Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 14: Lĩnh Ngộ
Bình minh mới vừa ló dạng trên đỉnh Thiết Kiếm Phong, ánh nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua những dải mây mỏng manh, tạo nên vô số tia sáng lung linh trên nền trời. Diệp An ngồi trên Phong Nguyệt Đài, nhìn xuống thế giới đang dần thức giấc dưới chân.
Đã một tuần trôi qua kể từ bài học đầu tiên với sư phụ. Suốt bảy ngày qua, cậu đã làm đúng theo lời dạy - không vội vàng tu luyện, chỉ đơn thuần quan sát và cảm nhận phong nguyên tố. Ban đầu, cậu cảm thấy có chút sốt ruột - dường như đây là khoảng thời gian dài nhất cậu không động đến kiếm kể từ khi biết đến kiếm đạo. Nhưng dần dần, cậu bắt đầu hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời dạy của sư phụ.
Ngày đầu tiên, cậu chỉ thấy được những hiện tượng bề ngoài. Những luồng gió thổi qua mang theo hương thơm của linh thảo. Những đám mây trôi lững lờ trên đỉnh núi. Tiếng xào xạc của lá cây trong gió.
Đến ngày thứ hai và thứ ba, cậu bắt đầu nhận ra sự khác biệt giữa các luồng phong nguyên tố. Có những luồng chỉ lướt ngang qua như tơ lụa, có những luồng xoáy tròn như vũ điệu. Mỗi luồng gió đều mang một đặc tính riêng, một "tính cách" riêng.
Ngày thứ tư và thứ năm, cậu tập trung vào cách chúng di chuyển và tương tác. Phong nguyên tố dường như có một quy luật riêng, một trật tự tự nhiên mà trước đây cậu chưa từng để ý. Khi v·a c·hạm với vật cản, chúng không phải lúc nào cũng chọn cách đối đầu trực diện.
Và đến hai ngày cuối cùng, những điều kỳ diệu bắt đầu hiện ra. Cậu nhận ra rằng phong nguyên tố không chỉ là một loại năng lượng đơn thuần, mà còn là một phần của đại đạo, một biểu hiện của những quy luật sâu xa hơn trong tự nhiên.
Những luồng phong nguyên tố không đơn thuần chỉ là gió. Chúng như những dòng suối vô hình chảy trong không trung, mỗi dòng mang một tính chất riêng. Có những luồng mạnh mẽ như thác đổ, cuộn xoáy và gầm thét. Có những luồng nhẹ nhàng như làn khói, uốn lượn và dịu dàng. Đặc biệt hơn cả là cách chúng tương tác với nhau.
Khi hai luồng gió gặp nhau, không phải lúc nào cũng tạo ra xung đột. Thay vào đó, chúng thường hòa quyện, tạo nên những dòng chảy mới, mang đặc tính của cả hai nguồn gốc. Giống như lời sư phụ đã dạy - trong thiên nhiên, sức mạnh thực sự không nằm ở sự đối kháng, mà ở sự hài hòa và thích ứng.
"Có lẽ đã đến lúc..." Diệp An khẽ thì thầm, đứng dậy và rút thanh kiếm bình thường được phái cấp ra khỏi vỏ. Dưới ánh bình minh, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Đây chỉ là một thanh phàm kiếm được tẩm linh ba tháng, nhưng giờ đây, cậu nhìn nó với một góc nhìn hoàn toàn khác.
Hít một hơi thật sâu, Diệp An bắt đầu thi triển Thanh Phong nhập môn kiếm pháp. Ngay từ thế kiếm đầu tiên - thức Phong Thừa, cậu đã cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt. Trước đây, cậu chỉ nghĩ đây là một đòn đâm thẳng đơn giản. Nhưng giờ đây, khi thi triển nó với tu vi Luyện Khí kỳ tầng năm và sự hiểu biết mới về phong nguyên tố, cậu mới thấy được chiều sâu ẩn chứa trong chiêu thức này.
Mũi kiếm như tìm được điểm yếu nhất trong không khí, nơi các luồng phong nguyên tố thưa thớt nhất. Một đường kiếm đâm ra, không phải bằng sức mạnh cưỡng ép, mà như một mũi tên thuận theo dòng chảy của gió. Phong nguyên tố không bị xua đẩy sang hai bên như trước, mà tự nhiên cuộn theo đường kiếm, tạo thành một luồng xuyên thấu sắc bén khác thường.
"Phong Thừa... là thừa thế của gió sao?" Diệp An khẽ lẩm bẩm khi thu kiếm về. Cậu đã hiểu - chiêu này không phải dạy người ta cách đâm thẳng, mà là cách cảm nhận và thuận theo thế của phong nguyên tố.
Chuyển sang thức thứ hai - Phong Liệm, Diệp An cũng có những khám phá mới. Đây là một đường chém từ trên xuống, nhưng không đơn thuần là chém. Thanh kiếm trong tay cậu di chuyển như một cánh lá rơi, lúc nghiêng lúc lượn, tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Phong nguyên tố tự nhiên tụ lại quanh lưỡi kiếm, như được thu hút bởi một lực vô hình.
"Giống như cách gió cắt qua không gian..." Cậu nhận ra, "Không cần quá mạnh mẽ, chỉ cần tìm đúng góc độ, đúng thời điểm..."
Đến thức thứ ba - Phong Quyển, sự thay đổi càng rõ rệt hơn. Trước đây cậu luôn nghĩ đây là chiêu thức phức tạp nhất trong ba thức cơ bản, vì nó đòi hỏi phải tạo ra một vòng xoáy kiếm khí. Nhưng giờ đây, sau khi quan sát cách phong nguyên tố tự nhiên tạo thành những cơn lốc, cậu đã hiểu được nguyên lý sâu xa của nó.
Thanh kiếm chuyển động trong một quỹ đạo dường như phức tạp, nhưng lại vô cùng tự nhiên. Từ một điểm bắt đầu, nó như một hạt bụi bị cuốn vào gió xoáy, chuyển động theo một đường xoắn ốc hoàn hảo. Phong nguyên tố không bị cưỡng ép xoay tròn như trước, mà tự nhiên cuộn theo đường kiếm, tạo thành một vòng xoáy mạnh mẽ mà không tốn nhiều sức.
Diệp An khẽ mỉm cười khi nghĩ đến thức thứ tư mà mình đã phát hiện ra từ những nét bút trong kiếm quyết. Lúc thi tuyển, cậu đã có thể thi triển nó một cách hoàn mỹ, khiến các trưởng lão phải kinh ngạc. Nhưng giờ đây, sau một tuần quan sát phong nguyên tố, cậu mới thực sự hiểu được ý nghĩa sâu xa của thức kiếm này.
"Trước đây, ta chỉ dựa vào trực giác..." Cậu thầm nghĩ. "Ba thức đầu mỗi thức có một đặc điểm riêng - Phong Thừa thẳng tắp, Phong Liệm sắc bén, Phong Quyển xoay chuyển. Nhưng trong tự nhiên, phong nguyên tố đâu chỉ thể hiện riêng rẽ từng tính chất như vậy..."
Cậu nhắm mắt lại, để tâm thần hòa vào không gian xung quanh. Những luồng phong nguyên tố đang cuộn xoáy, tụ lại rồi tản ra, như đang chờ đợi. Cậu có thể cảm nhận được - có những luồng thẳng tắp xuyên qua không trung, có những luồng sắc bén cắt ngang những đám mây, có những luồng xoáy tròn cuốn lấy lá rụng. Nhưng điều kỳ diệu là chúng không tồn tại riêng biệt, mà luôn đan xen, hòa quyện vào nhau một cách tự nhiên.
Khi thanh kiếm một lần nữa vung lên, thức thứ tư được thi triển với một cảm ngộ hoàn toàn mới. Không giống như lúc thi tuyển - khi cậu chỉ thuần túy kết hợp ba thức đầu một cách hợp lý, lần này mỗi đường kiếm đều chứa đựng sự thấu hiểu về quy luật vận hành của phong nguyên tố trong tự nhiên.
Kiếm quang như một dòng chảy bất tận, khi thì thẳng tắp như Phong Thừa, khi lại sắc bén như Phong Liệm, lúc xoáy tròn như Phong Quyển, nhưng tất cả đều hòa quyện một cách tự nhiên, không có chút gượng ép. Mỗi chuyển động đều như một phần tất yếu của tự nhiên, như thể thanh kiếm không phải đang chém vào không khí, mà đang vẽ nên một bức tranh hoàn mỹ về phong nguyên tố.
"Thì ra là vậy..." Một tia sáng lóe lên trong tâm trí Diệp An. "Ba thức đầu là để hiểu về các tính chất riêng biệt của phong. Còn thức thứ tư này... là để hiểu cách chúng hòa hợp với nhau trong tự nhiên, giống như những gì ta đã quan sát được trong tuần qua."
Ánh mặt trời đã lên cao, những tia nắng xuyên qua những đám mây, tạo thành những cột sáng rực rỡ chiếu xuống Phong Nguyệt Đài. Diệp An thu kiếm về vỏ, trong lòng tràn ngập cảm giác an nhiên. Cậu đã hiểu ra - việc quan sát và cảm ngộ không phải là lãng phí thời gian, mà là bước đi cần thiết trên con đường kiếm đạo.
"Kiếm đạo..." Cậu ngước nhìn lên bầu trời cao rộng. "Có lẽ không chỉ là việc tu luyện võ công, mà còn là cách để hiểu về thiên địa, về bản thân."
Từ xa xa, tiếng chuông sớm của Thanh Phong kiếm phái vang vọng, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Diệp An khẽ mỉm cười. Mặc dù vẫn còn rất nhiều điều phải học hỏi, nhưng cậu cảm thấy mình đã bắt đầu tìm thấy con đường của riêng mình.