Thời gian trôi qua thật chậm chạp trong phòng điều trị của Huyền Phong. Diệp An nằm im trên giường, cảm nhận từng cơn đau âm ỉ từ vùng đan điền bị phá hủy. Nhưng đau đớn về thể xác vẫn không thể so với nỗi đau trong tâm hồn khi không còn cảm nhận được linh khí xung quanh.
Trước đây, chỉ cần nhắm mắt lại, cậu có thể thấy rõ từng luồng phong nguyên tố đang múa lượn, như những người bạn cũ luôn quấn quýt bên mình. Giờ đây, dù cố gắng đến mấy, tất cả chỉ còn là không khí vô tri vô giác. Cảm giác trống rỗng ấy còn đáng sợ hơn cả những cơn đau h·ành h·ạ.
"Sư đệ..." Lưu Nguyệt ngồi bên cạnh, giọng nghẹn ngào. "Để tỷ thay thuốc cho đệ."
"Không cần đâu sư tỷ." Diệp An cố nặn ra một nụ cười. "Đệ không đau lắm."
Nhưng cả hai đều biết đó là lời nói dối. Mỗi lần thay thuốc, những v·ết t·hương nơi đan điền lại nhói lên từng đợt. Y sư nói rằng đây không phải v·ết t·hương bình thường - khi đan điền bị phá hủy, toàn bộ hệ thống kinh mạch r·ối l·oạn, linh lực trong cơ thể không còn theo quy luật vận chuyển nữa.
Ngoài cửa sổ phòng điều trị, tiếng xì xào bàn tán vẫn thường vọng đến:
"Nghe nói rồi chứ? Đệ tử thân truyền của Mạc trưởng lão..."
"Phải, bị phế bỏ hoàn toàn..."
"Nghe đâu các trưởng lão đang bàn việc cho hắn rời khỏi môn phái..."
"Suỵt! Đừng nói to, Mạc trưởng lão vẫn đang..."
Diệp An nhắm mắt lại, cố không để ý đến những lời đàm tiếu. Nhưng làm sao có thể không nghe thấy? Mỗi câu nói như một mũi kim châm vào lòng, nhắc nhở cậu về thân phận mới của mình - một kẻ phế nhân.
Khi được chuyển đến tiểu viện mới gần Tàng Kiếm Các, tình hình không khá hơn là bao. Ngay cả việc di chuyển cũng trở nên khó khăn. Mỗi bước đi đều kéo theo cơn đau từ đan điền, như thể có ai đó đang cầm một thanh kiếm nóng rực xoáy vào trong đó.
"Ồ, đệ tử thân truyền của chúng ta đây rồi!"
Giọng nói quen thuộc của Chử Vân vang lên, kèm theo tiếng cười giễu cợt. Hắn đứng chắn giữa đường, ánh mắt đầy châm biếm.
"Nghe nói ngươi chuyển đến gần Tàng Kiếm Các? Để làm gì vậy? Tìm cách tu luyện không cần đan điền à?"
Diệp An siết chặt nắm đấm, nhưng ngay cả việc đó cũng khiến cậu đau đớn. Không còn đan điền, ngay cả những cử động nhỏ nhất cũng trở nên khó khăn. Linh lực trong cơ thể như nước chảy tứ tung, không thể kiểm soát.
"Chử Vân!" Lưu Nguyệt quát lên. "Ngươi..."
"Sao? Ta nói sai à?" Chử Vân cười nhạt. "Một phế nhân mà vẫn được ở lại Huyền Phong, lại còn chiếm một tiểu viện gần Tàng Kiếm Các. Thật không biết Mạc trưởng lão nghĩ gì nữa."
"Để mặc hắn." Diệp An kéo nhẹ tay áo Lưu Nguyệt. "Chúng ta đi thôi."
Nhưng làm sao có thể bình thản được? Mỗi bước đi ngang qua các khu vực tu luyện, Diệp An đều thấy những ánh mắt dõi theo. Có người thương hại, có kẻ khinh thường, và nhiều người tránh né không muốn liên quan.
Tại Tàng Kiếm Các, Diệp An dành hết thời gian nghiên cứu các bí tịch về phương pháp tu luyện thời cổ đại. Ban đầu là những quyển trục cơ bản trên tầng một, sau đó là những tài liệu chuyên sâu hơn ở tầng hai.
"Sư đệ..." Lưu Nguyệt lo lắng khi thấy Diệp An ngày đêm chìm đắm trong sách vở. "Đệ nên nghỉ ngơi đi."
"Không sao đâu sư tỷ." Diệp An lật từng trang sách, ánh mắt không rời những dòng chữ cổ. "Chắc chắn phải có cách..."
Nhưng mỗi trang sách mở ra là một hy vọng bị dập tắt. Từ thời thượng cổ đến nay, chưa từng có ai khôi phục được sau khi đan điền bị phá hủy hoàn toàn. Những người may mắn nhất cũng chỉ có thể chuyển sang tu thể, từ bỏ con đường kiếm đạo.
"Ta nghe nói..." Một trưởng lão thở dài khi đi ngang qua. "Để một phế nhân ở lại sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng môn phái."
"Nhưng Mạc trưởng lão vẫn một mực bảo vệ..." Một giọng khác đáp lại. "Không biết người nghĩ gì nữa."
Những lời bàn tán cứ thế len lỏi vào tai Diệp An, như những mũi kim nhỏ không ngừng châm chích. Nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng, tiếp tục tìm kiếm trong từng trang sách, hy vọng sẽ tìm ra một manh mối, dù là nhỏ nhất...
Thời gian trôi qua, đống sách vở nghiên cứu chất cao như núi, nhưng vẫn không có kết quả gì. Khi được phép lên tầng ba của Tàng Kiếm Các, nơi cất giữ những điển tích quý hiếm nhất, Diệp An như người c·hết đ·uối vớ được cọc rơm, đọc không sót một chữ nào.
"Có lẽ trong này..." Cậu lẩm bẩm, tay run run lật từng trang sách cổ. "Chắc chắn phải có cách..."
Mỗi lần tìm thấy một phương pháp mới, cậu lập tức thử nghiệm. Nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại. Không có đan điền, mọi nỗ lực vận chuyển linh lực đều vô ích. Linh khí trong cơ thể như nước đổ xuống đất, tản mác khắp nơi không thể kiểm soát.
"Xem kìa..." Chử Vân lại xuất hiện, nụ cười độc địa trên môi. "Vẫn còn cố chấp sao?"
"Ngươi muốn gì?" Diệp An ngẩng lên, giọng mệt mỏi.
"Muốn gì ư?" Chử Vân cười lớn. "Ta chỉ muốn xem một kẻ phế nhân vẫn còn cố gắng được bao lâu thôi. Ngươi nghĩ mình còn xứng đáng là đệ tử thân truyền của Mạc trưởng lão sao?"
"Chuyện đó không liên quan đến ngươi."
"Không liên quan?" Chử Vân nhếch mép. "Tất nhiên là có liên quan. Một phế vật như ngươi ở lại Huyền Phong là vết nhơ của cả môn phái. Ta nghe nói ngay cả các trưởng lão cũng đang bàn tán về việc này."
"Đủ rồi!" Lưu Nguyệt đột ngột xuất hiện. "Chử Vân, ngươi..."
"Sao? Muốn bảo vệ phế vật này à?" Chử Vân nhìn Lưu Nguyệt. "Hay là vì áy náy mà thương hại? Dù sao cũng là do ngươi rủ hắn ra ngoài..."
"Ngươi!" Lưu Nguyệt tức giận tiến lên.
"Thôi, sư tỷ." Diệp An kéo tay Lưu Nguyệt lại. "Đừng vì đệ mà..."
Nhưng trong lòng, những lời của Chử Vân như một mũi tên tẩm độc, ngấm dần vào tâm can. Phải rồi, một kẻ phế nhân như cậu làm sao còn xứng đáng ở lại Huyền Phong? Làm sao còn có tư cách là đệ tử thân truyền của Mạc trưởng lão?
Đêm đó, sau khi thử nghiệm thất bại một phương pháp mới tìm được, cơn đau từ đan điền trở nên dữ dội hơn bao giờ hết. Diệp An không kìm được nữa, hất văng tất cả bình thuốc trên bàn. Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên trong đêm khuya.
"Tại sao..." Cậu gục xuống, nắm đấm đập mạnh xuống bàn. "Tại sao lại không có cách nào?"
Từng quyển sách, từng phương pháp, từng thử nghiệm... tất cả đều vô nghĩa. Không có đan điền, làm sao có thể tu luyện? Không thể vận chuyển linh lực, làm sao có thể theo đuổi kiếm đạo?
Nước mắt lần đầu tiên rơi từ khi bị phế bỏ. Những giọt nước mắt nóng hổi thấm xuống trang sách, nhòe đi những dòng chữ cổ xưa. Ba mươi ngày... chỉ mới ba mươi ngày, mà dường như đã là cả một thế kỷ.
"Có lẽ..." Ý nghĩ đau đớn thoáng qua trong đầu. "Ta nên từ bỏ thật sao?"
Ánh trăng nhợt nhạt chiếu qua cửa sổ, rọi lên đ·ống đ·ổ n·át trong phòng. Những mảnh vỡ của bình thuốc lấp lánh trong ánh trăng như những mảnh vỡ của hy vọng. Ngoài kia, gió đêm vẫn thổi, nhưng Diệp An không còn cảm nhận được phong nguyên tố nữa. Tất cả chỉ còn là khoảng không trống rỗng.
Mệt mỏi và tuyệt vọng, đôi mắt dần nhắm lại. Trong cơn mê man giữa tỉnh và ngủ, cảm giác trống rỗng tuyệt đối bao trùm lấy tâm trí. Không còn cảm nhận được linh khí, không còn điều khiển được linh lực, ngay cả những cơn đau từ đan điền dường như cũng chỉ còn là sự tê dại.
Chính lúc đó, một bóng đen mờ ảo quen thuộc xuất hiện trước mặt.
"Thật thất vọng..." Giọng nói vang lên trong tâm trí, âm vang và xa xăm. "Ngươi định từ bỏ dễ dàng như vậy sao?"
"Ngươi..." Diệp An mơ hồ nhận ra bóng đen này. "Lại là ngươi..."
"Chỉ chút tổn thương nhỏ nhặt như vậy mà đã làm ngươi khó khăn thế à." Bóng đen phát ra tiếng cười khẩy. "Thật là nực cười."
"Nhỏ nhặt?" Diệp An cảm thấy như bị sỉ nhục. "Đan điền bị phá hủy, vĩnh viễn không thể tu luyện... Từ một thiên tài tương lai hứa hẹn trở thành một tên phế vật sống nhờ tình thương của người khác. Tất cả tương lai tươi sáng đã không còn... Ngươi bảo đó là nhỏ nhặt sao?"
"Trước đây ngươi cũng có đan điền đâu." Bóng đen thản nhiên nói. "Vẫn tu thành một thân tu vi đấy thôi."
"Ngươi... nói gì vậy?" Diệp An ngơ ngác. "Ta là một người bình thường, chưa từng tu luyện trước khi vào Thanh Phong kiếm phái. Chắc ngươi nhầm rồi... Thực ra ngươi là ai?"
"Ta là một phần của ngươi." Giọng bóng đen trở nên sâu lắng, bóng dáng mờ ảo chợt ngưng tụ thành hình dạng rõ ràng hơn. Một bàn tay hư ảo giơ lên, ngón trỏ điểm nhẹ về phía mi tâm Diệp An. "Để ta thức tỉnh lại một chút cho ngươi."
Sau khi thi pháp, trong cơn đau đớn quằn quại, Diệp An không biết mình có nhìn nhầm hay không, nhưng dường như bóng dáng kia trở nên mờ nhạt hơn, như thể vừa mất đi một phần năng lượng.
Chợt một cơn đau dữ dội xuyên thẳng vào đầu Diệp An. Không phải là cơn đau thể xác như từ đan điền, mà là một cơn đau từ sâu thẳm trong linh hồn. Như thể có điều gì đó đang cố gắng thoát ra, đang thức tỉnh sau một giấc ngủ dài.
"AHHHHH!"
Diệp An bật dậy khỏi giấc mơ, nhưng cơn đau vẫn không dứt. Cậu lăn lộn trên giường, hai tay ôm c·hặt đ·ầu, cảm giác như có ai đó đang dùng búa nện vào tâm thức. Cơn đau kéo dài đến gần sáng mới dần dịu xuống, và Diệp An kiệt sức th·iếp đi.
Khi tỉnh dậy, trong đầu cậu bỗng hiện ra một đoạn khẩu quyết. Những dòng chữ cổ xưa rõ ràng đến từng nét một, như thể chúng đã tồn tại ở đó từ rất lâu, chỉ đợi được đánh thức. Và cùng với những dòng chữ đó, một con đường mới dường như đang dần mở ra trước mắt...