Ngoài cửa sổ, ánh bình minh vừa ló dạng, những tia nắng đầu tiên dần dần xóa tan bóng tối của đêm. Diệp An nhìn Phong Linh Nhãn vừa khai mở, lòng nôn nao muốn thử nghiệm ngay. Cậu biết mình nên nghỉ ngơi sau một đêm vất vả, nhưng sự háo hức đã lấn át hết mọi mệt mỏi.
"Bắt đầu với công pháp cơ bản nhất..." Diệp An tự nhủ, ngồi xuống tư thế tu luyện quen thuộc.
Nhắm mắt lại, cậu tập trung vào cảm giác mới mẻ từ Phong Linh Nhãn. Khác với đan điền trước kia luôn cảm thấy nặng nề và đầy ứ, Phong Linh Nhãn như một điểm sáng nhỏ nhưng trong suốt, tỏa ra nguồn năng lượng tinh khiết đến kinh ngạc. Diệp An thử vận chuyển một chút linh lực, và ngay lập tức, một cảm giác mới lạ trào dâng.
Linh lực từ Phong Linh Nhãn không cần phải được ép buộc di chuyển như trước. Thay vào đó, nó tự nhiên tuôn chảy theo ý muốn của cậu, như một dòng suối trong vắt len lỏi qua từng kinh mạch. Mỗi nơi linh lực đi qua, Diệp An đều cảm nhận được sự tinh khiết và mạnh mẽ chưa từng có.
"Thật khó tin..." Diệp An thầm kinh ngạc. Không chỉ dễ điều khiển, linh lực còn tinh thuần đến mức đáng ngạc nhiên. So với trước kia, đây quả thực là một bước tiến vượt bậc.
Phấn chấn với kết quả ban đầu, Diệp An quyết định thử thách cao hơn. Cậu đứng dậy, rút thanh kiếm gỗ bên cạnh, bắt đầu thi triển Thanh Phong nhập môn kiếm pháp.
"Phong Thừa!"
Chiêu thức đầu tiên - một đòn đâm thẳng về phía trước. Tưởng chừng đơn giản, nhưng ẩn chứa tinh túy của việc vận dụng phong nguyên tố. Khi linh lực từ Phong Linh Nhãn được dẫn vào thanh kiếm gỗ, Diệp An kinh ngạc nhận ra sự khác biệt.
Phong nguyên tố xung quanh như có linh tính, tự động hội tụ về mũi kiếm. Không cần phải cưỡng ép như trước, chúng tự nhiên quy phục theo ý muốn của cậu. Mũi kiếm xé gió, tạo ra một tiếng vun v·út thanh脆, kéo theo một luồng kình phong sắc bén chưa từng có.
"Phong Liệm!"
Chiêu thứ hai - một đường chém từ trên xuống. Trước kia, Diệp An phải tốn nhiều công sức để tạo ra hình ảnh lưỡi liềm gió. Nhưng giờ đây, chỉ cần một chút định hướng từ Phong Linh Nhãn, phong nguyên tố đã tự động ngưng tụ thành hình. Lưỡi liềm gió trong suốt như pha lê, sắc bén đến mức có thể cắt đứt một sợi tơ đang bay.
"Phong Quyển!"
Đến chiêu thứ ba - kiếm pháp xoáy tròn tạo thành lốc xoáy, Diệp An càng cảm nhận rõ sự kỳ diệu của Phong Linh Nhãn. Không chỉ điều khiển được phong nguyên tố, cậu còn có thể nhìn thấy rõ ràng dòng chảy của chúng. Những luồng khí xoáy tròn quanh thân kiếm không còn hỗn loạn như trước, mà có trật tự và quy củ, tạo thành một vòng xoáy hoàn hảo.
"Thật không thể tin được..." Diệp An lẩm bẩm. Mỗi chiêu thức đều mạnh hơn, thuần thục hơn so với khi sử dụng đan điền. Nhưng điều đặc biệt nhất là cảm giác thoải mái và tự nhiên khi thi triển chúng.
"Thử Đạp Vân Bộ nào..."
Vừa vận chuyển linh lực theo phương pháp của Đạp Vân Bộ, Diệp An đã cảm nhận được một sự tương hợp đặc biệt. Phong Linh Nhãn như một radar, giúp cậu cảm nhận được từng luồng gió nhỏ nhất trong không khí. Những kiến thức về Đạp Vân Bộ mà cậu vừa được truyền thụ bỗng trở nên vô cùng dễ hiểu.
Một bước nhẹ nhàng, thân hình Diệp An đã lướt đi như một cơn gió. Không phải là loại di chuyển thô ráp của người mới học, mà là những bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng như lá bay trong gió. Mỗi bước đi đều có phong nguyên tố nâng đỡ, khiến cả thân thể nhẹ bẫng như không trọng lượng.
Càng di chuyển, Diệp An càng hiểu rõ hơn về bản chất của Đạp Vân Bộ. Đây không đơn thuần là một môn thân pháp, mà là nghệ thuật hòa mình vào thiên nhiên, để phong nguyên tố trở thành một phần của cơ thể. Và với Phong Linh Nhãn, việc này trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
"Không thể tin được..." Diệp An dừng lại, hơi thở hơi gấp vì phấn khích hơn là mệt nhọc. Không chỉ có thể tu luyện trở lại, hiệu quả còn vượt xa so với trước kia.
Không kìm nén được niềm vui sướng, Diệp An ngồi xuống ngay lập tức, bắt đầu tu luyện. Linh lực tinh thuần từ Phong Linh Nhãn không ngừng được vận chuyển, tẩy rửa kinh mạch, củng cố nền tảng. Mỗi lần linh lực đi qua, cậu đều cảm nhận được cơ thể đang dần dần được cường hóa.
Thời gian trôi qua không ai hay biết. Đột nhiên, một cảm giác quen thuộc xuất hiện. Diệp An mừng rỡ nhận ra - đây là dấu hiệu của việc đột phá cảnh giới. Không do dự, cậu tập trung toàn bộ tâm thần, nắm lấy cơ hội này.
Linh lực từ Phong Linh Nhãn bắt đầu sôi sục, như một dòng thác từ trên cao đổ xuống. Mỗi một giọt đều tinh khiết như pha lê, mang theo sức mạnh tinh thuần nhất của phong nguyên tố. Chúng tuôn chảy qua từng kinh mạch, phá vỡ từng rào cản, mở rộng từng lỗ chân lông.
Trong khoảnh khắc đó, Diệp An cảm nhận được rõ ràng - cậu đã bước vào Luyện Khí kỳ tầng 6! Không chỉ vậy, chất lượng linh lực trong cơ thể còn vượt xa những gì cậu từng có ở tầng 5.
"Nhờ họa mà được phúc..." Diệp An thầm nghĩ, không khỏi cảm thán. Nếu không bị phế bỏ đan điền, làm sao cậu có thể khám phá ra con đường tu luyện mới mẻ này?
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao. Diệp An biết mình cần phải báo tin này cho sư phụ. Cậu nhanh chóng chỉnh trang lại y phục, rồi vội vàng đi đến chỗ ở của Mạc Thương Huyền.
"Vào đi." Giọng sư phụ vang lên khi Diệp An vừa đưa tay định gõ cửa.
Bước vào trong, Diệp An thấy sư phụ đang ngồi bên bàn trà như thường lệ. Nhưng có điều gì đó trong ánh mắt ông cho thấy ông đã biết trước về chuyến viếng thăm này.
"Đệ tử đã thành công!" Diệp An quỳ xuống, giọng run lên vì xúc động. "Không những có thể tu luyện trở lại, còn đột phá lên Luyện Khí kỳ tầng 6!"
Mạc Thương Huyền gật đầu, nụ cười hiện lên trên khóe môi: "Ta đã cảm nhận được dao động linh lực từ phía con. Nhưng..." Ông bỗng nghiêm mặt lại. "Con cần phải cẩn thận hơn."
"Sư phụ có điều gì chỉ giáo?" Diệp An ngẩng lên, nhận thấy vẻ lo lắng trong mắt sư phụ.
"Ta đang điều tra về kẻ đã ra tay với con," Mạc Thương Huyền nói, giọng trầm xuống. "Nhưng kẻ đó quá kín kẽ, đến giờ ta vẫn chưa tìm được manh mối nào đáng tin cậy."
"Sư phụ có ý gì ạ?"
"Ta có cảm giác việc phế bỏ đan điền của con không đơn giản như vẻ ngoài." Mạc Thương Huyền nhíu mày. "Có thể đằng sau còn có những thế lực khác mà chúng ta chưa biết."
Diệp An cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu vẫn nghĩ mình chỉ là n·ạn n·hân của một cuộc tranh đấu nội bộ bình thường.
"Vì vậy," sư phụ tiếp tục, "con phải hết sức cẩn thận. Nếu họ biết con có thể tu luyện trở lại, rất có thể sẽ ra tay lần nữa. Lần này có thể sẽ còn tàn nhẫn hơn."
"Đệ tử hiểu." Diệp An gật đầu nghiêm túc. "Sẽ giữ kín việc này."
"Không chỉ vậy." Mạc Thương Huyền đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. "Con cần phải học cách che giấu dao động linh lực. Nếu không, dù không để lộ ra bên ngoài, những kẻ có tu vi cao cũng có thể phát hiện ra."
"Nhưng... đệ tử phải làm thế nào?"
"Ta cho phép con sử dụng Phong Nguyệt Đài của riêng ta để tu luyện."
Diệp An kinh ngạc. Phong Nguyệt Đài là nơi tu luyện riêng của sư phụ, được thiết kế đặc biệt và chỉ một mình ông biết cách ra vào.
"Đây là nơi an toàn nhất trong Huyền Phong." Mạc Thương Huyền tiếp tục. "Ta đã thiết kế nó với nhiều trận pháp đặc biệt. Không chỉ che giấu được mọi dao động linh lực bên trong, mà còn có thể ngăn chặn thần thức thăm dò từ bên ngoài."
"Nhưng... đây là nơi tu luyện riêng của sư phụ..." Diệp An ngần ngại.
"Con nghĩ ta đã không tính đến điều đó sao?" Mạc Thương Huyền mỉm cười. "Ta còn nhiều nơi khác để tu luyện. Hơn nữa..." Ông dừng lại một chút, "việc bảo vệ con quan trọng hơn."
"Sư phụ..." Diệp An cảm động đến nghẹn lời.
"Nghe kỹ đây." Giọng Mạc Thương Huyền trở nên nghiêm túc. "Phong Nguyệt Đài có ba tầng trận pháp bảo vệ. Tầng ngoài cùng là Mê Tung Trận, khiến người ngoài không thể xác định được vị trí chính xác. Tầng giữa là Tĩnh Nguyệt Trận, có thể che giấu mọi dao động linh lực. Tầng trong cùng là Phong Nguyệt Trận, không chỉ ngăn cản thần thức thăm dò mà còn tăng cường hiệu quả tu luyện phong thuộc tính."
Ông dừng lại, vẽ một đạo bùa chú vào lòng bàn tay Diệp An. "Đây là chìa khóa để ra vào. Con phải nhớ kỹ thứ tự kích hoạt: Phong - Nguyệt - Tĩnh, theo chiều kim đồng hồ khi vào, ngược chiều kim đồng hồ khi ra. Sai một bước sẽ kích hoạt cơ quan phòng vệ."
"Đệ tử ghi nhớ." Diệp An gật đầu.
"Còn nữa," Mạc Thương Huyền nói tiếp, "mỗi khi muốn đến đó tu luyện, con phải đợi đến giờ Tý. Đó là lúc linh khí trong thiên địa yếu nhất, dao động linh lực của con sẽ khó bị phát hiện nhất. Và nhớ, không được để ai theo dõi."
"Vâng, đệ tử hiểu."
"Tốt." Mạc Thương Huyền khẽ thở dài. "Ta sẽ tiếp tục điều tra về những kẻ đứng sau vụ việc của con. Trong thời gian này, con hãy tập trung tu luyện, nhưng phải hết sức thận trọng. Đừng để ai biết về sự tồn tại của Phong Linh Nhãn."
"Đệ tử xin ghi nhớ lời sư phụ dạy." Diệp An cúi đầu thật thấp.
Rời khỏi phòng sư phụ, Diệp An cảm thấy lòng tràn ngập biết ơn và quyết tâm. Cậu hiểu rằng con đường phía trước còn nhiều nguy hiểm, nhưng với sự che chở của sư phụ và năng lực mới của bản thân, cậu tin rằng mình sẽ vượt qua được.
Trở về tiểu viện của mình, Diệp An ngồi xuống bên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu rọi khắp sân. Cảnh vật vẫn như cũ, nhưng trong lòng cậu đã hoàn toàn khác.
Một cơ hội mới đã mở ra. Con đường phía trước tuy còn nhiều bí ẩn và nguy hiểm, nhưng ít nhất cậu đã có thể bước đi bằng chính đôi chân của mình. Diệp An siết chặt nắm tay, cảm nhận đạo bùa chú vẫn còn ấm áp trong lòng bàn tay. Cậu sẽ không phụ lòng tin của sư phụ, sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để có thể tự bảo vệ mình và đối mặt với những thử thách phía trước.
Nhìn lên bầu trời xanh thẳm, Diệp An khẽ mỉm cười. Đúng là trong cái rủi có cái may. Nếu không bị phế bỏ đan điền, làm sao cậu có thể khám phá ra con đường tu luyện mới mẻ này? Và biết đâu, đây chính là cơ duyên để cậu bước lên một tầng cao mới trong việc tu luyện.
"Chỉ cần kiên trì và thận trọng..." Diệp An thầm nhủ, "mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ."