Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 19: Biến cố
"Sư đệ..." Lưu Nguyệt đẩy nhẹ cửa tiểu viện của Diệp An. "Tu luyện gì mà suốt ngày ru rú trong phòng thế?"
"Lưu sư tỷ?" Diệp An ngừng vận công, mỉm cười khi thấy bóng dáng quen thuộc. Trên bàn, quyển trục Đạp Vân Bộ vẫn đang mở ra.
"Ba tháng rồi sư đệ chưa rời khỏi Huyền Phong lần nào." Nàng ngồi xuống bên cạnh. "Tỷ định xuống Thiên Phong Thành để mua ít dược liệu cho sư phụ... sư đệ có muốn đi cùng không?"
"Thiên Phong Thành?" Diệp An hơi ngạc nhiên. "Sư tỷ không nhờ các sư huynh đi cùng sao?"
"Các sư huynh ai cũng bận tu luyện cả." Lưu Nguyệt cười nhẹ. "Huống chi sư đệ cứ ru rú mãi thế này, sao biết được phong cảnh bên ngoài?"
Diệp An nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả thật từ khi vào Huyền Phong, cậu chưa từng rời khỏi đây. Một chuyến đi ngắn có lẽ cũng không ảnh hưởng gì đến việc tu luyện.
"Được thôi." Cậu gật đầu. "Để đệ thu xếp một chút."
...
"Bẩm lão tổ, hai người bọn chúng đã rời khỏi môn phái."
"Rất tốt." Chử lão tổ đứng dậy khỏi ghế trong căn phòng tối.
Khi lão bước ra khỏi căn phòng, sau lưng đã có hai tên cao thủ Kim Đan cảnh và bốn tên Trúc Cơ chờ sẵn. Tất cả đều mặc đồ đen, che kín mặt mũi.
...
Thanh kiếm của Lưu Nguyệt lướt đi trong gió, mang theo Diệp An. Dưới ánh mặt trời, phía xa xa đã thấp thoáng dãy núi nơi Thiên Phong Thành tọa lạc.
"Sư tỷ," Diệp An nắm chặt chuôi kiếm, chưa quen với cảm giác bay lượn trên không. "Còn bao xa nữa thì tới nơi?"
"Sắp rồi." Lưu Nguyệt mỉm cười. "Chỉ cần vượt qua dãy núi phía trước là..."
Lời chưa dứt, sắc mặt nàng đột biến. Một luồng khí tức hung ác từ đâu ập tới, khiến không gian xung quanh như đông cứng. Thanh kiếm dưới chân bất ngờ rung lên dữ dội.
"Bám chặt vào, sư đệ!"
Lưu Nguyệt vội vàng điều khiển kiếm hạ độ cao, tìm một khoảng đất trống để đáp xuống. Nàng biết rõ - với tu vi của mình, chiến đấu trên không sẽ rất bất lợi.
Vừa chạm đất, hai người đã thấy mình bị bao vây. Bốn bóng đen từ bốn phương tám hướng lao tới, mỗi người đều tỏa ra khí tức Trúc Cơ cảnh nặng nề. Phía sau họ là hai gã cao thủ Kim Đan, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Và cuối cùng, một bóng người trong đạo bào xám từ từ hạ xuống - Chử lão tổ.
"Trốn đi, sư đệ!" Lưu Nguyệt rút kiếm, cố gắng ngăn chặn đối phương. "Mau trốn đi!"
Nhưng làm sao còn kịp? Chử lão tổ khẽ phất tay, hai tên Kim Đan lập tức lao tới. Chỉ trong nháy mắt, Lưu Nguyệt đã b·ị đ·ánh bay ra xa, thanh kiếm văng khỏi tay.
Diệp An rút kiếm, cố gắng tự vệ. Nhưng trước mặt một cường giả như Chử lão tổ, mọi phản kháng đều vô nghĩa. Chỉ một cái phất tay, thanh kiếm đã vỡ nát thành từng mảnh.
"Ta muốn xem thử..." Chử lão tổ cười lạnh, từng bước tiến lại gần. "Đệ tử thân truyền của Mạc Thương Huyền có gì đặc biệt."
Lão vung tay, một luồng chưởng lực vô hình đánh vào ngực Diệp An. Cậu bay ngược ra sau, đập mạnh vào gốc cây cổ thụ. Từng đợt máu tươi trào ra từ khóe miệng.
"Không... không được!" Lưu Nguyệt gượng dậy, cố chạy lại. Nhưng hai tên Kim Đan đã chặn nàng lại, khiến nàng chỉ có thể đứng nhìn đệ đệ bị h·ành h·ạ mà không làm gì được.
"Ngươi cứ nhìn cho kỹ đi." Chử lão tổ cười nhạt.
Lão giơ chưởng lên cao, linh lực cuồng bạo ngưng tụ thành một quả cầu đen kịt. Trong ánh mắt kinh hoàng của Lưu Nguyệt, chưởng lực đó đã đánh thẳng vào đan điền của Diệp An.
"PHỤT!"
Một tiếng động khô khốc vang lên. Diệp An cảm thấy như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể. Từng mạch máu như bị xé rách, linh lực trong người không còn theo quy luật vận chuyển nữa mà trở nên hỗn loạn.
"KHÔNG!" Lưu Nguyệt gào lên trong tuyệt vọng.
"A..." Diệp An gục xuống, cảm giác đau đớn khủng kh·iếp lan tỏa khắp cơ thể.
"Hahaha," Chử lão tổ cười lạnh trước khi rời đi. "Để xem thế này thì Mạc lão đầu còn nhận ngươi làm đệ tử thân truyền nữa không."
...
"Sư đệ... sư đệ..." Lưu Nguyệt nước mắt đầm đìa khi đưa Diệp An trở về môn phái.
Trên giường bệnh, Diệp An vẫn hôn mê b·ất t·ỉnh. Da tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Thỉnh thoảng, cậu lại co giật vì cơn đau từ đan điền bị phá hủy.
"Đan điền bị phá hủy hoàn toàn." Y sư lắc đầu sau khi kiểm tra. "E rằng... từ nay về sau..."
Mọi người im lặng. Trong phòng điều trị, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của Lưu Nguyệt: "Đều tại tỷ... đều tại tỷ rủ sư đệ ra ngoài..."
"Không phải lỗi của ngươi." Mạc Thương Huyền đứng bên giường bệnh, ánh mắt đau đớn nhìn đệ tử thân truyền của mình. "Đây là âm mưu được tính toán từ trước."
Lần đầu tiên, người ta thấy được vẻ đau đớn hiện rõ trên gương mặt vị trưởng lão này. Ông biết rõ - khi đan điền bị phá hủy, con đường tu luyện của Diệp An đã chấm dứt. Một thiên tài hiếm có, từ nay sẽ trở thành phế nhân.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp môn phái. Các đệ tử bàn tán xôn xao, nhưng không ai dám lớn tiếng. Bầu không khí nặng nề bao trùm Huyền Phong, như thể có một đám mây đen vừa kéo đến.