Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 15: Luận Kiếm
Bình minh vừa lên trên Phong Nguyệt Đài, những tia nắng đầu tiên đang xuyên qua làn sương sớm, tạo thành những dải sáng lung linh. Diệp An vẫn đang ngồi thiền như thường lệ, để tâm thần hòa vào những luồng phong nguyên tố đang lượn lờ xung quanh. Ba tháng qua, đây đã trở thành thói quen mỗi sáng của cậu.
"Sư đệ." Giọng nói quen thuộc của Lưu Nguyệt vang lên từ phía sau.
"Sư tỷ." Diệp An từ từ mở mắt, cung kính chào.
"Sư đệ này," Lưu Nguyệt véo nhẹ tai Diệp An, làm cậu giật mình, "Ba tháng chỉ biết có tu luyện, lơ tất cả mọi người thế này ai chịu nổi chứ?"
"Thật xin lỗi sư tỷ," Diệp An hơi áy náy, "Đệ quá tập trung vào việc cảm ngộ phong đạo theo lời sư phụ dạy..."
"Sư đệ này," Lưu Nguyệt mỉm cười, "Ba tháng chỉ tập trung tu luyện, chắc đệ chưa biết gì về các kỳ luận kiếm của môn phái nhỉ?"
Diệp An gật đầu. Quả thật, ngoài việc quan sát phong nguyên tố trên Phong Nguyệt Đài, cậu còn chưa có cơ hội tìm hiểu nhiều về sinh hoạt của môn phái.
"Ở Thanh Phong kiếm phái chúng ta, mỗi phong đều có cuộc luận kiếm hàng tháng giữa các đệ tử nội môn với nhau." Lưu Nguyệt kiên nhẫn giải thích. "Đây không chỉ là cách để chúng ta trao đổi, học hỏi lẫn nhau về kiếm đạo, mà còn là dịp để thắt chặt tình cảm giữa các sư huynh đệ trong phong."
"Nhưng cứ ba tháng một lần," Nàng chỉ xuống khu vực phía dưới, nơi các đệ tử ngoại môn đang tu luyện, "Cuộc luận kiếm sẽ mở rộng để các sư đệ ngoại môn có cơ hội thể hiện mình. Bất kỳ đệ tử ngoại môn nào cảm thấy đủ thực lực đều có thể đăng ký tham gia."
"Nếu thể hiện tốt, họ có cơ hội được đề bạt thành đệ tử nội môn và về một phong sao?" Diệp An hỏi.
"Đúng vậy. Đó là cơ hội quý giá để các sư đệ ngoại môn được các phong chủ chú ý." Lưu Nguyệt gật đầu. "Và đệ có biết không? Mỗi năm một lần, sẽ có đại hội luận kiếm giữa các phong. Đó mới thực sự là dịp để các phong thể hiện thành quả tu luyện của mình."
"Hôm nay vừa hay là kỳ luận kiếm ba tháng," Nàng mỉm cười, "Đệ có muốn xuống xem không?"
Diệp An do dự một chút. Ba tháng qua, cậu dường như đã sống trong một thế giới riêng trên Phong Nguyệt Đài. Giờ nghĩ lại, có lẽ đã đến lúc cậu nên tìm hiểu thêm về môn phái và các sư huynh đệ.
"Vâng, đệ muốn đi xem." Cậu gật đầu.
Luận Kiếm Tràng nằm ở trung tâm Huyền Phong, là một công trình kiến trúc đồ sộ được xây dựng theo hình bát giác. Tám cột trụ bằng bạch ngọc cao v·út chống đỡ mái vòm, trên đó khắc đầy những đồ văn tinh xảo về kiếm đạo. Xung quanh là những khán đài rộng lớn, có thể chứa đến hàng ngàn người.
"Lưu sư tỷ!" Một giọng nữ trong trẻo vang lên. Một thiếu nữ mặc đạo bào xanh nhạt nhanh nhẹn chạy đến, theo sau là một nam đệ tử dong dỏng cao.
"A, Mộc Linh, Thương Thanh." Lưu Nguyệt tươi cười chào hai người, rồi quay sang Diệp An, "Đây là Mộc sư muội và Thương sư đệ, đều là đệ tử nội môn cùng thời với ta. Còn đây là..."
"Diệp sư đệ!" Mộc Linh mắt sáng lên. "Đệ tử thân truyền mới của phong chủ phải không? Muội nghe nói về những gì xảy ra trong kỳ tuyển chọn rồi. Mười thành hoàn mỹ, thật không thể tin được!"
"Sư muội," Thương Thanh nhẹ nhàng kéo Mộc Linh lại, "Đừng làm Diệp sư đệ ngại." Hắn quay sang Diệp An, mỉm cười. "Mộc sư muội vốn tính hào sảng như vậy, sư đệ đừng để ý. À, sư đệ cứ gọi ta là Thương sư huynh. Ta chuyên về nghiên cứu trận pháp, sau này sư đệ có gì thắc mắc cứ tìm ta."
"Đa tạ Thương sư huynh." Diệp An cảm thấy có thiện cảm với vị sư huynh trầm tĩnh này.
"Này này," Mộc Linh chợt kéo tay Lưu Nguyệt, "Sư tỷ ngồi với bọn muội nhé? Muội vừa mới nghĩ ra một biến thể của Thanh Phong kiếm pháp, muốn thỉnh giáo sư tỷ..."
"Được, được." Lưu Nguyệt cười, kéo theo Diệp An. "Vừa hay để Diệp sư đệ nghe thử xem sao."
Họ tìm được một vị trí đẹp trên khán đài. Mộc Linh hăng hái chia sẻ về những suy nghĩ của mình với kiếm pháp, thỉnh thoảng được Thương Thanh bổ sung những nhận xét sâu sắc. Diệp An lắng nghe, thỉnh thoảng đặt câu hỏi, và nhận ra rằng mỗi người đều có những góc nhìn thú vị riêng về kiếm đạo.
Khi các khán đài đã gần như chật kín, một tiếng chuông ngân vang lên, âm thanh trong trẻo lan tỏa khắp Luận Kiếm Tràng. Mọi tiếng xôn xao lập tức im bặt. Mạc Thương Huyền ngồi ở vị trí chủ tọa trên khán đài chính, phía sau là các chấp sự của Huyền Phong.
"Đệ tử ngoại môn năm nay đăng ký tham gia nhiều hơn mọi năm." Lưu Nguyệt nhận xét khi thấy số lượng người trong khu vực dành cho thí sinh. "Có lẽ là vì..."
Nàng liếc nhìn Diệp An đầy ý nghĩa. Cậu hiểu ngay - thành tích xuất sắc của cậu trong kỳ tuyển chọn có lẽ đã truyền cảm hứng cho nhiều người.
"Hôm nay là kỳ luận kiếm ba tháng." Giọng Mạc Thương Huyền vang vọng, không cần vận công mà đã có thể truyền đến từng góc của tràng. "Ta rất vui khi thấy nhiều đệ tử ngoại môn đăng ký tham gia. Điều này chứng tỏ các ngươi đều có tâm cầu tiến."
"Quy củ vẫn như thường lệ. Các trận đấu sẽ được chia theo cấp độ tu vi để đảm bảo công bằng. Mỗi trận kéo dài một nén nhang. Thắng thua không quan trọng bằng việc các ngươi thể hiện được sự lĩnh ngộ về kiếm đạo."
Các trận đấu bắt đầu. "Sư đệ hãy nhìn trận này." Lưu Nguyệt chỉ vào hai người đang giao đấu dưới tràng. "Đây là Thẩm Kiếm Hàn và Tống Vũ Phong, cả hai đều là đệ tử nội môn xuất sắc của chúng ta. Họ đã tu luyện được hai năm, có thể coi là đại diện cho hai đường lối tu luyện khác nhau trong Huyền Phong."
Diệp An chăm chú quan sát. Thẩm Kiếm Hàn người dong dỏng cao, mỗi đường kiếm đều như chứa đựng một thế mạnh mẽ không thể cản. Phong nguyên tố xung quanh như bị cuốn theo thế kiếm của hắn, tạo thành những đợt công kích liên tiếp. Ngược lại, Tống Vũ Phong tuy thấp người hơn nhưng mỗi chiêu thức đều ẩn chứa một kiếm ý sâu sắc, như thể mỗi đường kiếm đều có linh tính riêng.
"Thẩm sư huynh thiên về 'thế' - lấy thế của kiếm làm chủ đạo, còn Tống sư huynh chú trọng vào 'ý' - dùng kiếm ý dẫn dắt chiêu thức." Lưu Nguyệt giải thích. "Đây là hai trong số những con đường tu luyện của môn phái. Mỗi đường lối đều có những ưu điểm riêng."
Diệp An gật đầu. Sau ba tháng quan sát phong nguyên tố, cậu có thể thấy rõ sự khác biệt trong cách hai người vận dụng chúng. Thẩm Kiếm Hàn như một ngọn núi giữa giông bão, mượn thế để khiến phong nguyên tố phải tuân theo ý muốn. Còn Tống Vũ Phong giống như một nghệ nhân điêu luyện, dùng kiếm ý để dẫn dắt phong nguyên tố tạo thành những đòn t·ấn c·ông tinh diệu.
Trận đấu kéo dài đến gần hết một nén nhang mới phân thắng bại. Tống Vũ Phong với kiếm ý tinh thâm đã tìm được thời cơ, một kiếm nhẹ nhàng điểm trúng yếu huyệt của Thẩm Kiếm Hàn.
"Thú vị không?" Lưu Nguyệt hỏi.
"Rất thú vị." Diệp An gật đầu. "Nhưng đệ có một thắc mắc. Tại sao cả hai đều là đệ tử của Huyền Phong, được học cùng một kiếm pháp, nhưng lại có phong cách khác nhau đến vậy?"
"Đó chính là điều đặc biệt của Huyền Phong chúng ta." Lưu Nguyệt mỉm cười. "Phong chủ luôn khuyến khích mỗi người tìm ra con đường của riêng mình. Ngài nói rằng kiếm đạo như nước, có thể mềm mại như suối chảy, cũng có thể mạnh mẽ như thác đổ. Điều quan trọng là phải phù hợp với bản tính của mỗi người."
Những trận đấu tiếp tục diễn ra. Diệp An chăm chú quan sát, mỗi lúc một thêm hiểu ra nhiều điều. Cậu nhận ra rằng dù con đường tu luyện có khác nhau thế nào, những người thực sự xuất sắc đều có một điểm chung - họ đã tìm ra được cách vận dụng phong nguyên tố phù hợp với bản thân mình nhất.
Đến gần trưa, các trận đấu của đệ tử ngoại môn bắt đầu. Đây là phần được mong đợi nhất của kỳ luận kiếm ba tháng. Nhiều đệ tử ngoại môn đã thể hiện được tài năng đáng kinh ngạc. Mạc Thương Huyền thỉnh thoảng gật đầu, vẻ hài lòng hiện rõ trên gương mặt nghiêm nghị.
"Trận cuối cùng," Lưu Nguyệt chợt nói, "Sẽ là giữa Trần Lệnh Hồ và Lý Tuyết Âm."
"Hai người này..." Diệp An nhớ ra, "Chính là hai vị sư huynh đệ mà sư tỷ đã từng nhắc đến?"
"Phải." Lưu Nguyệt gật đầu. "Họ là hai đệ tử xuất sắc nhất Huyền Phong hiện tại, đều đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong. Cả hai đều từng suýt trở thành đệ tử thân truyền của phong chủ."
"Trần sư huynh có song linh căn phong-kim, cực kỳ hiếm gặp." Nàng nói thêm. "Còn Lý sư tỷ tuy chỉ có phong linh căn, nhưng đã tìm ra cách phối hợp phong nguyên tố với thủy khí tự nhiên, tạo nên một lối kiếm pháp độc đáo của riêng mình."
"À," Lưu Nguyệt chợt hạ giọng khi thấy Trần Lệnh Hồ và Lý Tuyết Âm bước lên tràng, "Hai vị này là niềm tự hào của phong chúng ta đấy. Đệ thấy không, song linh căn của Trần sư huynh kìa..." Nàng hào hứng giải thích, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vẻ mặt chăm chú của Diệp An mà mỉm cười.
Khi hai người bước lên tràng, không khí như chùng xuống. Trần Lệnh Hồ cao lớn, khí chất trầm ổn như núi non, vai đeo một thanh trường kiếm tỏa ra khí tức lạnh lẽo như kim loại. Lý Tuyết Âm dáng người mảnh mai nhưng toát ra khí chất thanh nhã như trăng thu, thanh kiếm sau lưng như ẩn như hiện trong không gian.
"Bái kiến sư tỷ." Trần Lệnh Hồ chắp tay.
"Sư đệ khách sáo rồi." Lý Tuyết Âm mỉm cười.
Không đợi hiệu lệnh, cả hai đồng thời rút kiếm. Trong khoảnh khắc kiếm rời vỏ, phong nguyên tố xung quanh đột nhiên dao động mạnh mẽ. Diệp An có thể cảm nhận được - đây không phải là sự cưỡng ép đơn thuần, mà là một loại cộng hưởng tự nhiên giữa người và đạo.
Trần Lệnh Hồ t·ấn c·ông trước, thân hình như một mũi tên rời dây, thẳng tắp và mãnh liệt. Kim khí và phong nguyên tố hòa quyện trong đường kiếm của hắn, tạo thành những nhát chém vừa có sức xuyên thấu của kim, vừa mang theo sự mạnh mẽ của phong. Mỗi chiêu thức vừa sắc bén lại vừa cuồng mãnh, như một cơn bão băng đang quét qua.
Lý Tuyết Âm không hề nao núng. Nàng như một cánh hoa giữa gió tuyết, mỗi bước di chuyển đều mang theo một vẻ đẹp kỳ ảo. Phong nguyên tố dưới sự dẫn dắt của nàng hòa quyện với hơi nước trong không khí, tạo thành những màn sương mờ ảo. Trong màn sương ấy, kiếm quang của nàng khi ẩn khi hiện, như trăng xuyên mây, vừa linh động lại vừa huyền ảo.
"Sư đệ thấy không," Lưu Nguyệt khẽ nói, "Đây là hai cách vận dụng phong nguyên tố hoàn toàn khác nhau. Trần sư huynh dùng phong để tăng cường sức mạnh của kim, tạo ra những đòn t·ấn c·ông sắc bén và mãnh liệt. Còn Lý sư tỷ lại dùng phong để dẫn dắt thủy khí, biến hóa khôn lường."
Diệp An gật đầu. Qua ba tháng quan sát phong nguyên tố trên Phong Nguyệt Đài, cậu có thể thấy rõ sự khác biệt trong cách vận dụng của hai người. Trần Lệnh Hồ làm chủ được hai loại nguyên tố một cách hoàn hảo, khiến chúng bổ trợ cho nhau. Còn Lý Tuyết Âm lại tìm ra cách mượn sức của thiên địa, dùng phong nguyên tố để khống chế cả những yếu tố tự nhiên khác.
Trận đấu kéo dài gần hết nén nhang mà vẫn chưa thấy phần thắng nghiêng về bên nào. Cuối cùng, khi chỉ còn một tia khói mỏng manh, cả hai người đồng thời thu kiếm. Trận đấu kết thúc trong thế hòa, nhưng đã cho Diệp An thấy được nhiều điều quý giá về kiếm đạo.
"Thế nào?" Lưu Nguyệt quay sang hỏi.
"Ba tháng qua," Diệp An trầm ngâm, "Đệ cứ nghĩ chỉ cần hiểu được bản chất của phong nguyên tố là đủ. Nhưng qua những trận đấu hôm nay, đệ mới nhận ra còn rất nhiều cách để vận dụng chúng. Mỗi người một con đường riêng, nhưng đều có thể đạt đến đỉnh cao."
"Sư đệ hiểu được điều này là tốt rồi." Lưu Nguyệt gật đầu. "Đây có lẽ cũng là lý do vì sao phong chủ bảo đệ quan sát thiên địa ba tháng trước khi bắt đầu tu luyện thực sự."