Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 26: Nhiệm Vụ Đầu Tiên
Thấm thoắt đã hơn ba tháng trôi qua kể từ khi Diệp An bị kẻ bí ẩn hãm hại. Trong thời gian này, Mạc Thương Huyền đã huy động tất cả quan hệ và nguồn lực có thể để điều tra, nhưng kẻ chủ mưu vẫn như một bóng ma, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Mọi manh mối đều dẫn đến ngõ cụt, khiến việc điều tra rơi vào bế tắc.
Trong thư phòng của Mạc Thương Huyền, làn khói nhẹ từ nén hương thoang thoảng bay lên, tạo nên bầu không khí tĩnh lặng. Diệp An ngồi nghiêm trang đối diện với sư phụ, lắng nghe những lời tâm huyết.
"An nhi, việc điều tra kẻ hãm hại con, ta đành phải tạm dừng." Mạc Thương Huyền thở dài, ánh mắt thoáng buồn. "Kẻ này quá mức cẩn thận, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Ngay cả những mối quan hệ của ta trong Thiên Cơ Các cũng không thể tìm ra manh mối."
"Đệ tử hiểu." Diệp An khẽ gật đầu. Dù trong lòng vẫn còn nhiều băn khoăn, nhưng cậu hiểu rằng sư phụ đã cố hết sức.
"Tuy nhiên," Mạc Thương Huyền nghiêm giọng, "con cần phải hết sức cẩn thận. Kẻ có thể xóa sạch dấu vết như vậy, tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Từ nay về sau, bất kỳ động tĩnh gì cũng phải hết sức chú ý."
"Vâng, sư phụ." Diệp An đáp, trong lòng càng thêm cảnh giác.
"May mắn là trong thời gian này, con đã có tiến bộ vượt bậc." Mạc Thương Huyền mỉm cười, giọng nói chuyển sang tự hào. "Chỉ trong ba tháng, đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng chín, thật không hổ danh là đệ tử của ta."
Diệp An khiêm tốn đáp: "Đều nhờ sự chỉ dạy của sư phụ."
Quả thật, trong ba tháng qua, dù phải tu luyện một cách bí mật, Diệp An vẫn có những bước tiến thần tốc. Cậu không chỉ đạt tới đỉnh cao của Luyện Khí kỳ, mà còn được sư phụ truyền thụ cho ba thức đầu tiên của bản chính thức Thanh Phong kiếm pháp. Những gì cậu học trong Thanh Phong nhập môn kiếm pháp chỉ là bản giản lược, còn đây mới thực sự là tinh túy của Thanh Phong kiếm đạo.
Thức Phong Thừa trong nhập môn kiếm pháp chính là phiên bản đơn giản của Thừa Phong Khởi Vũ - thức kiếm cơ bản nhất, đâm thẳng về phía trước với kiếm khí tụ về một điểm theo hướng thẳng. Thức này giúp người học cảm nhận dòng chảy của phong nguyên tố, là nền tảng cho việc tu luyện các thức sau này.
Phong Liệm trong nhập môn phát triển thành Phong Liệm Trảm Nguyệt - một đường chém từ trên xuống với kiếm khí tạo thành lưỡi liềm sắc bén. Thức này tập trung vào lực đạo và độ sắc bén, có thể chém đứt mọi vật cản trên đường kiếm.
Phong Quyển trong nhập môn là hình thức sơ khai của Cuồng Phong Quyển Địa - kiếm pháp theo hình xoáy ốc, tạo thành vòng xoáy kiếm khí có thể công kích trong phạm vi rộng. Đây là thức kiếm phức tạp nhất trong ba thức đầu, đòi hỏi sự khống chế linh lực tinh vi.
"Tuy nhiên," Mạc Thương Huyền nói, "con vẫn còn thiếu kinh nghiệm thực chiến. Học được kiếm pháp là một chuyện, nhưng vận dụng nó trong chiến đấu thực tế lại là chuyện khác."
"Đệ tử cũng đang nghĩ về điều này." Diệp An thẳng thắn. "Sư phụ, đệ tử muốn tìm cơ hội để rèn luyện thực chiến."
Mạc Thương Huyền gật đầu tán thưởng: "Ta có đề xuất cho con đây."
"Xin sư phụ chỉ giáo."
"Con có biết về nhiệm vụ bí mật của tông môn không?"
Diệp An lắc đầu. Đây là lần đầu tiên cậu nghe về điều này.
"Tông môn chúng ta có một hệ thống nhiệm vụ bí mật, dành cho những đệ tử muốn rèn luyện mà không muốn để lộ thân phận." Mạc Thương Huyền giải thích. "Khi nhận nhiệm vụ, người thực hiện sẽ được cấp một mặt nạ đặc biệt và một danh hiệu tạm thời. Mọi thông tin về thân phận đều được bảo mật tuyệt đối."
Đôi mắt Diệp An sáng lên. Đây đúng là cơ hội tuyệt vời cho cậu.
"Hiện tại có một nhiệm vụ khá phù hợp với con." Mạc Thương Huyền rút từ ngực áo ra một cuộn trúc giản. "Đây là thông tin về một ổ c·ướp gần biên giới Đông Hải quốc. Theo tin tức tình báo, trong đó có thể có một hai cao thủ Trúc Cơ kỳ, nhưng đa số chỉ là Luyện Khí kỳ. Với thực lực hiện tại của con, hoàn toàn có thể đảm nhận."
Diệp An cẩn thận đọc qua thông tin trong trúc giản. Ổ c·ướp này có khoảng hai mươi người, chuyên c·ướp b·óc các thương nhân qua lại. Gần đây chúng trở nên táo bạo hơn, thậm chí dám t·ấn c·ông cả các gia tộc nhỏ trong vùng.
"Sư phụ, đệ tử muốn nhận nhiệm vụ này."
"Tuy nhiên," Mạc Thương Huyền nói, "ta khuyên con nên tìm thêm đồng bọn. Lưu sư tỷ của con chẳng hạn, nàng ấy có kinh nghiệm thực chiến phong phú, có thể hỗ trợ con rất nhiều."
Diệp An trầm ngâm một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Sư phụ, đệ tử muốn thử sức một mình."
"Vì sao?"
"Nếu có Lưu sư tỷ đi cùng, với thực lực Trúc Cơ trung kỳ của sư tỷ ấy, e rằng đệ tử sẽ không có cơ hội thực sự rèn luyện." Diệp An giải thích. "Hơn nữa, đệ tử muốn thử thách bản thân, xem mình có thể làm được đến đâu."
Mạc Thương Huyền nhìn đệ tử, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ hài lòng: "Con nói có lý. Nhưng phải nhớ, an toàn là trên hết. Nếu gặp tình huống vượt quá khả năng, phải lập tức rút lui."
"Đệ tử ghi nhớ."
"Mạc Thương Huyền đứng dậy, bước đến bên tủ gỗ cẩm lai trong góc phòng, lấy ra một chiếc mặt nạ tinh xảo. "Ta đã chuẩn bị sẵn cho con chiếc mặt nạ này. So với mặt nạ thông thường của Vụ Các Đường, nó có thêm nhiều phù văn đặc biệt hơn, che giấu khí tức tốt hơn. Ngày mai con đến Vụ Các Đường nhận nhiệm vụ, nhớ mang theo mặt nạ này."
Diệp An nhận lấy chiếc mặt nạ, cảm thấy ấm áp trong lòng. Một lần nữa, sư phụ lại chu đáo chuẩn bị mọi thứ cho mình. Cậu thầm nhủ sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng người. Nhớ chuẩn bị kỹ càng trước khi lên đường."
"Vâng."
Rời khỏi thư phòng, Diệp An cảm thấy trong lòng phấn chấn. Đây sẽ là nhiệm vụ thực sự đầu tiên của cậu, một cơ hội để chứng minh bản thân và tích lũy kinh nghiệm.
Trên đường về, cậu đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi. Ngoài việc chuẩn bị đan dược và phù chú phòng thân, cậu còn phải nghiên cứu kỹ địa hình nơi ổ c·ướp ẩn náu.
Nhưng trước hết, cậu cần phải luyện tập thêm ba thức kiếm đã học được. Trong thực chiến, một chiêu thức được thuần thục có thể là ranh giới giữa sống và c·hết.
Đêm đó, trong sân sau của tiểu viện, Diệp An luyện kiếm đến tận khuya. Ánh trăng rọi xuống thân hình đang không ngừng chuyển động của cậu, tạo nên những bóng kiếm đan xen. Thanh Phong kiếm khí theo từng đường kiếm tỏa ra, khiến không khí xung quanh dao động nhẹ.
Cậu biết, con đường phía trước còn rất dài. Nhưng mỗi bước đi đều là một bước tiến gần hơn đến mục tiêu của mình.
Ngày mai, một hành trình mới sẽ bắt đầu.