Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 18: Tàng Kiếm Các
Sương sớm vẫn còn phảng phất trên Thiết Kiếm Phong khi Diệp An rời khỏi tiểu viện, hướng về phía Tàng Kiếm Các. Vết thương trên vai đã không còn đau nhiều nhờ linh dược của sư phụ, nhưng những điều xảy ra đêm qua vẫn khiến tâm trí cậu không ngừng dao động.
"Kim Tâm Quyết..." Cậu lẩm bẩm. Những khẩu quyết vẫn văng vẳng trong đầu, như một ký ức xa xôi vừa được đánh thức. Mỗi chữ mỗi câu đều mang theo một dao động kỳ lạ, dường như đang cố gắng truyền đạt một thông điệp sâu xa.
Nhưng điều khiến Diệp An phân vân không phải là nguồn gốc bí ẩn của công pháp này. Cậu tự hỏi liệu mình có nên mạo hiểm tu luyện nó không. Thiên phú của cậu nằm ở phong đạo, không có kim linh căn đặc biệt. Tu luyện một công pháp không phù hợp với thiên phú vốn đã là điều mạo hiểm, huống chi là một công pháp có nguồn gốc không rõ ràng.
"Có lẽ... nên tập trung vào kiếm đạo trước." Cuối cùng cậu quyết định. Những lời dạy của sư phụ về việc đi từng bước vững chắc vẫn còn văng vẳng bên tai. Dù sao thì việc tu luyện vẫn còn rất dài, không cần phải vội vàng.
Tàng Kiếm Các hiện ra trước mắt - một tòa kiến trúc ba tầng được xây hoàn toàn bằng đá xanh, mái ngói uốn cong như những lưỡi kiếm chĩa lên trời. Cổng vào được canh giữ nghiêm ngặt bởi hai đệ tử nội môn, nhưng khi thấy thẻ bài đệ tử thân truyền của Diệp An, họ lập tức cung kính mở đường.
Mạc Thương Huyền đã đợi sẵn ở đại sảnh tầng một. Ông đưa mắt nhìn v·ết t·hương trên vai Diệp An, khẽ gật đầu khi thấy nó đã được xử lý tốt.
"Trận đấu hôm qua," ông từ tốn nói, "cho thấy ngươi đã có những tiến bộ nhất định. Biết đợi thời cơ, biết nắm bắt sơ hở của đối phương - đó là những điều đáng khen. Nhưng..." Ông dừng lại, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can đệ tử. "Ngươi vẫn còn thiếu kinh nghiệm thực chiến. Cách vận dụng linh lực còn chưa hiệu quả. Và quan trọng nhất, ngươi vẫn quá phụ thuộc vào mấy chiêu thức cơ bản."
"Theo ta." Mạc Thương Huyền phất tay áo, bước lên những bậc thang dẫn lên tầng ba. Càng lên cao, không khí càng trở nên trang nghiêm. Những giá sách cổ kính xếp hàng ngay ngắn, chứa đầy những quyển trục và bí tịch được bảo quản cẩn thận.
"Ba tháng qua, ngươi đã thể hiện được thiên phú và sự chăm chỉ." Mạc Thương Huyền dừng lại ở một khoảng không rộng rãi. "Đã đến lúc truyền thụ cho ngươi những công pháp phù hợp hơn."
Ông lấy ra hai quyển trục, một màu xanh nhạt, một màu trắng ngà.
"Đạp Vân Bộ - thân pháp thượng thừa của bản phái." Ông đưa quyển trục màu xanh cho Diệp An. "Lấy việc mượn lực lượng của gió và mây làm chủ đạo. Khi đạt tiểu thành, có thể bước trên không trung trong thời gian ngắn. Đại thành thì phi hành tự nhiên như vân nguyệt."
"Còn đây," ông nâng quyển trục màu trắng ngà, "là thức thứ nhất hoàn chỉnh của Thanh Phong kiếm pháp. Không còn đơn giản như bản nhập môn ngươi đang luyện. Nó đòi hỏi sự hiểu biết sâu sắc về cách vận dụng linh lực và tương tác với linh khí thiên địa."
"Thức Đường." Mạc Thương Huyền dừng lại trước một cánh cửa đá màu xám nhạt, trên đó khắc đầy những đồ văn kỳ lạ. Ông lấy ra một thẻ ngọc đặc biệt, đặt lên khe hở giữa cửa. Những đồ văn lập tức sáng lên, và cánh cửa từ từ mở ra.
"Đây là nơi các bậc tiền bối lưu lại những tinh túy về kiếm đạo của môn phái." Ông giải thích khi họ bước vào một căn phòng tròn với trần cao v·út. Chính giữa phòng là một đài đá bát giác, xung quanh là tám cột đá trắng được khắc đầy những trận văn phức tạp.
"Mỗi tháng, các đệ tử thân truyền sẽ được cấp một thẻ ngọc để vào đây quan sát trong một canh giờ," ông lấy ra một thẻ ngọc màu trắng đục, trao cho Diệp An. "Duy trì trận pháp này tiêu tốn rất nhiều linh thạch, nên thời gian sử dụng phải được kiểm soát chặt chẽ."
Diệp An đặt thẻ ngọc vào khe. Lập tức, từ tám cột đá phát ra ánh sáng dìu dịu, hội tụ ở trung tâm đài. Trong luồng sáng đó, một bóng người trong suốt hiện ra, đang thi triển một chiêu kiếm.
"Nhìn kỹ đi." Mạc Thương Huyền chỉ vào bóng người kia. "Ngươi thấy được gì?"
Diệp An tập trung quan sát. Bóng người đang thi triển một đòn đâm thẳng - chiêu thức đơn giản nhất trong Thanh Phong nhập môn kiếm pháp, chiêu thức mà cậu đã luyện hàng ngàn lần trong ba tháng qua.
"Động tác có vẻ... giống với những gì đệ tử vẫn luyện." Diệp An đáp, nhưng rồi cậu nhận ra điều gì đó. "Nhưng cách vận chuyển linh lực hoàn toàn khác. Khi đệ tử thi triển, linh lực chạy thẳng từ đan điền lên tay phải, rồi truyền vào kiếm. Còn vị tiền bối này..."
"Nói tiếp đi."
"Linh lực của người không đi thẳng, mà chạy theo một quỹ đạo đặc biệt." Diệp An chăm chú quan sát. "Nó đi từ đan điền, qua kỳ kinh bát mạch, rồi mới truyền vào kiếm. Tuy đường đi dài hơn, nhưng khi phát ra, uy lực mạnh hơn rất nhiều."
"Không sai." Mạc Thương Huyền gật đầu. "Kiếm đạo không chỉ là việc nắm giữ kiếm và phát ra linh lực. Mỗi chiêu thức đều có quỹ đạo vận chuyển linh lực riêng. Khi linh lực đi qua các kinh mạch, nó sẽ được tôi luyện và tăng cường."
"Giống như một thanh kiếm," ông tiếp tục, "không phải chỉ cần sắc bén là đủ. Sự cân bằng, trọng tâm, độ dẻo dai... tất cả đều quan trọng. Linh lực trong cơ thể ngươi cũng vậy. Cách ngươi dẫn dắt nó qua từng kinh mạch sẽ quyết định uy lực cuối cùng của chiêu thức."
"Ta cho ngươi xem thêm điều này." Mạc Thương Huyền vận chuyển trận pháp, hình ảnh chuyển sang góc nhìn khác. "Nhìn kỹ cách người vận kiếm. Mỗi một góc độ nhỏ của lưỡi kiếm đều được tính toán chính xác. Khi linh lực truyền vào kiếm, nó sẽ theo những đường vân đặc biệt trên thân kiếm để phát huy uy lực mạnh nhất."
"Đây mới chỉ là chiêu thức cơ bản nhất," ông nhìn thẳng vào mắt đệ tử. "Nhưng nắm vững được những điều này, ngươi sẽ hiểu tại sao ta muốn ngươi bắt đầu từ căn bản. Mỗi chiêu thức, dù đơn giản đến đâu, đều chứa đựng những huyền cơ sâu xa. Chỉ khi thực sự hiểu được bản chất của kiếm đạo, ngươi mới có thể tiến xa trên con đường này."
Diệp An im lặng, để những lời dạy của sư phụ thấm sâu vào tâm trí. Cậu đã hiểu ra rằng, con đường kiếm đạo không chỉ là việc học thêm nhiều chiêu thức mới, mà quan trọng hơn là phải thấu hiểu được những đạo lý ẩn chứa bên trong mỗi chiêu thức.
Khi rời khỏi Tàng Kiếm Các, Diệp An liếc nhìn hai quyển trục trong tay, trong lòng đã quyết định - tạm gác lại những suy nghĩ về Kim Tâm Quyết, tập trung toàn bộ tâm trí vào việc tu luyện những công pháp sư phụ vừa truyền thụ.
Ánh mặt trời đã lên cao, những tia nắng xuyên qua mây, chiếu rọi lên Thiết Kiếm Phong như những lưỡi kiếm vàng óng. Một ngày mới lại bắt đầu, và hành trình tu luyện của Diệp An cũng bước sang một trang mới.