Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 3: Trắc Thí Linh Căn
Bình minh vừa ló dạng, sương sớm còn phảng phất trong không khí, nhưng quảng trường trung tâm của Thanh Phong Cốc đã tấp nập người qua lại. Hàng ngàn thí sinh từ khắp nơi đổ về, người người nối đuôi nhau tiến về phía đấu trường chính. Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ tuyển chọn đệ tử Thanh Phong kiếm phái.
Diệp An đứng giữa dòng người, cảm nhận được không khí hồi hộp xung quanh. Có những thiếu niên trông rất tự tin, ánh mắt ngời sáng niềm tin; có những người tỏ ra căng thẳng, không ngừng lau mồ hôi trên trán; cũng có những kẻ mang vẻ kiêu ngạo, như thể đã nắm chắc kết quả trong tay.
"Đệ có lo lắng không?" Lý Thái hỏi, đứng bên cạnh là Trương Tiểu Văn.
"Có một chút." Diệp An thành thật đáp. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu tham gia một kỳ thi tuyển quan trọng như vậy.
Trương Tiểu Văn mỉm cười: "Đừng lo, cứ làm hết sức là được."
Đột nhiên, một tiếng chuông vang vọng khắp thung lũng. Âm thanh trong trẻo như ngọc, mang theo một dao động kỳ lạ khiến lòng người tĩnh lặng. Đám đông lập tức im bặt.
Trên bục cao của đấu trường, một nhóm người xuất hiện. Đứng đầu là Mạc Thương Huyền - một trong những vị trưởng lão được kính trọng nhất của Thanh Phong kiếm phái. Ông mặc đạo bào xanh nhạt, dáng vẻ ung dung nhưng toát lên khí chất bất phàm. Phía sau là sáu vị trưởng lão khác, tất cả đều mang theo thanh kiếm dài.
"Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ tuyển chọn." Mạc Thương Huyền cất tiếng, giọng nói vang vọng khắp đấu trường. "Ta thấy có rất nhiều người tài đến từ khắp nơi, điều này khiến ta rất vui mừng."
Ông dừng một chút rồi tiếp tục: "Thanh Phong kiếm phái có lịch sử hơn ngàn năm, là một trong những môn phái kiếm đạo lâu đời nhất vùng này. Chúng ta không chỉ truyền thụ kiếm đạo, mà còn dạy người làm người. Do đó, việc tuyển chọn đệ tử phải vô cùng nghiêm ngặt."
"Kỳ tuyển chọn này sẽ chia làm ba vòng." Giọng ông vang vọng khắp đấu trường, "Vòng một là trắc thí linh căn. Vòng hai là khảo nghiệm ngộ tính. Vòng ba là thí luyện tâm tính. Chỉ những người vượt qua cả ba vòng mới có thể trở thành đệ tử của Thanh Phong kiếm phái."
Mạc Thương Huyền nhìn xuống đám đông: "Ta cũng nói trước để các ngươi có chuẩn bị tinh thần. Linh căn chia làm bốn phẩm cấp - Phàm, Huyền, Địa, Thiên. Những người có Phàm cấp linh căn nếu vượt qua các vòng thí luyện sẽ được nhận vào ngoại môn, Huyền cấp có thể vào nội môn, Địa cấp có thể trở th·ành h·ạch tâm đệ tử. Còn nếu ai có được Thiên cấp..." Ông mỉm cười, "Người đó có thể trở thành đệ tử thân truyền của một vị trưởng lão, hoặc thậm chí là thủ tịch đệ tử."
Một tiếng xôn xao nổi lên trong đám đông. Mọi người đều biết, trở thành đệ tử thân truyền hay thủ tịch đệ tử là vinh dự lớn như thế nào.
"Vòng một sẽ bắt đầu ngay bây giờ." Mạc Thương Huyền vung tay. Mười bàn đá xuất hiện ở các vị trí khác nhau trong đấu trường. Trên mỗi bàn đều có một khối thủy tinh trong suốt to bằng nắm tay. Bên cạnh mỗi bàn có một vị chấp sự đứng chờ sẵn.
"Đó là Linh Thạch Trắc Thí." Lý Thái thấp giọng giải thích, "Mỗi khối thủy tinh đều là một bảo vật có thể phản ứng với linh căn của người thử, từ đó xác định phẩm cấp và thuộc tính."
"Các thí sinh xếp hàng theo thứ tự số báo danh." Một vị chấp sự thông báo, "Lần lượt tiến đến các bàn trắc thí."
Diệp An nhìn tấm thẻ gỗ trong tay - số 273. Còn phải đợi một lúc nữa mới đến lượt mình.
Trong lúc chờ đợi, cậu quan sát những người đang trắc thí. Phần lớn khi đặt tay lên Linh Thạch, không có phản ứng gì - điều đó có nghĩa là họ không có linh căn. Thỉnh thoảng mới có một khối thủy tinh phát sáng mờ nhạt, báo hiệu Phàm cấp linh căn. Những người này sẽ được phát cho một thẻ ngọc màu xám.
"Ta nghe nói Thanh Phong kiếm phái coi trọng nhất là Phong thuộc tính." Một người bên cạnh nói, "Sau đó là Kim và Lôi thuộc tính. Kim thuộc tính giúp kiếm khí sắc bén hơn, còn Lôi thuộc tính mang đến tốc độ kinh người."
Thời gian trôi qua, số người đã kiểm tra ngày càng nhiều. Những thẻ ngọc màu xám - dấu hiệu của Phàm cấp được phát ra nhiều nhất. Thỉnh thoảng mới có một thẻ màu lục - dấu hiệu của Huyền cấp. Mới chỉ có hai người nhận được thẻ màu lam - Địa cấp.
Cuối cùng cũng đến lượt Diệp An.
"Số 273." Một vị chấp sự gọi.
Diệp An bước đến bên bàn đá. Trên bàn, khối Linh Thạch Trắc Thí tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
"Thả lỏng, đặt tay lên Linh Thạch." Vị chấp sự hướng dẫn.
Diệp An đặt tay phải lên khối thủy tinh. Bề mặt mát lạnh của nó khiến cậu hơi giật mình. Theo lời hướng dẫn, cậu thả lỏng tâm thần.
Ngay lập tức, khối Linh Thạch bắt đầu phản ứng. Ánh sáng từ nó càng lúc càng mạnh, từ dìu dịu chuyển sang chói lọi. Một làn gió nhẹ bắt đầu thổi quanh người Diệp An, càng lúc càng mạnh.
Vị chấp sự nhíu mày. Đây không phải phản ứng bình thường.
Đột nhiên, khối Linh Thạch bắt đầu rung động. Ánh sáng từ nó không còn trắng nữa mà chuyển sang màu xanh nhạt, như màu của bầu trời trong vắt. Làn gió xung quanh Diệp An đã biến thành một cơn lốc nhỏ.
"Dừng lại!" Vị chấp sự vội kêu lên.
Diệp An vội rút tay về. Nhưng đã quá muộn. Khối Linh Thạch đã hoàn toàn biến thành màu xanh, và từ trong nó, một tia sáng vàng kim bắn thẳng lên trời.
Cả đấu trường lặng ngắt như tờ.
"Phong... Phong thuộc tính..." Vị chấp sự lắp bắp, "Thiên cấp..."
"Không thể nào!" Một tiếng kêu vang lên. Đó là Chu Kiến Minh, "Làm sao một tên tiểu tử vô danh lại có thể..."
"Im lặng!" Mạc Thương Huyền quát, ánh mắt sắc bén nhìn xuống. "Tiểu hữu, ngươi tên gì? Từ đâu đến?"
"Bẩm trưởng lão, tại hạ Diệp An, đến từ Thanh Thủy trấn thuộc Thanh Nguyên quốc."
Đột nhiên, một tiếng xôn xao nổi lên. Các trưởng lão tụ lại thảo luận gì đó. Sau một lúc, Mạc Thương Huyền vung tay, một thẻ ngọc màu kim xuất hiện, bay đến trước mặt Diệp An.
"Đây là kết quả trắc thí của ngươi. Phong thuộc tính, Thiên cấp. Đợi đến vòng hai."
Diệp An cầm thẻ ngọc, tay hơi run. Khi cậu bước ra, hàng ngàn ánh mắt đổ dồn về phía mình. Có vẻ ngưỡng mộ, có vẻ ghen tị, có vẻ tò mò. Những người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Thiên cấp! Lại còn là Phong thuộc tính!"
"Chắc chắn sẽ được một vị trưởng lão nhận làm đệ tử thân truyền."
Nhiều người tiến đến bắt chuyện với Diệp An, có người muốn làm quen, có người chỉ đơn giản là muốn được gần gũi một thiên tài.
"Tại hạ Trần Vân Kiệt, đến từ Lạc Dương thành." Một thiếu niên cao lớn chắp tay thi lễ.
"Diệp huynh, có thể kết giao được không?" Một thiếu nữ xinh đẹp tiến đến, "Tại hạ Ngô Tiểu Yến."
Diệp An cố gắng lễ phép đáp lại từng người. Nhưng đột nhiên, một giọng quen thuộc vang lên.
"Tránh ra hết cho ta!" Chu Kiến Minh xông đến, đẩy đám đông ra hai bên. "Tiểu tử Diệp An, ngươi đừng tưởng có được Thiên cấp linh căn là có thể làm gì được."
"Diệp huynh đệ không cần để ý đến hắn." Trần Vân Kiệt đứng ra.
Lục Sơn bước đến, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Chu Kiến Minh: "Hãy giữ phép tắc nơi đây. Nếu ngươi có điều gì không phục, có thể chất vấn các vị trưởng lão."
Chu Kiến Minh tuy không phục nhưng cũng không dám cãi lại. Hắn ném cho Diệp An một cái nhìn đầy hận ý rồi bỏ đi.
"Tiểu đệ không ngờ được Lục sư huynh ra tay tương trợ." Diệp An chắp tay cảm tạ.
"Không cần khách sáo." Lục Sơn mỉm cười. "Thanh Phong kiếm phái coi trọng thực lực và tâm tính. Ngươi cứ tập trung cho vòng thi ngày mai."
"Đi thôi." Lý Thái vỗ vai Diệp An, "Chúng ta cần nghỉ ngơi chuẩn bị cho vòng hai."
Trên đường về lều trại, Trương Tiểu Văn đột nhiên hỏi: "Diệp huynh, từ trước đến nay huynh có cảm nhận được gì đặc biệt không?"
Diệp An suy nghĩ một lúc: "Thỉnh thoảng... khi có gió thổi qua, ta cảm thấy như có điều gì đó rất quen thuộc. Và trong những lúc luyện kiếm, ta như được một sức mạnh vô hình dẫn dắt."
"Đó chính là biểu hiện của Phong thuộc tính." Trương Tiểu Văn gật đầu, "Nhưng Thiên cấp thì quả thật hiếm có."
Khi về đến lều trại, Diệp Thương đã đợi sẵn. Ông đã nghe tin về kết quả trắc thí của con trai.
"An nhi..." Diệp Thương nhìn con với ánh mắt phức tạp. Một nửa là vui mừng vì con trai có thiên phú xuất chúng, một nửa là lo lắng không biết điều này sẽ dẫn đến những gì.
"Phụ thân," Diệp An tiến lên phía trước, "Con sẽ cố gắng không phụ lòng người."
Diệp Thương vỗ vai con: "Ta vẫn luôn tin tưởng con. Dù kết quả thế nào, con vẫn là con trai ta."
Diệp An cảm động gật đầu. Dù có là Thiên cấp hay Phàm cấp, tình cảm cha con này mới là điều quý giá nhất.
Đêm đó, khi mọi người đã ngủ say, Diệp An vẫn thao thức. Cậu ngồi trước lều, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến cảm giác vô cùng thân thuộc.
Khuất sau một tán cây già cỗi, Mạc Thương Huyền đang lặng lẽ quan sát.
"Thiên cấp Phong thuộc tính..." Ông thầm nghĩ, "Ngày mai sẽ thú vị đây."
Đêm dần khuya, gió núi thổi mạnh hơn, mang theo hơi lạnh thấu xương. Nhưng Diệp An không cảm thấy khó chịu. Cậu ngước nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng tràn đầy quyết tâm. Ngày mai, vòng thi thứ hai sẽ bắt đầu.