Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 27: Nhận nhiệm vụ
Vụ Các Đường uy nghiêm sừng sững giữa nội môn, những đường vân phù ấn cổ xưa khắc trên đá xanh toát lên vẻ huyền bí khó tả. Diệp An đứng trước cổng chính, ngắm nhìn kiến trúc kỳ vĩ trước mắt. Từ khi gia nhập tông môn đến nay, đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này.
Bên trong đại điện tầng một, không khí tĩnh mịch đến lạ thường. Nhiều giá gỗ cao ngang tầm mắt được bày biện ngăn nắp, trên đó là những minh giản trắng ngà phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Hơi lạnh từ những phù văn khắc trên nền đá len lỏi quanh chân, tạo cảm giác như có vô số mắt vô hình đang quan sát.
"Đệ tử đến nhận nhiệm vụ?" Một vị trưởng lão trung niên ngồi sau án thư ngẩng đầu lên hỏi.
"Bẩm trưởng lão, đệ tử xin được nhận một nhiệm vụ." Diệp An cung kính hành lễ.
"Được, ngươi cứ xem các minh giản rồi chọn nhiệm vụ phù hợp." Vị trưởng lão gật đầu. "Nhớ chọn đúng với cảnh giới tu vi của mình."
Diệp An dạo quanh các giá gỗ, ánh mắt lướt qua từng minh giản. Đa phần là những nhiệm vụ cấp thấp như hái thuốc, hộ tống thương nhân. Chợt, một minh giản trong khu nhiệm vụ cấp ba thu hút sự chú ý của hắn.
"Truy quét đạo tặc tại Hắc Sơn..."
Diệp An vận thần thức đọc qua nội dung. Một ổ c·ướp khoảng ba mươi tên, thủ lĩnh có tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín. Phần thưởng là mười viên trung phẩm linh thạch, đủ để mua sắm không ít đan dược tu luyện.
"Bẩm trưởng lão, đệ tử muốn nhận nhiệm vụ này."
"Được." Vị trưởng lão gật đầu. "Đặt tay lên minh giản."
Khi Diệp An vừa chạm tay vào, một luồng linh quang nhẹ bỗng lóe lên. Vị trưởng lão lấy ra một ngọc giản màu xanh, đưa cho hắn: "Đây là thông tin chi tiết. Ngọc giản này cũng dùng để xác nhận khi hoàn thành nhiệm vụ."
Theo ngọc giản, từ môn phái phải qua Bạch Hổ Thành, Đông Viên Trấn, rồi Thủy Liên Trấn mới đến được Hắc Sơn. Tổng cộng ba ngàn dặm đường, với tu vi hiện tại phải mất khoảng mười ngày. Diệp An cẩn thận nghiên cứu bản đồ trong ngọc giản, ghi nhớ những địa danh và đặc điểm địa hình quan trọng.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ hành trang, kiểm tra kỹ mọi thứ từ đan dược đến phù chú, Diệp An lên đường ngay. Ánh mặt trời chiếu xuống con đường đất rộng, những cơn gió nhẹ thổi qua đưa theo mùi hương dịu nhẹ của cỏ cây.
Trên đường đi, hắn gặp một đoàn thương nhân nhỏ, năm cỗ xe ngựa đang chậm rãi di chuyển. Thấy họ đi từ phía Tây Nam tới, hắn vội tiến đến chào hỏi.
"Chào các vị tiền bối, xin hỏi đường đến Hắc Sơn còn xa không ạ?"
"Hắc Sơn?" Một vị lão nhân tóc bạc dắt ngựa đi đầu dừng bước, sắc mặt thay đổi. "Tiểu huynh đệ không nên đi về hướng đó. Gần đây có một đám c·ướp đang hoành hành, chuyên c·ướp b·óc thương nhân qua đường. Mấy hôm trước chúng còn c·ướp sạch một đoàn thương nhân lớn, g·iết c·hết không ít người!"
"Đúng vậy!" Một thương nhân trẻ tuổi chen vào. "Nghe đâu thủ lĩnh bọn chúng tu vi cao lắm. Tiểu huynh đệ trông còn trẻ, tốt nhất nên đi đường vòng."
"Đa tạ các vị đã nhắc nhở, nhưng vãn bối có việc gấp phải đến đó." Diệp An vẫn kiên quyết.
Lão nhân tóc bạc lắc đầu thở dài: "Cứ đi thẳng về phía Tây Nam, qua khỏi Thanh Linh cốc rồi rẽ phải theo đường núi là sẽ tới. Nếu đã vậy, tiểu huynh đệ hãy cẩn thận. Mong các vị thần linh phù hộ cho ngươi bình an."
Diệp An cúi người tạ ơn rồi tiếp tục lên đường. Khi đi được một đoạn, hắn nghe thấy tiếng bàn tán phía sau.
"Trẻ người non dạ, đúng là chưa từng trải sự đời..."
"Chậc chậc, tuổi trẻ háu đá là vậy, chắc chưa gặp chuyện gì nguy hiểm nên không biết sợ."
Khóe miệng Diệp An khẽ nhếch lên thành nụ cười nhạt. Đám phàm nhân này làm sao hiểu được thực lực của một đệ tử tông môn chứ?
Suốt chín ngày qua, hành trình của Diệp An không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Có lúc hắn phải băng qua những khu rừng rậm, nơi linh thú thường xuyên xuất hiện. Tuy chỉ là những linh thú cấp thấp, hắn cũng chẳng thèm để tâm, chỉ việc vận khí một chút là chúng đã phải tránh xa.
Có những lúc gặp phải mưa gió bất chợt, hoặc sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn. Những lúc như vậy, Diệp An đành phải tìm nơi trú ẩn, đồng thời tận dụng thời gian để tu luyện. Mỗi lần như vậy, hắn lại cảm thấy tâm cảnh mình trở nên trầm ổn hơn.
Đặc biệt là việc vận dụng kiếm pháp. Ban đầu, mỗi chiêu thức đều được thi triển một cách rời rạc. Nhưng qua thời gian, hắn dần dần cảm nhận được mối liên hệ giữa chúng. Thức Thừa Phong Khởi Vũ có thể liền mạch chuyển sang Phong Liệm Trảm Nguyệt, rồi từ đó mượn đà để thi triển Cuồng Phong Quyển Địa. Ba thức kiếm như ba mắt xích trong một chuỗi, liên kết chặt chẽ với nhau.
Đến đêm thứ mười, trong lúc vận công tu luyện, Diệp An bỗng cảm thấy có gì đó khác lạ. Một luồng linh khí cuồn cuộn bất ngờ dâng trào từ trong đan điền. Hắn vội vàng điều tức, dẫn dắt luồng năng lượng này chạy một vòng kinh mạch.
"Vù!"
Một tiếng động nhẹ vang lên, linh khí xung quanh như bị hút về phía Diệp An. Gió núi đêm khuya cũng dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc ấy. Tu vi của hắn đã đột phá lên Luyện Khí kỳ tầng bảy!
Cảm nhận luồng linh lực trong người mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, Diệp An lập tức rút kiếm ra luyện tập. Ba thức đầu của Thanh Phong kiếm pháp giờ đây dưới tu vi mới dường như có uy lực vượt bậc. Từng đường kiếm xé gió, tạo thành những tiếng rít nhẹ trong đêm khuya. Mỗi chiêu thức đều mang theo một đạo kiếm khí sắc bén, có thể dễ dàng chém đứt những tảng đá lớn.
Tu vi tăng tiến rõ rệt, Diệp An quyết định thử luôn Đạp Vân Bộ. Linh lực trong cơ thể hùng hậu hơn trước khiến mỗi bước nhảy đều nhẹ nhàng như mây gió. Thân pháp này vốn đã tinh diệu, giờ dưới sự thúc đẩy của tu vi mới càng thêm huyền ảo. Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh của hắn đã xuất hiện cách vị trí cũ hơn mười trượng. Thân pháp và kiếm pháp kết hợp với nhau, tạo thành một thế công vô cùng linh hoạt.
Qua một đêm rèn luyện, Diệp An đã nắm vững được cách vận dụng sức mạnh mới. Không chỉ chiêu thức võ công thêm phần uy lực, khả năng khống chế linh lực của hắn cũng chính xác hơn trước rất nhiều. Mỗi đường kiếm, mỗi bước di chuyển đều được tính toán kỹ lưỡng, không còn chút lãng phí nào.
Chỉ là một lũ c·ướp tầm thường, làm gì có tài nguyên tu luyện như trong tông môn? Làm gì được học những công pháp tinh diệu như hắn? Chắc cũng chỉ là những chiêu thức võ công thô thiển học được từ đâu đó mà thôi. Trong lòng hắn dần nảy sinh sự kiêu ngạo khi nghĩ về đối thủ sắp tới.
Rạng sáng hôm sau, Diệp An thu dọn hành trang tiếp tục lên đường. Con đường núi uốn lượn dưới chân càng lúc càng dốc đứng. Xa xa, một dải sương mù dày đặc phủ kín thung lũng phía trước - đó chính là Thanh Linh cốc mà đoàn thương nhân đã nhắc tới.
Sương mù trước mặt như một bức màn trắng xóa, che khuất mọi thứ phía sau. Gió núi thổi qua tạo thành những tiếng huýt kỳ lạ, như tiếng gọi vọng về từ phía xa. Diệp An hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại y phục và v·ũ k·hí, rồi kiên định bước vào màn sương dày đặc.
Trong lòng hắn tràn đầy tự tin. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên, là cơ hội để chứng minh bản thân. Sự thành bại của nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc có được nhận thêm nhiệm vụ khác hay không. Hắn không thể để bất cứ sai sót nào xảy ra.
Những luồng sương mù lạnh lẽo quấn quanh thân thể, như muốn nuốt chửng lấy bóng hình cô độc đang tiến về phía trước. Mặc dù không nhìn thấy rõ đường đi, nhưng qua việc nghiên cứu bản đồ, Diệp An vẫn tự tin về hướng đi của mình.
Tuy nhiên, trong cái không gian mờ ảo bao quanh, những cặp mắt kia vẫn âm thầm theo dõi. Chúng như những con thú đói đang rình mồi, chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay. Và Diệp An, với tâm trạng phấn chấn của mình, hoàn toàn không hay biết về mối nguy hiểm đang rình rập.