Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 23: Điểm Dao Động Đầu Tiên
Chương 23: Điểm Dao Động Đầu Tiên
Trăng đã lên cao, phủ một màu bạc lạnh lên tiểu viện vắng lặng. Trong ánh sáng mờ ảo, Diệp An ngồi xếp bằng giữa phòng, cố gắng tập trung tâm thần vào vùng trung tâm ngực. Khẩu quyết về Phong Chi Nhãn vẫn không ngừng vang vọng trong tâm trí:
"Tìm điểm dao động đặc biệt... cần thận trọng từng bước... một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến thương tổn vĩnh viễn..."
Cơn đau âm ỉ từ đan điền vỡ nát lại trỗi dậy, như để nhắc nhở cậu về cái giá của sự bất cẩn. Diệp An hít một hơi thật sâu, cố gắng đẩy cơn đau ra khỏi tâm trí. Trước đây, khi còn đan điền, việc điều khiển tâm thần đã trở nên tự nhiên như hơi thở. Giờ đây, không có trung tâm để điều khiển, mỗi nỗ lực tập trung đều trở nên vô cùng khó khăn.
"Tĩnh..." Cậu thì thầm, cố định tâm thần vào một điểm. Nhưng không có đan điền làm trụ cột, tâm thức cứ như con thuyền không neo, trôi dạt vô định trong đại dương mênh mông của ý thức.
Một khắc... hai khắc...
Bỗng nhiên, một rung động nhỏ xuất hiện. Diệp An vội vàng tập trung toàn bộ tâm thần vào nó, nhưng càng cố nắm bắt, dao động ấy càng mờ nhạt rồi biến mất hoàn toàn. Cậu thở dài thất vọng. Đây đã là lần thứ mấy trong đêm nay?
"Có lẽ ta đã sai ở đâu đó..." Diệp An lẩm bẩm, lại một lần nữa nhớ lại từng chi tiết trong khẩu quyết. Những dòng chữ cổ xưa hiện lên rõ ràng trong tâm trí, nhưng vẫn có điều gì đó cậu chưa nắm bắt được.
Thời gian trôi qua chậm chạp. Ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng râm ran như đang đếm từng khắc vô vọng. Mồ hôi lạnh từ từ thấm ướt xiêm y, không phải vì mệt nhọc, mà là do áp lực tinh thần ngày càng nặng nề.
"Đã gần nửa đêm..." Diệp An ngước nhìn trăng qua khung cửa sổ. Đã bao nhiêu giờ trôi qua kể từ khi cậu bắt đầu? Bốn giờ? Hay năm giờ? Và vẫn chưa có bất kỳ tiến triển nào.
Một thoáng nghi ngờ len lỏi vào tâm trí. Liệu công pháp này có thật sự khả thi? Hay đây chỉ là một con đường mù quáng mà cậu bấu víu vào giữa lúc tuyệt vọng? Ngay cả bóng đen kia, liệu có đáng tin không?
Cơn đau từ đan điền lại trỗi dậy, dữ dội hơn. Diệp An cắn răng chịu đựng, nhưng lần này không phải chỉ có đau đớn thể xác. Nỗi sợ hãi về một tương lai không thể tu luyện bắt đầu len lỏi vào tâm trí, như bóng tối dần nuốt chửng ánh trăng bạc.
Trong giây phút tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, một ký ức bỗng thoáng hiện. Phong Nguyệt Đài, nơi cậu đã ngồi suốt ba tháng đầu tiên, chỉ để quan sát phong nguyên tố. Không mục đích, không kỳ vọng, chỉ đơn giản là... quan sát.
"Phải rồi..." Một tia sáng loé lên trong tâm trí. Có lẽ cậu đã quá cố gắng. Giống như ngày đầu tiên trên Phong Nguyệt Đài, đôi khi buông bỏ lại là cách tốt nhất để tiếp cận.
Diệp An từ từ thả lỏng toàn thân, để tâm thần trôi tự do như những đám mây trên bầu trời đêm. Không còn cố gắng tìm kiếm, không còn nỗ lực nắm bắt. Chỉ đơn giản là... tồn tại.
Và rồi...
Một rung động cực kỳ nhỏ, như sợi tơ mỏng manh nhất, thoáng hiện trong vùng trung tâm ngực. Lần này, thay vì vội vàng nắm bắt, Diệp An chỉ nhẹ nhàng quan sát nó. Dao động yếu ớt ấy vẫn tiếp tục, như một nhịp đập vô cùng yếu ớt nhưng đều đặn.
Tim cậu đập nhanh hơn vì phấn khích, nhưng ngay lập tức tự kiềm chế lại. Mọi xáo động trong tâm thần đều có thể làm mất đi liên lạc mong manh này.
Từng hơi thở một, Diệp An cố gắng duy trì trạng thái "quan sát mà không can thiệp". Đây hoàn toàn khác với cách vận chuyển linh lực qua đan điền trước đây. Không phải là điều khiển, mà là... cộng hưởng.
Thời gian dường như đứng im. Diệp An không biết đã bao lâu trôi qua kể từ khi tìm được điểm dao động. Mồ hôi đã thấm ướt cả xiêm y, không phải vì mệt nhọc thể xác, mà là do áp lực tinh thần cực độ khi phải duy trì một trạng thái tinh thần vô cùng vi tế.
Đột nhiên, một cơn đau từ đan điền khiến tâm thần cậu chao đảo. Chỉ trong tích tắc ấy, liên lạc với điểm dao động hoàn toàn biến mất. Diệp An thở dài, nhưng không còn là thất vọng như trước. Ít nhất, cậu đã biết nó tồn tại.
"Đúng là một con đường hoàn toàn khác..." Cậu lẩm bẩm, từ từ mở mắt. Ánh trăng đã ngả về tây, báo hiệu đêm đã gần tàn. Toàn thân mỏi nhừ, đầu óc choáng váng, nhưng trong tâm tràn ngập một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Điểm dao động đầu tiên - bước đi đầu tiên trên con đường mới đã được tìm thấy. Dù nó yếu ớt và khó nắm bắt đến đâu, nó vẫn tồn tại. Và đó là điều quan trọng nhất.
Diệp An đứng dậy, duỗi người để giảm bớt sự tê cứng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, những tia nắng đầu tiên của bình minh đã bắt đầu ló dạng sau dãy Thiết Kiếm Phong. Một ngày mới lại bắt đầu, và con đường phía trước vẫn còn rất dài.
"Ngày mai..." Cậu nhìn về phía mặt trời đang dần mọc. "Ta sẽ thử lại."
Có lẽ đây sẽ là một quá trình dài và đầy thử thách. Không có tiền lệ để tham khảo, không có kinh nghiệm để học hỏi. Mỗi bước đi đều phải tự mình dò dẫm, mỗi tiến bộ đều phải đánh đổi bằng mồ hôi và đôi khi là cả máu.
Nhưng ít ra, Diệp An đã biết mình không đi nhầm đường. Trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi khi tìm thấy điểm dao động, cậu đã cảm nhận được một nguồn năng lượng hoàn toàn khác - thuần khiết và tự nhiên hơn cả khi tu luyện bằng đan điền.
Đây có lẽ mới thật sự là con đường của riêng cậu.
Ánh nắng đầu ngày đã bắt đầu len lỏi vào tiểu viện, xua tan đi cái lạnh của đêm dài. Diệp An ngồi xuống bên cửa sổ, bắt đầu ghi chép lại những trải nghiệm của đêm qua. Mỗi chi tiết, dù nhỏ nhất, đều có thể là manh mối quý giá cho những bước tiếp theo.
"Buông bỏ để nắm bắt..." Cậu khẽ mỉm cười khi viết xuống những dòng cuối cùng. Đôi khi, những bài học quý giá nhất lại đến từ những thất bại tưởng chừng như tuyệt vọng nhất.
Tiếng chuông báo giờ Ngọ vang lên từ xa, nhắc nhở Diệp An rằng đã đến lúc phải nghỉ ngơi. Dù khao khát tiếp tục, nhưng cậu hiểu rằng một tâm trí mệt mỏi sẽ chỉ làm tăng nguy cơ sai lầm. Và trên con đường này, cậu không còn chỗ cho bất kỳ sai lầm nào nữa.
"Ngày mai..." Cậu thì thầm khi nằm xuống giường. "Sẽ lại là một ngày mới..."
Với ý nghĩ đó, Diệp An định chìm vào giấc ngủ. Nhưng ngay khi th·iếp đi, cậu bỗng cảm nhận được một rung động quen thuộc. Điểm dao động lại xuất hiện, yếu ớt nhưng rõ ràng hơn lần trước.
Cậu vội ngồi dậy, cố gắng duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa mơ này. Trong trạng thái kỳ lạ ấy, tâm thần dường như tự do hơn, không bị gò bó bởi ý thức thông thường. Dao động trở nên rõ ràng hơn, như một nhịp đập nhỏ bé đang cố gắng vươn mình.
"Thì ra là vậy..." Diệp An khẽ mỉm cười. Lại một bài học mới - đôi khi ranh giới giữa tỉnh thức và mộng mị lại là nơi dễ nắm bắt chân lý nhất. Cậu từ từ điều chỉnh hơi thở, cố gắng duy trì trạng thái vi diệu này càng lâu càng tốt.
Thời gian trôi qua trong tĩnh lặng. Diệp An không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu, chỉ biết rằng mỗi khắc trôi qua, cảm nhận về điểm dao động lại rõ ràng hơn một chút. Không phải là nó mạnh lên, mà là cậu đã bắt đầu hiểu cách "nhìn" nó.
Khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua khe cửa, Diệp An mới từ từ mở mắt. Toàn thân mỏi nhừ sau một đêm ngồi thiền, nhưng trong lòng tràn ngập một niềm vui khó tả. Cậu đã tìm ra chìa khóa thứ hai - trạng thái tâm thức lý tưởng để tiếp cận điểm dao động.