Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 20: Tuyệt Lộ
Cơn đau từ đan điền lại trỗi dậy, khiến Diệp An tỉnh giấc. Đây là cảm giác đầu tiên khi cậu mở mắt sau ba ngày hôn mê - một cơn đau buốt thấu tận xương tủy, như thể có ai đó đang từng chút bóp nát trái tim mình.
"Sư đệ..." Giọng Lưu Nguyệt vang lên bên tai, đầy lo lắng.
Diệp An cố gắng mở mắt. Căn phòng điều trị của Huyền Phong hiện ra trước mắt, mờ ảo dưới ánh nến. Bên ngoài cửa sổ, trời đã về đêm. Một làn gió nhẹ thổi vào, mang theo hương thơm của các loại linh thảo - mùi hương quen thuộc mà trước đây cậu rất thích, nhưng giờ đây lại khiến lòng cậu thắt lại.
"Đừng cử động." Lưu Nguyệt vội đỡ cậu nằm xuống khi thấy cậu cố gắng ngồi dậy. "Để tỷ gọi y sư..."
"Không..." Diệp An yếu ớt lắc đầu. "Sư tỷ... nói cho đệ biết..."
Lưu Nguyệt im lặng, nước mắt lặng lẽ rơi. Ba ngày qua, nàng không rời khỏi phòng điều trị một bước. Mỗi lần nhìn sư đệ co giật vì cơn đau từ đan điền bị phá hủy, nàng lại tự trách bản thân: "Nếu không phải tỷ rủ sư đệ ra ngoài..."
"Đệ muốn biết..." Diệp An nhìn thẳng vào mắt sư tỷ. "Tình trạng của đệ... thế nào?"
Đúng lúc đó, y sư bước vào cùng Mạc Thương Huyền. Vị trưởng lão có vẻ già đi trong ba ngày qua, ánh mắt đầy mệt mỏi nhưng không giấu được sự lo lắng khi nhìn đệ tử thân truyền của mình.
"Đan điền bị phá hủy hoàn toàn." Y sư thở dài sau khi kiểm tra. "Linh lực trong cơ thể r·ối l·oạn, không thể vận chuyển theo ý muốn. Ta có thể kê đơn linh dược để giảm đau tạm thời, nhưng..."
"Có cách nào khác không?" Lưu Nguyệt vội hỏi.
"Có vài phương án..." Y sư ngập ngừng. "Nhưng đều không phải giải pháp lâu dài. Chúng ta có thể dùng phù chú đặc biệt để tạo đan điền giả, nhưng nó sẽ hấp thu sinh khí để duy trì, rút ngắn tuổi thọ đáng kể. Hơn nữa, đan điền giả không ổn định, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào."
"Còn cách nào khác?" Diệp An cắn răng hỏi.
"Chuyển sang tu thể thay vì tu kiếm." Y sư đề nghị. "Từ bỏ kiếm đạo, tập trung rèn luyện thân thể. Tuy không thể đi xa trên con đường tu tiên, nhưng ít nhất..."
"KHÔNG!"
Tiếng hét của Diệp An khiến mọi người giật mình. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau từ đan điền lại trỗi lên dữ dội, khiến cậu ngã vật xuống giường.
"Sư đệ!" Lưu Nguyệt vội đỡ lấy cậu.
"Đừng cử động!" Y sư vội vàng châm cứu những huyệt đạo xung quanh đan điền để giảm đau. "Cơ thể cậu đang rất yếu..."
"Để ta một mình với nó." Mạc Thương Huyền đột ngột lên tiếng.
Khi mọi người đã ra ngoài, căn phòng chìm vào im lặng. Ánh nến hắt lên gương mặt nghiêm nghị của Mạc Thương Huyền những bóng tối chập chờn. Ông nhìn đệ tử thân truyền của mình, trong lòng đau đớn không kém.
"Sư phụ..." Diệp An cố gắng ngồi dậy, nhưng bàn tay Mạc Thương Huyền đã nhẹ nhàng đỡ lấy cậu.
"Nằm xuống." Giọng ông trầm ấm. "Ta biết con đang nghĩ gì."
"Đệ tử... không muốn từ bỏ kiếm đạo." Diệp An nắm chặt tay, giọng đầy quả quyết dù cơ thể vẫn run rẩy vì đau. "Đệ tử không thể..."
"Tại sao?" Mạc Thương Huyền nhẹ giọng hỏi.
"Ba tháng qua..." Diệp An nhìn ra cửa sổ, nơi những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm. "Mỗi ngày trên Phong Nguyệt Đài, đệ tử càng hiểu thêm về bản chất của kiếm đạo. Nó không chỉ là những chiêu thức hay sức mạnh... mà là một con đường để hiểu về thiên địa, về bản thân..."
Diệp An dừng lại một chút, cảm nhận cơn đau đang âm ỉ trong cơ thể: "Sư phụ từng dạy, kiếm đạo như nước - có thể mềm mại như suối chảy, cũng có thể mạnh mẽ như thác đổ. Điều quan trọng là phải phù hợp với bản tính của mỗi người. Đệ tử... đã tìm thấy con đường của mình trong kiếm đạo. Làm sao có thể từ bỏ được?"
Mạc Thương Huyền im lặng. Trong ánh mắt ông, nỗi đau xót hòa lẫn với niềm tự hào. Ba tháng qua, ông đã dõi theo từng bước tiến của đệ tử này. Từ việc nắm bắt bản chất của phong nguyên tố đến cách vận dụng linh lực, Diệp An luôn thể hiện một thiên phú hiếm có. Nhưng điều khiến ông ấn tượng nhất không phải là thiên phú, mà là sự thuần khiết trong tâm hồn cậu khi đối diện với kiếm đạo.
"Con có biết không," ông chậm rãi nói, "trước đây ta từng có một đệ tử thân truyền khác."
Diệp An ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên sư phụ nhắc đến chuyện này.
"Hắn cũng có thiên phú kinh người." Mạc Thương Huyền tiếp tục, giọng trầm xuống. "Nhưng vì quá cầu tiến, đã tìm đến những con đường tà đạo để tăng cường sức mạnh. Cuối cùng..." Ông thở dài, "tẩu hỏa nhập ma, trở thành phế nhân."
"Sư phụ..."
"Ta không muốn điều đó lặp lại." Mạc Thương Huyền nhìn thẳng vào mắt Diệp An. "Nếu con chọn con đường tu thể, tuy không thể đi xa trên con đường tu tiên, nhưng ít nhất vẫn có thể sống một cuộc đời bình thường."
"Còn nếu cố chấp với kiếm đạo..." Ông ngừng lại, "con sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn. Ngay cả khi tìm được phương pháp khác, xác suất thành công ta sợ cũng rất thấp. Hơn nữa..." Ông nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp An nắm chặt chăn, cơn đau từ đan điền dường như không còn quan trọng nữa. Cậu hiểu rõ - sư phụ đang cho cậu một lựa chọn. Hoặc là từ bỏ kiếm đạo để sống một cuộc đời bình thường, hoặc là tiếp tục kiên trì trên con đường đã chọn với hy vọng mong manh về một phương pháp chữa trị từ thời thượng cổ.
"Sư phụ..." Cậu chầm chậm ngồi dậy, lần này không còn run rẩy nữa. "Trong Tàng Kiếm Các, có một bức họa của một vị tiền bối. Người đã mất cả hai tay nhưng vẫn không từ bỏ kiếm đạo. Cuối cùng, người đã tìm ra cách dùng tâm thần để điều khiển kiếm khí, trở thành một trong những cao thủ kiếm đạo của môn phái."
Mạc Thương Huyền khẽ gật đầu. "Ngươi Thiên Tâm kiếm tổ."
"Nếu tiền bối đó có thể vượt qua nghịch cảnh," Diệp An ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, "vậy tại sao đệ tử lại không thể? Đan điền bị phá hủy không có nghĩa là con đường kiếm đạo đã chấm dứt. Có thể... có thể sẽ có một con đường khác."
"Con đã suy nghĩ kỹ rồi sao?" Mạc Thương Huyền hỏi, giọng nghiêm túc. "Đây sẽ là một con đường gian nan."
"Đệ tử đã quyết định." Diệp An đáp, giọng không chút do dự. "Xin sư phụ cho đệ tử ở lại Huyền Phong. Dù không thể tu luyện, đệ tử vẫn muốn nghiên cứu trong Tàng Kiếm Các, tìm kiếm phương pháp từ thời thượng cổ. Nếu thật sự không còn cách nào..." Cậu nhìn thẳng vào mắt sư phụ, "đệ tử sẽ tự tìm ra con đường của riêng mình."
Một nụ cười thoáng hiện trên gương mặt nghiêm nghị của Mạc Thương Huyền. "Đây chính là điều ta muốn nghe."
Ông đứng dậy, phất tay áo. Một làn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo những cánh hoa trắng từ đâu bay vào phòng. "Ta sẽ xin chưởng môn cho ngươi một tiểu viện gần Tàng Kiếm Các. Dù không thể tu luyện, ngươi vẫn có thể nghiên cứu kiếm đạo."
"Đa tạ sư phụ!" Diệp An cúi đầu.
"Nghỉ ngơi đi." Mạc Thương Huyền bước ra cửa, nhưng rồi dừng lại. "À, còn một điều nữa, trước khi tìm được cách chữa trị, ngươi chớ có nghĩ quẩn." Ông không quay lại, nhưng giọng nói đầy ấm áp. "Ta tin những gì ngươi đã học được trong ba tháng qua sẽ giúp ngươi tìm ra con đường của riêng mình."
Đêm đó, sau khi sư phụ rời đi, Lưu Nguyệt quay lại chăm sóc cho Diệp An. Nàng vừa thay thuốc cho sư đệ vừa kể lại những chuyện xảy ra trong ba ngày qua.
"Sư đệ..." Giọng nàng nghẹn ngào. "Các trưởng lão đã họp bàn nhiều lần. Có người cho rằng... để sư đệ ở lại sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Huyền Phong. Nếu không phải sư phụ một mực bảo vệ..."
Diệp An nắm chặt tay sư tỷ. "Sư tỷ đừng lo. Đệ sẽ không từ bỏ đâu."
Lưu Nguyệt nhìn sư đệ, thấy trong đôi mắt vẫn còn đau đớn kia một tia sáng kiên định. Nàng hiểu - dù b·ị t·hương nặng đến đâu, Diệp An vẫn là Diệp An của ngày nào, vẫn là người luôn kiên trì với con đường mình đã chọn.
"Sư đệ..." Lưu Nguyệt xúc động.
"Xin sư tỷ đừng tự trách nữa." Diệp An mỉm cười. "Đây không phải lỗi của sư tỷ. Đệ vẫn sẽ tiếp tục con đường kiếm đạo của mình, dù phải bắt đầu lại từ đầu."
Sáng hôm sau, Mạc Thương Huyền quay lại thăm đệ tử. Ông dẫn theo một y sư khác, người đã từng chữa trị cho nhiều đệ tử b·ị t·hương nặng của môn phái.
"Ta đã xin phép chưởng môn," ông nói, "cho ngươi một tiểu viện gần Tàng Kiếm Các. Dù không thể tu luyện, ngươi vẫn có thể nghiên cứu kiếm đạo."
"Đa tạ sư phụ!"
Ngoài cửa sổ, ánh bình minh đang dần lên. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm quen thuộc của các loại linh thảo. Dù không thể cảm nhận được phong nguyên tố như trước, nhưng Diệp An biết - đó vẫn là những người bạn cũ đang chờ đợi cậu quay lại.
"Con đường kiếm đạo của ta..." Cậu khẽ thì thầm, "mới chỉ bắt đầu."