Ánh trăng vằng vặc chiếu qua khung cửa sổ, phủ lên quyển trúc giản đang mở rộng trên bàn một màu bạc nhạt. Diệp An ngồi trước bàn, chậm rãi đọc lại từng dòng khẩu quyết về Phong Linh Nhãn. Đây đã là lần thứ mấy cậu đọc lại những dòng chữ này? Có lẽ là lần thứ mười, hoặc thậm chí nhiều hơn.
"Mở Phong Linh Nhãn cần một trăm viên trung phẩm linh thạch... muốn đạt phẩm cấp cao hơn phải dùng thượng phẩm..." Diệp An khẽ nhíu mày. Chi tiết này trước đây cậu không để ý, nhưng giờ đọc kỹ lại mới thấy quan trọng đến nhường nào. Về phần cực phẩm linh thạch để đạt được Phong Linh Nhãn thượng thừa, cậu thậm chí không dám nghĩ tới.
Cậu với tay lấy túi linh thạch đã tích góp được mấy tháng nay, đổ ra đếm lại. Ba mươi hai viên. Vẫn còn thiếu sáu mươi tám viên nữa mới đủ số lượng tối thiểu.
"Xem ra không còn cách nào khác..." Diệp An thở dài, thu dọn những viên linh thạch vào túi. Cậu đã cố gắng tích góp từng viên một, nhưng kể từ khi bị phế đi, phần tài nguyên tu luyện được phân phối cũng giảm đi đáng kể.
Cậu đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng đã lên cao, ánh sáng bạc phủ lên dãy Thiết Kiếm Phong xa xa một màu huyền ảo. Có lẽ đã đến lúc phải tìm gặp sư phụ.
Nghĩ đến đây, Diệp An cảm thấy có chút áy náy. Kể từ khi bị phế bỏ đan điền, sư phụ vẫn cho phép cậu ở lại môn phái, thậm chí còn bảo vệ cậu trước sự phản đối của nhiều người. Giờ lại phải đến xin thêm tài nguyên tu luyện...
"Phải thành thật với người đã tin tưởng mình..." Diệp An tự nhủ, rồi khoác thêm một chiếc áo choàng, bước ra khỏi tiểu viện.
Con đường dẫn đến chỗ ở của sư phụ phải đi qua khu vực sinh hoạt chung của các đệ tử. Dù đã khá khuya nhưng vẫn còn nhiều người qua lại. Khi Diệp An đi qua, những tiếng xì xầm bàn tán vẫn vang lên như thường lệ.
"Nhìn kìa, tên phế vật còn dám đi lại ngang nhiên..."
"Không hiểu sao sư phụ vẫn giữ hắn lại..."
"Chỉ là gánh nặng cho môn phái thôi..."
Những lời như vậy không còn khiến Diệp An cảm thấy đau đớn và tủi nhục như trước. Cậu bình thản bước đi, không một chút dao động trong tâm.
Đến trước cửa phòng sư phụ, Diệp An hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
"Vào đi." Giọng Mạc Thương Huyền vang lên từ bên trong.
Diệp An đẩy cửa bước vào. Trong phòng, sư phụ đang ngồi bên bàn trà, dường như đang chờ đợi cậu.
"Đệ tử..." Diệp An quỳ xuống hành lễ.
"Đứng dậy đi." Mạc Thương Huyền khoát tay. "Có chuyện gì sao?"
Diệp An đứng thẳng người, cung kính nói: "Bẩm sư phụ, đệ tử... đệ tử đã tìm được một phương pháp tu luyện mới."
Mạc Thương Huyền khẽ nhướng mày: "Ồ?"
"Một phương pháp không cần đến đan điền." Diệp An nói tiếp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Đệ tử đã thử nghiệm bước đầu và thấy có khả năng thành công. Nhưng... để tiếp tục, đệ tử cần thêm linh thạch."
"Con cần bao nhiêu?" Mạc Thương Huyền hỏi.
"Đệ tử hiện có ba mươi hai viên trung phẩm linh thạch, còn thiếu sáu mươi tám viên nữa."
Mạc Thương Huyền im lặng nhìn Diệp An một lúc lâu. Trong khoảng khắc ấy, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lửa nến lép bép.
Rồi đột nhiên, không nói không rằng, ông đưa tay vào nhẫn trữ vật, lấy ra một túi vải khá lớn. Tiếng linh thạch v·a c·hạm vang lên khe khẽ khi ông đặt nó lên bàn.
"Cầm lấy." Ông nói đơn giản.
Diệp An sững sờ nhìn túi linh thạch, rồi ngước lên nhìn sư phụ. Trong túi chắc chắn có nhiều hơn số lượng cậu cần rất nhiều.
"Sư phụ... đệ tử..." Cậu định nói gì đó, nhưng Mạc Thương Huyền đã khoát tay ngắt lời.
"Ta không cần biết đó là phương pháp gì," ông nói, giọng trầm ấm, "nhưng ta tin vào con."
Diệp An cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Từ khi bị phế bỏ đan điền đến nay, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy xúc động đến vậy.
"Đệ tử... xin cảm tạ sư phụ!" Cậu quỳ xuống, dập đầu ba cái.
"Đi đi." Mạc Thương Huyền xoay người nhìn ra cửa sổ. "Ta tin con sẽ thành công."
Diệp An cầm túi linh thạch, lặng lẽ lui ra. Trên đường về tiểu viện, những tiếng xì xầm vẫn vang lên khi cậu đi qua, nhưng lần này trong lòng cậu chỉ còn một cảm giác ấm áp khó tả.
Trở về phòng, Diệp An không chần chừ nữa. Theo như khẩu quyết chỉ dẫn, cậu xếp linh thạch thành một trận pháp nho nhỏ. Trận pháp này sẽ giúp chiết xuất phần linh khí tinh khiết nhất từ linh thạch, dù điều này đồng nghĩa với việc phần linh khí còn lại sẽ tan biến.
Diệp An ngồi xuống giữa trận pháp, bắt đầu vận chuyển tâm thần theo phương pháp đã tìm ra đêm qua. Điểm dao động xuất hiện nhanh hơn lần trước. Những viên linh thạch bắt đầu tỏa sáng, linh khí tinh khiết được trận pháp chiết xuất ra một cách từ tốn, nhẹ nhàng, rất phù hợp cho việc hấp thu.
Từng chút một, linh khí được dẫn đến điểm dao động. Không phải ép buộc, mà là như nước chảy về chỗ trũng, tự nhiên và êm ái. Điểm dao động dần dần mạnh lên, như một ngọn lửa nhỏ được tiếp thêm nhiên liệu.
Thời gian trôi qua trong tĩnh lặng. Mồ hôi thấm ướt xiêm y Diệp An, nhưng cậu không dám có bất kỳ xao động nào. Đây là thời khắc quan trọng nhất.
Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong vùng trung tâm ngực. Như thể có một con mắt vô hình đang dần dần mở ra. Không phải là mắt thịt, mà là một cảm quan hoàn toàn mới.
Phong Linh Nhãn!
Cảm giác này kéo dài chỉ trong khoảnh khắc, rồi nhanh chóng ổn định lại. Diệp An từ từ mở mắt, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể.
Phong Linh Nhãn vừa được khai mở còn rất yếu ớt, như một đứa trẻ sơ sinh cần được chăm sóc cẩn thận. Nhưng linh lực phát ra từ nó lại vô cùng tinh thuần, không hề có chút tạp chất.
Diệp An thử vận chuyển một chút linh lực. Phong Linh Nhãn hoạt động giống như một đan điền thu nhỏ, có thể hấp thu và chuyển hóa linh khí. Tuy công năng yếu ớt nhưng linh khí toả ra từ nó rất là tinh thuần, chất lượng hơn hẳn đan điền khi trước của hắn, không phải gấp ba thì cũng phải gấp năm lần. Điều này khiến Diệp An không khỏi thầm nghĩ, nếu chỉ là Phong Linh Nhãn phẩm cấp thấp nhất mà đã như vậy, không biết những Phong Linh Nhãn phẩm cấp cao hơn sẽ còn đạt tới trình độ nào.
Ánh bình minh đã bắt đầu len lỏi qua khe cửa. Nhìn những tia nắng đầu tiên rọi xuống sân, Diệp An không khỏi mỉm cười. Dù Phong Linh Nhãn này chỉ là phẩm cấp thấp nhất, nhưng với cậu, nó đã là một kỳ tích. Một lần nữa, cậu lại có thể tu luyện.