm thấy. Nhưng ngươi phải luôn nhớ - tu luyện như trồng cây, cần có rễ sâu mới mong vươn cao. Nếu chỉ chạy theo tốc độ, rất dễ gặp phải bình cảnh về sau."
"Còn gì nữa không?"
Diệp An do dự một chút rồi kể lại trải nghiệm kỳ lạ của mình về Ẩn Cảnh. Ánh mắt Mạc Thương Huyền đột nhiên lóe lên một tia kinh ngạc hiếm thấy.
"Ẩn Cảnh?" Giọng ông trầm xuống. "Ngươi... làm sao biết được về Ẩn Cảnh?"
Khi Diệp An kể lại những gì mình thấy trong lúc tu luyện, Mạc Thương Huyền trở nên nghiêm trọng hơn.
"Ẩn Cảnh đã thất truyền từ rất lâu rồi. Ngay cả trong những điển tịch cổ nhất của môn phái cũng chỉ còn sót lại vài dòng ghi chép mơ hồ về nó." Ông chậm rãi nói. "Theo truyền thuyết, thời Thượng Cổ, khi thiên địa linh khí còn dồi dào, con người còn có thể đạt tới những cảnh giới này. Nhưng về sau, do thiên địa biến thiên, con người ngày càng kém thiên phú, những cảnh giới này dần trở thành truyền thuyết."
"Ta khuyên ngươi không nên phí thời gian vào những thứ xa vời như vậy. Hãy tập trung vào những bước đi vững chắc trước mắt."
"Vâng, đệ tử ghi nhớ."
"Ngươi có biết kiếm đạo bắt đầu từ đâu không?"
"Đệ tử... chưa từng nghĩ về điều này."
"Kiếm, nguyên là v·ũ k·hí do con người sáng tạo để chiến đấu từ thời viễn cổ." Mạc Thương Huyền bắt đầu kể, giọng trầm ấm như kể một câu chuyện cổ tích. "Ban đầu, nó chỉ đơn thuần là một công cụ sắc bén, được rèn từ kim loại, dùng để chém g·iết. Nhưng đến thời Thượng Cổ, có một vị tiền bối tên Tuyệt Thiên đã khai sáng ra một con đường hoàn toàn mới."
"Tuyệt Thiên tiền bối?"
"Phải." Mạc Thương Huyền gật đầu. "Qua quan sát thiên địa vận hành, ông phát hiện ra rằng vạn vật trong trời đất đều có 'đạo' của riêng nó. Phong có đạo của phong - tự do, linh hoạt. Lôi có đạo của lôi - mạnh mẽ, bộc phát. Hỏa có đạo của hỏa - cuồng bạo, thiêu đốt..."
"Ông nhận ra rằng kiếm cũng có thể có 'đạo' của riêng nó. Qua hàng ngàn năm nghiên cứu và tu luyện, ông đã khai phá ra kiếm đạo - một con đường tu luyện hoàn toàn mới." Mạc Thương Huyền dừng lại một chút. "Ông từng nói: 'Kiếm, nguyên là công cụ g·iết chóc. Nhưng nếu hiểu được bản chất của nó, con người có thể mượn kiếm để lĩnh ngộ thiên địa, nắm bắt đại đạo.'"
"Sau Tuyệt Thiên tiền bối, nhiều bậc đại năng khác xuất hiện, mỗi người một con đường. Có người ngộ ra cách kết hợp kiếm với Phong đạo, có người tìm ra cách dung hợp kiếm với Lôi đạo, thậm chí có người khám phá được mối liên hệ giữa kiếm và Thời Không."
"Trong số đó, có một vị tên là Phong Tiêu đại đế - người đầu tiên khai phá ra cách kết hợp hoàn hảo giữa kiếm đạo và phong đạo. Chính vị đại đế này đã truyền thụ một phần tâm đắc cho tổ sư của bản phái."
Diệp An lắng nghe, trong lòng không khỏi xúc động. Cậu chưa bao giờ nghĩ kiếm đạo lại có một lịch sử sâu xa đến vậy.
"Nhưng," Mạc Thương Huyền đột nhiên quay lại nhìn Diệp An, "Ta kể cho ngươi những điều này không phải để ngươi biết lịch sử. Mà để ngươi hiểu một điều quan trọng hơn."
Ông chỉ về phía thác nước: "Ngươi thấy gì?"
"Một thác nước..." Diệp An đáp, nhưng rồi chợt nhận ra có điều gì đó đặc biệt. "Nước khi chảy qua những tảng đá... luôn tìm được con đường linh hoạt nhất, nhưng đồng thời cũng là con đường có lực mạnh nhất để xói mòn đá."
"Còn gì nữa?"
"Gió..." Diệp An nhìn những cành trúc đang lay động, "Gió khi thổi qua rừng trúc, mỗi cành trúc đều uốn mình theo một cách riêng, nhưng tất cả đều hài hòa với nhau, tạo nên một điệu múa tự nhiên."
"Đúng vậy." Mạc Thương Huyền gật đầu hài lòng. "Trong thiên nhiên, những quy luật mạnh mẽ nhất lại thường là những quy luật mềm mại nhất. Nước - mềm mại nhất lại có thể xói mòn đá cứng. Gió - vô hình nhất lại có thể lay động cả rừng cây. Đây chính là bí mật của kiếm đạo."
"Kiếm pháp chân chính không nằm ở việc có bao nhiêu chiêu thức, mà nằm ở việc ngươi hiểu được bao nhiêu về bản chất của thiên địa." Ông tiếp tục. "Ngươi có thiên phú với phong nguyên tố, nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi đã hiểu được phong đạo."
"Từ ngày mai, ngoài việc tu luyện trên Phong Nguyệt Đài, ngươi hãy dành thời gian quan sát những hiện tượng tự nhiên xung quanh. Ghi chép lại những gì ngươi thấy, những gì ngươi cảm nhận. Không cần vội vàng rút ra kết luận, chỉ cần quan sát và cảm nhận."
Ông lấy ra một ngọc giản màu xanh nhạt: "Đây là công pháp để tu luyện các tầng tiếp theo của Luyện Khí kỳ. Ngươi phải nghiên cứu thật kỹ, từng chút một. Tiếp tục quan sát và cảm ngộ phong nguyên tố, từ đó tìm hiểu bản chất của kiếm đạo. Đó mới là điều quan trọng nhất lúc này."
"Vâng, đệ tử ghi nhớ." Diệp An cung kính đáp.
Trên đường trở về Phong Nguyệt Đài, trong đầu Diệp An vẫn vang vọng những lời dạy của sư phụ về mối liên hệ giữa kiếm đạo và tự nhiên. Có lẽ, con đường phía trước còn dài hơn, sâu xa hơn những gì cậu tưởng tượng.
Khi ánh chiều tà phủ lên Thiết Kiếm Phong một màu vàng rực, Diệp An vẫn ngồi trên Phong Nguyệt Đài, lặng lẽ quan sát những luồng phong nguyên tố đang múa lượn. Lần đầu tiên, cậu không cố gắng điều khiển chúng, mà chỉ đơn thuần quan sát và cảm nhận.
Một con đường mới trong việc tu luyện kiếm đạo đã được mở ra.
Ngồi trên Phong Nguyệt Đài, Diệp An bắt đầu mở ngọc giản công pháp mới. Những ký tự cổ xưa hiện lên, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt quen thuộc. Nhưng lần này, thay vì vội vàng nghiên cứu nội dung, cậu từ từ đặt ngọc giản xuống. Lời dạy của sư phụ vẫn còn văng vẳng bên tai - quan sát trước, hiểu trước, rồi mới tu luyện.
Ánh mắt cậu dõi theo những luồng phong nguyên tố đang lượn lờ xung quanh. Trước đây, cậu luôn cố gắng khống chế chúng, điều khiển chúng theo ý muốn. Nhưng giờ đây, khi chỉ đơn thuần quan sát, cậu bắt đầu nhận ra những điều thú vị.
Có những luồng mạnh mẽ như dòng thác, có những luồng nhẹ nhàng như làn khói. Chúng đan xen, hòa quyện vào nhau tạo thành một bức tranh kỳ diệu. Đôi khi hai luồng gió gặp nhau, không phải đối kháng hay hòa tan, mà là cùng nhau tạo nên một dòng chảy mới. Cũng như nước khi gặp đá không phải đối đầu, mà là tìm đường vòng qua - vừa giữ được bản chất của mình, vừa đạt được mục đích.
"Thì ra đây là điều sư phụ muốn ta thấy." Diệp An khẽ thì thầm. Cậu bắt đầu hiểu ra rằng phong đạo không chỉ đơn thuần là sự mạnh mẽ, mà còn là sự linh hoạt, sự thích ứng, và đặc biệt là sự tự nhiên trong mỗi chuyển động.
Lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của các loại linh thảo. Những dải mây trắng trôi lững lờ trên bầu trời, khi tụ khi tán, như một bài học sống động về sự biến hóa của tự nhiên. Đặc biệt, dưới ánh hoàng hôn, những đám mây nhuốm màu vàng rực, tạo thành những hình thù kỳ ảo, như đang múa một điệu vũ cổ xưa của thiên địa.
Phía xa xa, tiếng kiếm ngân thỉnh thoảng vọng lại từ các đài luyện kiếm khác. Những âm thanh này giờ đây nghe như có ý nghĩa khác - không còn là tiếng binh khí v·a c·hạm đơn thuần, mà là một phần của bản hòa tấu vĩ đại của tự nhiên. Mỗi tiếng kiếm ngân như đang đối thoại với gió, với mây, tạo nên một giai điệu huyền diệu mà trước đây cậu chưa từng để ý.
Màn đêm dần buông xuống, những ngôi sao đầu tiên bắt đầu lấp lánh trên bầu trời Thiết Kiếm Phong. Diệp An vẫn ngồi yên trên đài cao, tâm trí chìm đắm trong những cảm ngộ mới mẻ. Một ngày tu luyện đã kết thúc, nhưng dường như một chương mới trong hành trình kiếm đạo của cậu vừa mới bắt đầu.
Từ nơi xa xăm nào đó, tiếng chuông chùa ngân vang, âm thanh trầm bổng hòa quyện với tiếng gió thổi qua rặng trúc. Trong khoảnh khắc này, Diệp An cảm thấy mình như đang hòa làm một với thiên địa. Không phải bằng sức mạnh hay công pháp, mà bằng sự thấu hiểu sâu sắc nhất về bản chất của vạn vật.
"Đạo... có lẽ là như vậy." Cậu mỉm cười, ánh trăng non vừa lên chiếu rọi xuống gương mặt trẻ trung đang chứa đựng một sự trầm tĩnh hiếm có.