Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 28: Kiêu Ngạo Gặp Họa
Mặt trời đã lên cao, xua tan đi màn sương mờ cuối cùng của Thanh Linh cốc. Diệp An đứng trên một mỏm đá cao, quan sát trại c·ướp phía dưới. Đó là một khu trại được xây dựng kiên cố trên sườn núi, có hàng rào gỗ cao bao quanh. Bên trong là những căn nhà gỗ lớn nhỏ san sát, giữa trại có một tòa nhà hai tầng nổi bật hơn cả.
"Chỉ có tám tên canh gác?" Diệp An nhếch mép cười nhạt. Dưới ánh nắng, hắn có thể thấy rõ tám gã đang tuần tra quanh hàng rào. "Luyện Khí kỳ tầng năm đến tầng bảy..."
Những ngày qua, tu vi của hắn đã vững vàng ở Luyện Khí kỳ tầng bảy. Thanh Phong kiếm pháp và Đạp Vân bộ cũng đã được rèn luyện thành thục. Đối phó với một lũ c·ướp tầm thường, có gì phải lo?
Diệp An không thèm che giấu khí tức, thản nhiên bước xuống con đường dốc dẫn tới cổng trại. Áo bào xanh nhạt của hắn tung bay trong gió, thanh kiếm bên hông phát ra tiếng ngân nhẹ khi v·a c·hạm với vỏ kiếm.
"Kẻ nào?!" Một t·ên c·ướp canh cổng quát lớn.
"Ta là đệ tử Thanh Phong kiếm phái!" Diệp An dừng bước cách cổng chừng năm trượng, giọng đầy kiêu ngạo. "Hôm nay đến đây tiễu trừ các ngươi. Mau gọi thủ lĩnh của các ngươi ra đây!"
"Cuồng vọng!" Tên c·ướp giận dữ rút đao. "Chỉ là một tên nhãi con mà dám khoác lác!"
"Một mình dám đến tận đây, gan cũng không nhỏ. Ta nên gọi người là anh hùng hay là kẻ không biết suy nghĩ đây" Tên c·ướp thứ hai cười khẩy. "Nhưng đây sẽ là sai lầm cuối cùng của ngươi!"
Tám t·ên c·ướp đồng loạt rút binh khí, vây quanh Diệp An. Khí thế hung hãn toát ra từ chúng không hề yếu, rõ ràng đã qua nhiều trận chiến sinh tử.
"Phải cho tên nhãi này một bài học!" Một t·ên c·ướp hét lớn.
"Bọn ngươi không đáng để ta phải dùng đến Thanh Phong kiếm pháp." Diệp An lắc đầu. "Chỉ cần kiếm chiêu cơ bản cũng đủ để giải quyết các ngươi."
"Cuồng vọng! Giết nó!"
Ba t·ên c·ướp lao tới trước, đao kiếm vung lên chém xuống Diệp An. Nhưng thân hình hắn đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại một làn gió nhẹ.
Thân pháp huyền ảo Đạp Vân bộ được thi triển. Diệp An như hóa thành một làn khói mỏng, lướt qua kẽ hở giữa ba t·ên c·ướp. Thanh kiếm trong tay hắn khẽ rung, vạch ra ba đường sáng.
"Phụt! Phụt! Phụt!"
Ba t·ên c·ướp ngã xuống, máu phun từ những v·ết t·hương chí mạng. Chúng thậm chí không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
"Không thể tin được!" Một t·ên c·ướp khác hoảng hốt. "Nhanh quá!"
"Đừng sợ! Cùng lên!"
Năm tên còn lại đồng loạt xông tới. Nhưng dưới thân pháp Đạp Vân bộ, chúng như đang t·ấn c·ông vào không khí. Diệp An lướt qua từng người như một cơn gió, thanh kiếm trong tay vẽ nên những đường sáng c·hết chóc.
"Phụt! Phụt!"
Chỉ trong chớp mắt, hai tên nữa ngã xuống. Ba tên còn lại hoảng sợ lùi lại.
"Đúng như ta nghĩ, các ngươi chỉ là một lũ ô hợp." Diệp An cười nhạt. "Chỉ biết bắt nạt người thường yếu ớt, gặp phải cao thủ thì run như cầy sấy."
"Ngươi..." Một t·ên c·ướp nghiến răng, "Đừng tưởng..."
Chưa dứt lời, thân hình Diệp An đã xuất hiện trước mặt hắn. Một đường kiếm sắc lẹm cắt ngang cổ họng, máu phun ra như suối.
"Tốc độ của Đạp Vân bộ và uy lực của Thanh Phong kiếm pháp, không phải thứ mà bọn các ngươi có thể hiểu được." Diệp An lắc đầu, thanh kiếm trong tay vẫn sạch sẽ không một v·ết m·áu.
Hai tên còn lại quay đầu bỏ chạy về phía cổng trại.
"Báo... báo cho thủ lĩnh! Có cao thủ..."
"Chạy đâu cho thoát?"
Diệp An vận khí vào chân, thân hình hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo. Đạp Vân bộ phát huy tối đa, mỗi bước nhảy đều vượt qua mấy trượng. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đuổi kịp hai t·ên c·ướp.
"Phụt! Phụt!"
Hai tiếng động nhỏ vang lên, hai cái đầu rơi xuống đất, lăn lóc trên nền đất. Máu tươi phun ra từ cổ như hai đài phun nước đỏ thẫm.
"Quá dễ dàng." Diệp An nhìn tám cái xác nằm la liệt, trong lòng càng thêm kiêu ngạo. "Thủ lĩnh của chúng chắc cũng không khá hơn là mấy."
"Nghe nói thủ lĩnh bọn c·ướp có tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín?" Hắn ngẩng đầu nhìn tòa nhà hai tầng giữa trại. "Ta ngược lại muốn xem thử thực lực của hắn thế nào."
"Tên thủ lĩnh kia! Ra đây chịu c·hết!" Diệp An lớn tiếng quát. "Nếu không dám ra, ta sẽ đốt trại của ngươi!"
Tiếng quát vang vọng khắp trại c·ướp. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến kỳ lạ. Không một bóng người xuất hiện, không một tiếng động đáp lại.
"Hừ, đúng là một lũ hèn nhát."
Diệp An nắm chặt chuôi kiếm, định bước vào trong trại. Nhưng đột nhiên, hắn cảm nhận được nhiều dao động linh lực mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng ập tới.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Đất bụi tung bay mù mịt. Hơn hai mươi bóng người từ các mái nhà, bụi cây, thậm chí từ dưới đất nhảy ra, nhanh chóng vây kín Diệp An vào giữa.
"Thật không ngờ..." Một giọng trầm ấm vang lên. "Thanh Phong kiếm phái lại gửi đến một tên nhãi non dại đến vậy."
Từ tòa nhà chính, một gã đàn ông cao lớn chậm rãi bước ra. Thân hình vạm vỡ, khuôn mặt đầy sẹo, ánh mắt hung ác như mãnh thú. Theo sau hắn là hai gã đàn ông khác, khí thế không kém.
"Ngươi là Hắc Sơn thủ lĩnh?" Diệp An nhíu mày.
"Ta là Hắc Phong." Gã đàn ông cười khẩy. "Thủ lĩnh của Hắc Sơn Đạo."
Diệp An có thể cảm nhận rõ tu vi của đối phương - Luyện Khí kỳ tầng chín! Hai gã đi sau là Luyện Khí kỳ tầng tám. Những tên khác cũng đều có tu vi từ tầng năm đến tầng bảy.
"Ngươi g·iết tám huynh đệ của ta." Hắc Phong chậm rãi rút ra một thanh đao lớn. "Ta sẽ cho ngươi một c·ái c·hết thật thê thảm."
"Hừ, các ngươi nhiều người thì đã sao?" Diệp An vẫn giữ vẻ kiêu ngạo. "Ta có Thanh Phong kiếm pháp và Đạp Vân bộ, không phải thứ mà bọn các ngươi có thể..."
"Động thủ!"
Không đợi Diệp An nói hết câu, Hắc Phong đã hạ lệnh. Hơn hai mươi t·ên c·ướp đồng loạt xông lên, binh khí vung vẩy dày đặc như mưa.
"Đạp Vân bộ!"
Diệp An nhanh chóng tránh né, thân hình như một làn khói mỏng luồn lách giữa rừng binh khí. Nhưng khác với lúc trước, những t·ên c·ướp này phối hợp rất ăn ý. Chúng t·ấn c·ông theo đội hình nhất định, không để lại kẽ hở nào cho hắn thoát ra.
"Thanh Phong kiếm pháp - Thừa Phong Khởi Vũ!"
Kiếm quang lóe lên, một t·ên c·ướp ngã xuống. Nhưng ngay lập tức, khoảng trống do hắn để lại đã được lấp đầy. Diệp An liên tiếp thi triển kiếm chiêu, nhưng chỉ có thể đánh bại từng tên một.
"Đúng là có chút bản lĩnh." Hắc Phong đứng ngoài quan sát. "Nhưng ngươi còn quá non nớt."
"Rầm!"
Một đòn đánh bất ngờ từ phía sau suýt trúng Diệp An. Hắn nghiêng người né tránh, nhưng một mũi thương đã đâm tới từ góc c·hết.
"Xoẹt!"
Mũi thương cắt một đường dài trên cánh tay Diệp An. Máu tươi thấm ướt ống tay áo.
"Các ngươi..." Diệp An lần đầu tiên cảm thấy áp lực.
"Tiểu tử, ngươi tưởng chúng ta chỉ biết c·ướp b·óc thương nhân sao?" Hắc Phong cười lớn. "Mấy năm nay, không biết bao nhiêu cao thủ đ·ã c·hết dưới trận thế này của chúng ta!"
Diệp An cắn răng, liên tiếp thi triển Thanh Phong kiếm pháp. Dưới kiếm chiêu của hắn, lại thêm ba t·ên c·ướp ngã xuống. Nhưng đồng thời, những v·ết t·hương nhỏ cũng dần xuất hiện trên người hắn.
"Phong Liệm Trảm Nguyệt!"
Một đường kiếm sáng như trăng non vẽ một đường cong tuyệt mĩ trong không trung. Hai t·ên c·ướp không kịp tránh đã b·ị c·hém ngã. Nhưng ngay lập tức, một mũi thương đâm tới từ bên hông.
"Xoẹt!"
Lần này Diệp An không kịp né tránh, mũi thương đâm thấu đùi phải. Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ một mảng quần áo.
"Khụ!" Diệp An lảo đảo lùi lại mấy bước. Vết thương không quá nặng nhưng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của hắn.
"Tiểu tử, thấy thế nào?" Hắc Phong cười lạnh. "Đây mới chỉ là khởi đầu thôi."
Diệp An thở dốc, nhìn quanh quan sát. Mười lăm t·ên c·ướp đã ngã xuống dưới kiếm của hắn, nhưng vẫn còn hơn mười tên đang bày trận vây hãm. Hắc Phong và hai tên phó thủ lĩnh vẫn chưa ra tay.
"Cuồng Phong Quyển Địa!"
Diệp An gầm lên, thi triển thức thứ ba của Thanh Phong kiếm pháp. Kiếm quang xoáy tròn như cơn lốc, quét một vòng quanh người. Ba t·ên c·ướp không kịp đề phòng bị cuốn vào, máu thịt bay tung tóe.
"Không tồi!" Hắc Phong vỗ tay. "Nhưng ngươi đã kiệt sức rồi."
Quả thật, liên tiếp thi triển kiếm pháp và thân pháp cấp cao đã khiến Diệp An tiêu hao rất nhiều linh lực. Vết thương trên đùi càng lúc càng đau nhức, ảnh hưởng nghiêm trọng đến Đạp Vân bộ.
"Giết nó!"
Những t·ên c·ướp còn lại đồng loạt xông lên. Chúng không còn duy trì trận thế chặt chẽ như trước, mà điên cuồng t·ấn c·ông với khí thế hung hãn.
"Đạp Vân bộ - Vân Phi!"
Diệp An cố gắng né tránh, nhưng v·ết t·hương khiến tốc độ của hắn chậm đi rất nhiều. Một đao chém trúng lưng, một thương đâm vào vai. Máu tươi lần lượt phun ra.
"Khụ khụ..."
Diệp An loạng choạng lùi lại. Hắn đã b·ị t·hương ở nhiều chỗ, linh lực cũng đã tiêu hao gần hết. Nhìn những t·ên c·ướp vẫn còn đang vây quanh, hắn biết mình đã quá chủ quan.
"Thứ cho ta vô lễ." Hắc Phong bước tới, vung thanh đao lớn lên. "Nhưng ngươi phải c·hết!"
Đao quang lóe sáng, mang theo khí thế nghiêm nghị của Luyện Khí kỳ tầng chín. Diệp An cắn răng, liều mạng thi triển Đạp Vân bộ né tránh.
"Choang!"
Kiếm đao chạm nhau, tia lửa bắn ra tung tóe. Dưới áp lực của Hắc Phong, Diệp An loạng choạng lùi lại mấy bước.
"Lợi hại!" Hắc Phong tấm tắc. "Bị thương nặng vậy mà vẫn đỡ được một đao của ta."
"Ta... còn chưa thua!" Diệp An gắng gượng đứng thẳng người.
"Ngươi đã thua từ khi bước vào đây." Hắc Phong lắc đầu. "Kiêu ngạo chính là điểm yếu chí tử của ngươi."
Hai gã phó thủ lĩnh cũng tiến lên, một người cầm thương, một người cầm phủ. Ba người bao vây lấy Diệp An.
"C·hết đi!"
Ba món binh khí đồng thời đánh tới. Diệp An cắn răng, dồn hết linh lực còn lại vào hai chân.
"Đạp Vân bộ - Thiên Vân!"
Thân hình hắn như một làn khói mỏng, xuyên qua khe hở giữa ba người, lướt về phía rừng cây. Đây là thức cao nhất của Đạp Vân bộ mà hắn đã học được.
"Muốn chạy? Không dễ vậy đâu!"
Hắc Phong gầm lên, đao quang lóe sáng chém tới. Diệp An nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị đao khí cắt một đường sâu trên lưng.
"Phụt!"
Máu tươi phun ra, nhưng Diệp An vẫn cắn răng lướt đi. Thân hình loạng choạng, hắn chạy vào rừng cây rậm rạp.
"Đuổi theo! Không được để nó thoát!"
Tiếng hét của Hắc Phong vang vọng phía sau. Diệp An lảo đảo chạy trong rừng sâu, máu từ v·ết t·hương không ngừng chảy ra. Sự kiêu ngạo ban đầu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nỗi hối hận vì đã quá coi thường đối thủ.
"Phải... phải thoát thân..."
Tiếng đuổi g·iết phía sau càng lúc càng gần. Diệp An biết mình không còn nhiều thời gian. Hắn cắn răng, cố gắng chạy nhanh hơn vào sâu trong rừng rậm.