"Ồ, chẳng phải đệ tử thân truyền mới đây sao?"
Một giọng nói đầy ý nhạo báng vang lên khi Diệp An vừa rời khỏi Luận Kiếm Tràng. Cậu quay lại, thấy một nhóm người đang tiến đến. Dẫn đầu là một thanh niên tuổi chừng đôi mươi, ánh mắt kiêu ngạo - Chử Vân.
"Chử sư huynh." Lưu Nguyệt khẽ nhíu mày.
"Thật là thất kính," Chử Vân chắp tay, nụ cười châm biếm. "Ba tháng rồi mới được diện kiến cao nhân."
"Chử sư huynh có chuyện gì sao?" Diệp An điềm đạm hỏi.
"Đâu dám, đâu dám." Chử Vân chắp tay, giọng điệu đầy mỉa mai. "Chỉ là nghe đại danh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt. Nghe nói trong kỳ tuyển chọn, sư đệ đã đạt thành tích mười thành hoàn mỹ? Thật là... kỳ tài hiếm có."
Hắn ngừng một chút, ánh mắt lấp lánh ý xấu: "Chẳng hay vị đệ tử thân truyền đây có nhã hứng hiển lộ chút tài năng cho mọi người được mở rộng tầm mắt không? Ba tháng trên Phong Nguyệt Đài, chắc hẳn đã lĩnh ngộ được không ít điều hay."
"Chử Vân!" Lưu Nguyệt lên tiếng.
"Ta cũng không ép người," Chử Vân khoát tay. "Dương Tử Hàn, cũng là Luyện Khí kỳ, chẳng qua hơn ngươi ba tầng... nhưng ngươi lại là đệ tử thân truyền của Mạc trưởng lão, vậy chắc cũng công bằng chứ nhỉ?"
Một thanh niên cao gầy bước lên, ánh mắt sắc lạnh như dao. "Tham kiến Diệp sư huynh." Giọng nói của hắn đầy vẻ mỉa mai.
"Chử Vân!" Lưu Nguyệt tức giận. "Ngươi..."
"Mong được đệ tử thân truyền chỉ giáo." Dương Tử Hàn ngắt lời Lưu Nguyệt.
"Ta nhận lời." Diệp An bình thản đáp.
"Sư đệ..." Lưu Nguyệt lo lắng.
Họ đến một sân tập vắng vẻ sau Luận Kiếm Tràng. Dương Tử Hàn rút kiếm - một thanh phàm kiếm đã qua tẩm linh, tuy không phải bảo kiếm nhưng cũng tốt hơn thanh kiếm mới của Diệp An khá nhiều.
"Xin thỉnh giáo." Diệp An chắp tay.
"Hừ." Dương Tử Hàn không đáp lời, thân hình như cánh cung căng đầy, bắn thẳng về phía Diệp An.
"Keng!"
Tiếng kim loại v·a c·hạm chói tai. Diệp An lập tức cảm nhận được sự chênh lệch về tu vi. Chỉ một chiêu đầu tiên, cậu đã phải lùi lại hai bước, cánh tay cầm kiếm tê rần.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Dương Tử Hàn không giấu vẻ khinh thường, liên tiếp t·ấn c·ông. Ba năm luyện kiếm đã cho hắn kinh nghiệm thực chiến phong phú. Mỗi chiêu thức đều được biến hóa tinh diệu, kiếm quang chói mắt.
Diệp An chỉ có thể tập trung phòng thủ. Phong Thừa - đòn đâm thẳng để chặn đứng những đòn t·ấn c·ông trực diện. Phong Liệm - nhát chém từ trên xuống để hóa giải những đòn t·ấn c·ông từ bên hông. Phong Quyển - đường kiếm xoáy tròn để tạo thành một vòng phòng ngự.
Ba chiêu thức cơ bản của Thanh Phong nhập môn kiếm pháp được cậu luân phiên sử dụng, tuy đơn giản nhưng lại mang theo sự thấu hiểu sâu sắc về phong đạo sau ba tháng tu luyện. Dù vậy, trước sự chênh lệch về tu vi, cậu vẫn chỉ có thể bị động phòng ngự.
"Ba tháng chỉ được có từng này thôi sao? Đệ tử thân truyền cũng chỉ có vậy." Dương Tử Hàn cười khẩy.
Mồ hôi đã thấm ướt lưng áo Diệp An, nhưng trong đầu cậu vẫn không ngừng phân tích tình hình. "Ba tầng chênh lệch... khoảng cách khá lớn. Mình không thể tiếp tục phòng ngự mãi được, sớm muộn cũng sẽ kiệt sức."
Cậu vẫn tiếp tục sử dụng ba thức cơ bản để chống đỡ, nhưng ánh mắt đã bắt đầu quan sát kỹ hơn nhịp điệu t·ấn c·ông của đối phương. "Phải tìm một cơ hội... Một cơ hội duy nhất khi hắn thật sự khinh thường..."
"Hừ, nhìn ngươi bây giờ," Dương Tử Hàn càng lúc càng đắc ý. "Chỉ biết dùng mấy chiêu nhập môn để chống đỡ. Thế này mà cũng đòi làm đệ tử thân truyền?"
"Ngươi thấy chưa?" Chử Vân đứng ngoài cất tiếng cười lạnh. "Có lẽ Mạc trưởng lão nên xem xét lại quyết định của mình."
Quả nhiên, những đòn t·ấn c·ông của Dương Tử Hàn tuy vẫn mạnh mẽ nhưng đã bắt đầu trở nên phóng túng. Hắn thậm chí còn cố ý kéo dài thời gian, muốn thể hiện sự chênh lệch về thực lực.
"Chỉ còn một cách..." Diệp An siết chặt thanh kiếm. "Thức thứ tư... chỉ có một cơ hội duy nhất. Nếu ra đòn mà không thể kết liễu đối phương, với tu vi chênh lệch thế này, mình sẽ không còn sức để chống đỡ đòn phản công..."
"Xem ra cũng đến lúc kết thúc rồi." Dương Tử Hàn nhe nhe cười, phất mạnh áo choàng. "Để ta cho ngươi thấy thế nào mới là thực lực thật sự!"
Thân hình hắn bất ngờ tăng tốc, kiếm khí bộc phát mạnh mẽ hơn trước. Đây chính là đòn t·ấn c·ông mạnh nhất của hắn, muốn một chiêu kết liễu đối thủ. Trong mắt hắn đã không còn chút đề phòng nào - chỉ còn sự coi thường với những chiêu thức cơ bản của đối phương.
Đây rồi!
Trong chớp mắt sinh tử, thanh phàm kiếm trong tay Diệp An bỗng như sống dậy. Ba tháng cảm ngộ phong đạo, quan sát từng luồng phong nguyên tố, giờ đây đã hội tụ vào một chiêu thức duy nhất. Không còn là những chiêu thức rời rạc, mà là một bản hòa tấu hoàn mỹ của phong đạo.
Thức thứ tư!
Kiếm quang như một cơn gió xoáy đột ngột nổi lên - vừa có sự thẳng tắp của Phong Thừa, vừa mang theo sự sắc bén của Phong Liệm, lại thêm biến hóa của Phong Quyển. Tất cả hòa quyện một cách tự nhiên, như chính quy luật vận hành của phong nguyên tố trong thiên địa.
"Sao... sao có thể?!" Dương Tử Hàn kinh hãi. Nhưng đã quá muộn để thu chiêu. Đòn t·ấn c·ông của hắn đã mất đi sự linh hoạt vì quá tự tin, trở thành một đường thẳng cứng nhắc không thể thay đổi.
"Phụt!"
Hai luồng máu tươi đồng thời phun ra. Dương Tử Hàn b·ị t·hương nặng ở ngực, loạng choạng ngã xuống. Diệp An cũng b·ị t·hương không nhẹ ở vai trái, nhưng vẫn đứng vững được.
"Ngươi..." Dương Tử Hàn lảo đảo chống kiếm đứng dậy, ánh mắt đầy kinh hãi. "Đây không phải Thanh Phong nhập môn kiếm pháp..."
"Thôi đủ rồi."
Một giọng nói trầm ổn vang lên. Mạc Thương Huyền không biết đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt sâu thẳm nhìn hai người.
"Sư... sư phụ..." Diệp An lảo đảo, cố gắng đứng thẳng người.
"Mạc trưởng lão!" Chử Vân biến sắc. "Đệ tử... đệ tử chỉ là..."
Ông quay sang Dương Tử Hàn đang run rẩy quỳ dưới đất: "Một năm tu luyện mà tâm vẫn còn nông nổi như vậy, dù có thiên phú tốt đến đâu cũng khó mà tiến xa."
Cuối cùng, ánh mắt ông dừng lại trên Chử Vân: "Còn ngươi, thân là đệ tử nội môn lâu năm, lại có thể làm ra chuyện khiêu khích như thế này. Từ hôm nay, ngươi không cần phải đến Huyền Phong nữa."
"Mạc trưởng lão!" Chử Vân hoảng hốt quỳ xuống. "Đệ tử biết sai rồi!"
"Đứng lên đi." Mạc Thương Huyền phất tay. "Thiếu gia lễ nghĩa như ngươi không hợp với phong cách của Huyền Phong."
"Về nghỉ ngơi đi." Ông quay sang Diệp An. "Ngày mai đến Tàng Kiếm Các, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Khi mọi người đã đi khỏi, chỉ còn lại Diệp An và vị sư phụ. Mạc Thương Huyền nhìn ra xa, nơi hoàng hôn đang dần buông xuống Thiết Kiếm Phong.
"Đi điều trị v·ết t·hương đi." Mạc Thương Huyền phất tay. "Ngày mai, ta sẽ truyền thụ cho ngươi một kiếm pháp."
Khi màn đêm buông xuống, Diệp An đứng một mình trên Phong Nguyệt Đài, nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Vết thương trên vai vẫn còn âm ỉ đau, nhưng trong lòng cậu đã tìm thấy sự an nhiên.