Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 22: Tìm Lối Đi
Cơn đau dữ dội từ đêm qua cuối cùng cũng dịu đi, nhưng Diệp An vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng. Cậu từ từ mở mắt, ánh nắng ban mai đang len lỏi qua khe cửa sổ tiểu viện. Những tia nắng ấm áp rọi xuống nền gạch xám tạo thành những vệt sáng dài, làm nổi bật từng hạt bụi li ti đang nhảy múa trong không trung. Trước mắt cậu, những dòng chữ cổ xưa vẫn hiện rõ như được khắc vào tâm trí:
"Huyền Thiên Thất Nhãn, khai thiên địa chi môn..."
"Kỳ nhất Kim Nhãn, chủ kim chi đạo..."
"Kỳ nhị Mộc Nhãn, chủ mộc chi đạo..."
"Kỳ tam Thủy Nhãn, chủ thủy chi đạo..."
Cả đêm qua, những dòng khẩu quyết này cứ liên tục hiện lên trong đầu cậu, như thể chúng đã tồn tại ở đó từ rất lâu, chỉ đợi được đánh thức. Mỗi câu mỗi chữ đều mang theo một sự quen thuộc kỳ lạ, như những ký ức xa xôi đang dần hé mở. Đặc biệt là phần nói về Phong Chi Nhãn, mỗi chữ mỗi câu đều mang theo một dao động kỳ lạ, khiến cậu không thể không chú ý.
"Ta là ai?" Diệp An tự hỏi, nhớ lại lời của bóng đen. "Thật sự trước đây ta đã từng tu luyện mà không cần đan điền sao?"
Diệp An ngồi dậy chầm chậm, mỗi cử động đều khiến cơn đau từ đan điền lại âm ỉ trỗi lên. Cậu bước đến bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân nhỏ nơi thường ngày cậu vẫn luyện kiếm. Những vết chém trên thân cây già còn in dấu rõ ràng - dấu tích của vô số buổi luyện tập miệt mài. Chỉ mới ngày hôm qua, tất cả còn quá đỗi quen thuộc. Vậy mà giờ đây, mọi thứ dường như đã trở nên xa lạ đến kỳ lạ.
"Không còn cảm nhận được..." Cậu thì thầm, đưa tay ra như muốn chạm vào những luồng gió đang thổi qua. Trước đây, chỉ cần nhắm mắt lại, cậu có thể dễ dàng nắm bắt từng dao động nhỏ nhất của phong nguyên tố. Giờ đây, tất cả chỉ còn là không khí vô hồn, trống rỗng. Cảm giác mất mát ấy như một v·ết t·hương không ngừng nhức nhối trong tâm khảm.
Lấy giấy bút, Diệp An bắt đầu ghi lại từng chữ trong khẩu quyết. Cậu không biết tại sao mình có thể nhớ rõ đến vậy, như thể đây là thứ gì đó đã thuộc nằm lòng từ rất lâu. Mỗi nét chữ được viết ra đều mang theo một sự quen thuộc kỳ lạ, dù cậu chắc chắn chưa từng thấy công pháp này trong bất kỳ điển tịch nào của Thanh Phong kiếm phái.
"Huyền Thiên Thất Nhãn..." Cậu lẩm bẩm, đọc lại những gì vừa ghi. "Bảy linh nhãn tương ứng với bảy đạo..."
Càng nghiên cứu, Diệp An càng nhận ra đây là một công pháp hoàn toàn khác biệt với những gì cậu từng biết. Không giống như các công pháp thông thường lấy đan điền làm trung tâm, Huyền Thiên Thất Nhãn tập trung vào việc khai mở các linh nhãn ở những vị trí đặc biệt trên cơ thể. Mỗi linh nhãn sẽ là một trung tâm thu nạp và vận chuyển linh lực riêng biệt, hoạt động độc lập với nhau nhưng lại hài hòa như một thể thống nhất.
"Đặc biệt là Phong Chi Nhãn..." Ánh mắt Diệp An dừng lại ở phần miêu tả về linh nhãn thứ sáu. "Vị trí ở trung tâm ngực, nơi tâm mạch... Phong thuộc tính..."
Đây chính là điểm khiến cậu chú ý nhất. Với thiên phú về phong thuộc tính, Phong Chi Nhãn dường như là một lựa chọn tự nhiên. Hơn nữa, theo miêu tả trong khẩu quyết, linh nhãn này có thể giúp người tu luyện cảm nhận và điều khiển phong nguyên tố mà không cần thông qua đan điền.
Nhưng liệu có nên tin không?
Diệp An nhìn ra cửa sổ, nơi những luồng gió sớm mai đang thổi qua. Trước đây, chỉ cần nhắm mắt lại là cậu có thể cảm nhận rõ từng luồng phong nguyên tố đang múa lượn. Giờ đây, tất cả chỉ còn là không khí vô tri vô giác. Cảm giác trống rỗng ấy như một v·ết t·hương không ngừng nhức nhối trong tâm hồn.
"Nhưng nếu có thể..." Cậu siết chặt tờ giấy trong tay. "Nếu thật sự có thể tu luyện mà không cần đan điền..."
Ý nghĩ ấy vừa hấp dẫn vừa đáng sợ. Hấp dẫn vì đây có thể là con đường duy nhất để tiếp tục kiếm đạo. Đáng sợ vì cậu không biết gì về nguồn gốc của công pháp này, ngoài việc nó đột nhiên xuất hiện trong đầu sau khi bóng đen làm gì đó với tâm thức của cậu.
"Ta phải tìm sư phụ." Cuối cùng Diệp An quyết định. Dù không thể nói hết sự thật, ít nhất cậu cũng cần lời khuyên của người thầy kính mến.
Khi bước vào Tĩnh Tâm Các, Diệp An không khỏi ngạc nhiên khi thấy xung quanh sư phụ tràn ngập hương trầm thanh khiết. Đây không phải loại trầm thường ngày ông vẫn dùng. Mùi hương này mang theo một sự tĩnh lặng sâu thẳm, như thể có thể an ủi được cả những tâm hồn đang giày vò day dứt nhất.
"Ngươi đến rồi." Mạc Thương Huyền vẫn nhắm mắt, giọng điềm đạm như thường lệ. "Ngồi xuống đi."
Diệp An cẩn thận quỳ xuống, cố không để lộ cơn đau từ đan điền khi cử động. Nhưng làm sao qua được mắt vị sư phụ từng dõi theo bước đường tu luyện của mình?
"Đau lắm phải không?" Mạc Thương Huyền hỏi nhẹ nhàng.
"Đệ tử..." Diệp An ngập ngừng. "Không dám giấu sư phụ."
"Ta còn nhớ," Mạc Thương Huyền chậm rãi mở mắt, "ngày đầu tiên ngươi đến Huyền Phong, ánh mắt ngươi đã toát lên một điều gì đó rất đặc biệt. Không phải là khát vọng quyền lực hay danh vọng thông thường, mà là một thứ gì đó thuần khiết hơn nhiều."
Ông dừng lại, nhìn thẳng vào mắt đệ tử: "Đó là tình yêu với kiếm đạo. Một tình yêu không vụ lợi, không toan tính. Có lẽ vì vậy mà hôm nay ngươi mới ngồi đây, tìm kiếm một con đường khác dù biết rằng nó có thể vô cùng nguy hiểm."
"Sư phụ..." Diệp An cúi đầu. "Có phải đệ tử quá cố chấp không?"
"Cố chấp?" Mạc Thương Huyền khẽ lắc đầu. "Hay đó là kiên định? Ranh giới giữa hai điều này đôi khi mỏng manh như sợi tơ. Nhưng ta tin rằng, chừng nào ngươi còn giữ được bản tâm trong sáng, thì đó không phải là cố chấp."
"Nhưng con đường này..." Diệp An ngập ngừng. "Đệ tử thậm chí còn không biết nó sẽ dẫn đến đâu."
"Còn nhớ câu chuyện về Phong Tiêu đại đế mà ta từng kể không?" Mạc Thương Huyền mỉm cười. "Khi ngài bắt đầu kết hợp kiếm đạo với phong đạo, tất cả mọi người đều cho rằng đó là con đường không tưởng. Nhưng cuối cùng, chính từ con đường 'không tưởng' ấy, một trường phái kiếm đạo mới đã ra đời."
"Sư phụ..." Diệp An ngẩng lên. "Đệ tử chỉ muốn hỏi ý kiến sư phụ."
"Thật ra," Mạc Thương Huyền đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra xa xăm. "Từ khi ngươi quyết định ở lại Huyền Phong, ta đã biết sớm muộn gì ngươi cũng sẽ tìm ra con đường của riêng mình. Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một điều..."
Ông quay lại nhìn thẳng vào mắt đệ tử: "Con đường tu luyện không chỉ có một. Nhưng mỗi con đường đều có cái giá của nó. Càng là những con đường đặc biệt, cái giá càng lớn. Ngươi đã sẵn sàng chưa?"
"Đệ tử..." Diệp An cắn môi. "Đệ tử không biết mình đã sẵn sàng hay chưa. Nhưng đệ tử biết mình không thể từ bỏ kiếm đạo. Dù phải trả giá thế nào..."
"Ta hiểu rồi." Mạc Thương Huyền gật đầu. "Vậy ta chỉ có một lời khuyên: Dù đi con đường nào, cũng phải giữ vững bản tâm. Đừng để việc muốn đạt được sức mạnh che mờ đi lý trí."
"Vâng, đệ tử ghi nhớ."
"Còn nữa," Mạc Thương Huyền dừng lại một chút, giọng trầm xuống. "Nếu gặp nguy hiểm, đừng cố chấp. Ta không muốn mất thêm một đệ tử nữa."
Diệp An rời khỏi Tĩnh Tâm Các với tâm trạng phức tạp. Một bên là lời khuyên đầy quan tâm của sư phụ, một bên là con đường mới đầy bất trắc. Nhưng trong thâm tâm, cậu biết mình đã có quyết định.
Trở về tiểu viện, Diệp An lại một lần nữa nghiên cứu kỹ phần khẩu quyết về Phong Chi Nhãn. Theo những gì ghi chép, việc khai mở linh nhãn cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần một sai sót nhỏ trong quá trình dẫn dắt linh khí cũng có thể dẫn đến thương tổn vĩnh viễn, thậm chí là t·ử v·ong. Nhưng đây là con đường duy nhất cậu có thể thấy.
"Phong đạo..." Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cành cây đang khẽ lay động trong gió. Những chiếc lá xanh nhảy múa trong không trung như đang vẫy gọi, nhắc nhở cậu về cảm giác kỳ diệu khi được hòa mình cùng phong nguyên tố. "Ta sẽ tìm lại ngươi, bằng một cách khác."
Ánh chiều tà dần buông xuống Thiết Kiếm Phong, những tia nắng cuối ngày khiến những đám mây trôi nhuốm một màu đỏ rực. Từ cửa sổ tiểu viện, Diệp An có thể nhìn thấy toàn cảnh dãy núi trùng điệp phía xa. Nơi đó, vô số thế hệ đệ tử Thanh Phong kiếm phái đã tu luyện, tìm kiếm con đường kiếm đạo của riêng mình. Và giờ đây, đến lượt cậu.
Trong không gian tĩnh mịch của hoàng hôn, Diệp An ngồi xuống, tâm trí chìm vào trạng thái tĩnh lặng lạ thường. Cơn đau từ đan điền vẫn còn đó, nhưng không còn chiếm cứ toàn bộ tâm trí như trước. Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi đan điền vỡ nát, cậu cảm thấy thực sự bình yên.
"Bước đầu tiên," Cậu lẩm bẩm, nhớ lại những gì ghi trong khẩu quyết. "Tìm điểm dao động đặc biệt... tại trung tâm ngực..."
Trong không gian tĩnh mịch của hoàng hôn, tiếng gió thổi qua khẽ vang lên như một khúc nhạc du dương. Dù không còn cảm nhận được phong nguyên tố như trước, nhưng Diệp An biết chúng vẫn luôn ở đó, chờ đợi cậu với một cách tiếp cận hoàn toàn mới.
Con đường phía trước còn rất dài, và những bí ẩn về thân phận thực sự của cậu vẫn chưa có lời giải đáp. Nhưng trong khoảnh khắc này, khi những tia nắng cuối cùng của ngày vẫn còn le lói trên đỉnh Thiết Kiếm Phong, Diệp An biết mình đã tìm được một hướng đi cho riêng mình. Một con đường có thể khác thường, thậm chí nguy hiểm, nhưng là con đường của chính cậu.
Cậu nhắm mắt lại, để tâm thần chìm vào trạng thái thiền định sâu thẳm nhất. Trong bóng tối mênh mông của tâm thức, cậu bắt đầu tìm kiếm dấu hiệu của điểm dao động đầu tiên, bước đi đầu tiên trên con đường mới - con đường mà có lẽ chỉ dành riêng cho cậu.