Ánh trăng xuyên qua cửa sổ tiểu viện, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên nền nhà. Diệp An ngồi tựa vào thành giường, vai trái vẫn còn đau nhói vì v·ết t·hương. Những hình ảnh từ trận chiến ban chiều vẫn không ngừng hiện về trong tâm trí.
"Nếu không có thức thứ tư..." Cậu khẽ thở dài. Dù đã giành được chiến thắng, nhưng cậu hiểu rõ - đó chỉ là thắng lợi may mắn. Chênh lệch ba tầng tu vi không phải chuyện đùa, nếu không phải Dương Tử Hàn quá coi thường đối thủ, có lẽ kết quả đã khác.
Nhưng không chỉ có vậy. Những trận đấu trong luận kiếm hôm nay cũng cho cậu thấy được khoảng cách giữa mình và các sư huynh đệ. Trần Lệnh Hồ với kiếm pháp mạnh mẽ như bão táp, Lý Tuyết Âm với những chiêu thức ảo diệu như sương khói... So với họ, những gì cậu làm được vẫn còn quá đơn giản.
"Phong nguyên tố..." Cậu giơ tay lên, cảm nhận những luồng gió vô hình đang lượn lờ. Ba tháng quan sát và cảm ngộ đã cho cậu hiểu được bản chất của chúng, nhưng việc vận dụng vẫn còn nhiều điều phải học hỏi.
Những suy tư dần dần khiến tâm trí mệt mỏi. Không biết từ lúc nào, Diệp An đã th·iếp đi trong tư thế ngồi tựa. Và rồi, trong cõi mơ mơ màng màng, một tiếng cười quen thuộc vang lên.
"Thật vụng về..."
Bóng đen xuất hiện giữa không trung, mờ ảo như một cái bóng được tạo từ khói. Nhưng khác với mọi khi, lần này nó không còn là một khối vô định hình. Dưới ánh trăng, Diệp An có thể thấy rõ nó đang cầm một thanh trường kiếm.
"Ngươi muốn gì?" Diệp An cảnh giác.
"Muốn gì ư?" Bóng đen khẽ lắc đầu. "Chỉ là không thể nhìn ngươi sử dụng kiếm một cách vụng về như vậy. Để ta cho ngươi xem..."
Bóng đen vung kiếm. Trong khoảnh khắc, không gian xung quanh như đông cứng lại. Những luồng phong nguyên tố vốn vô hình bỗng hiện rõ như những dải lụa bạc, uốn lượn theo từng đường kiếm của bóng đen.
"Phong Thừa không phải chỉ là một đòn đâm thẳng đơn giản." Giọng nói vang lên trong đầu Diệp An. "Mà là nghệ thuật tìm ra điểm yếu nhất trong luồng khí của đối phương..."
Thanh kiếm trong tay bóng đen như một mũi kim, chọc thủng không gian. Phong nguyên tố không bị đẩy ra hai bên như cách Diệp An vẫn làm, mà tự động tách ra nhường đường, sau đó cuộn theo đường kiếm tạo thành một mũi nhọn sắc bén.
"Phong Liệm không đơn thuần là chém xuống." Bóng đen tiếp tục. "Mà là cách mượn sức của thiên địa để tăng cường lực đạo..."
Một đường kiếm vẽ xuống, nhưng không phải thẳng tắp mà là một đường cong hoàn mỹ. Phong nguyên tố tự động cuộn theo, tạo thành một lưỡi liềm sắc bén đến mức dường như có thể cắt đứt cả không gian.
"Và Phong Quyển..." Bóng đen chợt dừng lại. "Ngươi nghĩ nó chỉ đơn giản là tạo ra một vòng xoáy sao? Còn về thức thứ tư mà ngươi tự nghĩ ra..." Tiếng cười nhạt vang lên. "Chỉ là sự kết hợp thô thiển của ba thức cơ bản. Ngươi cho rằng chỉ cần hiểu được quy luật của phong là đủ ư? Quá ngây thơ..."
Kiếm quang vừa động, phong nguyên tố đã tự nhiên hội tụ. Không phải một chiêu thức rời rạc, mà là một chuỗi chuyển động liên tục. Từ Phong Thừa hóa thành Phong Liệm, rồi lại biến thành Phong Quyển, tất cả đều tự nhiên như nước chảy mây trôi. Ba thức tưởng chừng khác biệt bỗng trở nên liền mạch đến không ngờ.
"Đây mới là thức thứ tư thực sự." Bóng đen nói. "Không phải ghép nối ba thức lại với nhau, mà là hiểu được bản chất chuyển hóa của phong nguyên tố. Khi ngươi thực sự thông hiểu điều này, các chiêu thức sẽ tự nhiên hòa làm một, như chính quy luật vận hành của thiên địa."
Diệp An quan sát trong kinh ngạc. Dưới kiếm của bóng đen, phong nguyên tố như có linh tính, tự động tạo thành những hình thái kỳ diệu. Không còn là những luồng khí đơn thuần, mà như một sinh mệnh đang múa một điệu vũ cổ xưa của tự nhiên.
"Còn một điều nữa..." Bóng đen chợt dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Diệp An. "Ngươi chỉ chú trọng vào phong nguyên tố, quên mất rằng kiếm vốn thuộc về kim. Phong có thể mang lại sự linh hoạt, nhưng kim mới tạo nên sự sắc bén thực sự."
"Ngươi thấy đó..." Bóng đen vung kiếm, lần này không chỉ có phong nguyên tố cuộn xoáy mà còn có những tia kim nguyên tố lạnh lẽo như băng giá bao quanh lưỡi kiếm. "Khi phong và kim hòa hợp, đó mới là cảnh giới cao nhất của kiếm đạo."
Một đường kiếm đâm ra. Ban đầu phong nguyên tố cuộn xoáy tạo thành một lối đi, rồi đột ngột, những tia kim nguyên tố theo sau như muôn ngàn mũi kim nhỏ, biến đường kiếm thành một mũi khoan sắc bén có thể xuyên thủng mọi thứ. Không gian xung quanh dường như bị xé rách, để lại những vết nứt vô hình.
"Phong dẫn đường, kim theo sau." Bóng đen giải thích. "Phong tìm ra điểm yếu, kim đột phá phòng ngự."
Một đường chém xuống. Phong nguyên tố tạo thành một lưỡi liềm, nhưng khi kim nguyên tố hòa vào, nó biến thành một nhát chém có thể chặt đứt cả không gian. Những tia kim nguyên tố như những lưỡi dao siêu nhỏ bổ sung thêm vô số điểm cắt vào đường kiếm chính.
"Phong tạo thế, kim tăng lực." Bóng đen tiếp tục. "Không chỉ là một nhát chém đơn thuần, mà là vô số điểm cắt trong cùng một khoảnh khắc."
Cuối cùng, một chiêu xoay tròn. Phong nguyên tố tạo thành một vòng xoáy, nhưng khi kim nguyên tố được thêm vào, nó biến thành một cơn bão dao găm. Mỗi một điểm trong không gian đều chứa đựng sức mạnh cắt xé kinh người. Không khí như bị nghiền nát dưới sức mạnh của hai nguyên tố kết hợp.
"Phong cuốn lấy kim, kim lại tăng sức mạnh cho phong." Bóng đen nhìn Diệp An. "Đây mới là sức mạnh thực sự của kiếm đạo. Không phải chỉ có thuận theo tự nhiên như phong, mà còn phải mang theo sự p·há h·oại tuyệt đối của kim. Ngươi đã thấy Trần Lệnh Hồ sử dụng song linh căn, nhưng đó vẫn chỉ là bề nổi. Khi thực sự hiểu được cách kết hợp hai nguyên tố này..."
Bóng đen chợt dừng lại, khóe miệng nở một nụ cười bí ẩn: "Nhưng có lẽ bây giờ còn quá sớm để nói với ngươi về những điều này. Hãy học cách làm chủ phong nguyên tố trước đã."
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, bóng đen nhìn Diệp An chăm chú: "Kim nguyên tố... ngươi đã từng rất quen thuộc với nó. Chỉ là hiện tại..." Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt lấp lánh ý vị sâu xa. "Thôi được, có lẽ ta có thể giúp ngươi nhớ lại một chút. Dù sao với tình trạng hiện giờ của ngươi, biết thêm chút ít cũng không sao."
Bóng đen vung tay, một đạo linh quang bạc trắng phóng vào mi tâm Diệp An. Trong khoảnh khắc đó, một loạt khẩu quyết đột nhiên xuất hiện trong đầu, như thể một ký ức đã bị c·hôn v·ùi từ lâu chợt được đánh thức:
"Kim chi đạo, thấu thiên địa
Nguyên tố sinh, tự hư không
Thần thức ngưng, tâm bất động
Kim khí tụ, hóa vạn trọng..."
"Kim Tâm Quyết..." Bóng đen nhẹ giọng. "Một môn công pháp để cảm nhận và điều khiển kim nguyên tố. Không phải bí kíp gì cao siêu, nhưng có thể giúp ngươi nắm bắt được bản chất của kim chi lực, từ đó vận dụng nó trong kiếm đạo. Tu luyện nó song song với phong đạo, có lẽ sẽ có ích cho ngươi sau này."
"Nhớ kỹ," Giọng bóng đen trầm xuống. "Kim là con đường của sự p·há h·oại tuyệt đối, nhưng cũng chứa đựng quy luật của sự bất biến. Phong biến hóa vô thường, kim trường tồn vĩnh hằng. Chỉ khi nào ngươi thực sự hiểu được hai đạo này, mới có thể nghĩ đến chuyện kết hợp chúng."
Bóng đen chợt nhìn Diệp An với ánh mắt không giấu được vẻ chê bai: "Ba tháng chỉ đạt được Luyện Khí tầng năm? Thật không biết ngươi đang làm gì nữa. Với thể chất của ngươi, không cần phí thời gian củng cố hay lo lắng về bình cảnh làm gì. Càng nhanh chóng nâng cao cảnh giới càng tốt. Nếu cứ chậm chạp như vậy..."
Hắn lắc đầu, trong giọng nói ẩn chứa sự sốt ruột: "Thời gian không còn nhiều đâu."
Những câu khẩu quyết vẫn văng vẳng trong đầu Diệp An, như một ký ức xa xôi vừa được đánh thức. Mỗi chữ mỗi câu đều mang theo một dao động kỳ lạ, dường như đang cố gắng truyền đạt một thông điệp sâu xa nào đó.
Bóng đen khẽ cười lạnh, thân ảnh dần tan biến vào màn đêm như một làn khói mỏng.
"Ngươi..." Diệp An chợt giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi đã thấm ướt lưng áo, nhưng trong đầu tràn ngập những điều vừa chứng kiến.
"Phong nguyên tố không phải thứ để điều khiển..." Cậu lẩm bẩm. "Mà là cùng hợp tác..."
Ánh trăng vẫn chiếu qua cửa sổ, những luồng gió đêm vẫn lượn lờ xung quanh. Nhưng lần này, khi nhìn chúng, Diệp An đã có một cái nhìn hoàn toàn khác.