Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 29: Sinh Tử Tương Phùng
Máu từ những v·ết t·hương thấm đẫm áo bào, để lại một vệt đỏ thẫm trên thảm lá rừng. Diệp An cắn chặt răng, loạng choạng bước đi trong khu rừng âm u. Tiếng hò hét và chân người dần xa dần phía sau, nhưng hắn không dám dừng lại nghỉ. Mỗi bước chân đều như dẫm lên dao nhọn, mỗi hơi thở đều khiến v·ết t·hương trên lưng đau nhói.
"Phía bên kia!" Tiếng Hắc Phong vọng lại từ xa. "Có v·ết m·áu!"
Diệp An thầm kêu khổ. Vết thương trên đùi khiến hắn không thể thi triển Đạp Vân bộ một cách trơn tru. Mỗi lần cố vận khí vào chân, cơn đau như xé rách từng thớ thịt khiến hắn suýt ngã quỵ. Máu vẫn rỉ ra không ngừng, để lại dấu vết rõ ràng trên đường chạy trốn.
Rừng già càng lúc càng rậm rạp. Những cây cổ thụ cao v·út che kín bầu trời, chỉ để lọt xuống những tia nắng mỏng manh. Rễ cây đan xen chằng chịt dưới chân như muốn níu giữ từng bước đi. Địa hình dốc đứng và hiểm trở khiến việc di chuyển càng thêm khó khăn. Đã vậy, những bụi gai rậm rạp hai bên đường liên tục cào xước da thịt, khiến v·ết t·hương càng thêm đau đớn.
"Sao... sao lại thế này..." Diệp An thở dốc, ngực như bị bóp nghẹt. Mồ hôi lẫn máu chảy ròng ròng trên mặt, nhưng hắn không dám dừng lại lau. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng rơi vào tình cảnh nguy hiểm đến vậy. Những lúc bình thường, chỉ cần thi triển Đạp Vân bộ là có thể thoát khỏi mọi nguy hiểm. Nhưng giờ đây, chính sự tự phụ đã khiến hắn rơi vào tử địa.
Chợt chân vấp phải một rễ cây, Diệp An ngã sấp xuống đất. Vết thương trên lưng đau nhói như bị xé toạc, máu tươi lại trào ra. Hắn gắng gượng chống tay muốn đứng dậy, nhưng chân run rẩy không còn sức. Mắt hoa lên vì mất máu quá nhiều, mọi thứ xung quanh như đang quay cuồng.
"Nếu... nếu không phải quá tự phụ..." Diệp An cười khổ. Giờ đây hắn mới thấm thía lời dạy của sư phụ về sự kiêu ngạo. Đâu phải cứ có chút tài năng là có thể coi thường thiên hạ. Một kẻ Luyện Khí kỳ tầng bảy như hắn, dám đơn thương độc mã xông vào sào huyệt của bọn c·ướp, thật không biết trời cao đất dày là gì.
"Hừ, không thấy dấu vết ở đây." Giọng một t·ên c·ướp vọng lại từ xa.
"Chắc nó chạy hướng khác rồi." Một giọng khác đáp. "Về báo với thủ lĩnh thôi."
Tiếng bước chân và tiếng thở dốc của đám c·ướp càng lúc càng xa dần. Có lẽ chúng đã đuổi theo hướng khác. Diệp An thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám chủ quan. Biết đâu đây chỉ là kế điệu hổ ly sơn. Hắn cố gắng bò dậy, lê từng bước trong rừng sâu.
Càng đi sâu vào rừng, địa hình càng trở nên hiểm trở. Những vách đá dựng đứng cao v·út, rêu phong bám đầy tạo nên bức tường xanh thẳm hai bên đường. Cây cối mọc chen chúc, tán lá đan vào nhau thành mái vòm u tối phía trên. Nơi này hiếm người lui tới, ngay cả tiếng chim muông cũng vắng bặt.
Mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà xuyên qua tán lá tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Diệp An cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt hoa lên vì mất máu quá nhiều. Cảm giác lạnh buốt từ các v·ết t·hương lan dần khắp cơ thể. Hắn phải tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi, nếu không chỉ e sẽ c·hết vì kiệt sức giữa rừng sâu.
"Ơ?"
Dưới một gốc cây cổ thụ, những dây leo rủ xuống như bức màn xanh. Sau bao năm tháng, những sợi dây đã đan xen chằng chịt, che kín một phần vách núi. Diệp An lảo đảo bước tới, vén đám dây leo sang một bên. Phía sau là một khe nứt trên vách đá, đủ rộng cho một người chui vào.
"May... may quá..."
Diệp An lết người vào trong. Đó là một hang động nhỏ, không sâu lắm nhưng đủ để ẩn nấp. Không khí trong hang lạnh lẽo và ẩm thấp, nhưng ít ra cũng an toàn hơn ở bên ngoài. Hắn tựa lưng vào vách đá lạnh lẽo, cố thở đều để giảm bớt cơn đau từ các v·ết t·hương.
Máu vẫn không ngừng rỉ ra, thấm đẫm mảnh vải đã dùng để băng bó tạm thời. Diệp An cố kiểm tra các v·ết t·hương, nhưng cánh tay run rẩy không còn đủ sức. Ý thức dần trở nên mơ hồ, cơ thể như chìm vào một vùng tăm tối vô tận. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, hắn chỉ kịp nghĩ: "Đây... đây là cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo..."
Trong cơn mê man giữa sống c·hết, Diệp An chợt thấy mình đang trôi bồng bềnh trong một khoảng không vô tận. Xung quanh chỉ có màn sương mờ ảo, thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng kỳ lạ. Hắn không cảm thấy đau đớn, nhưng cũng chẳng còn cảm giác gì với cơ thể mình.
"Thật là thảm hại." Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên trong tâm trí, mang theo sự khinh thường không giấu diếm. "Ta không ngờ ngươi lại yếu đuối đến vậy."
Bóng đen quen thuộc hiện ra trước mặt Diệp An. Vẫn là dáng vẻ cao ngạo, nhìn xuống vạn vật như nhìn những con kiến. Khí thế tỏa ra từ bóng đen khiến Diệp An cảm thấy nhỏ bé vô cùng, dù đây chỉ là trong cơn mê man.
"Là... là ngươi..." Diệp An nhận ra bóng đen đã xuất hiện trong giấc mơ trước đây. "Sao ngươi lại..."
"Chỉ là một đám c·ướp tép riu mà cũng để b·ị t·hương thành ra như vậy." Bóng đen cắt ngang, giọng đầy mỉa mai. "Phải bỏ chạy như chuột, thật sự là sỉ nhục. Ngày xưa..."
Bóng đen chợt im bặt, như nhận ra điều gì đó không nên nói. Nhưng những lời lẽ vừa rồi không thoát khỏi tai Diệp An. Trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, hắn vẫn cố gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhất.
"Ta... ta đã quá kiêu ngạo..." Diệp An cúi đầu, giọng đầy hối hận. "Coi thường kẻ địch và phải trả giá đắt."
"Hừ, kiêu ngạo không phải là tội." Bóng đen trầm giọng, ánh mắt như nhìn xuyên qua không gian và thời gian. "Trên đời này, kẻ có thực lực thì có quyền kiêu ngạo. Nhưng kiêu ngạo mà không có thực lực tương xứng, đó mới là sai lầm c·hết người. Ngươi tưởng có chút tài năng thiên phú là có thể làm mưa làm gió sao? Ngây thơ!"
Diệp An im lặng. Hắn không thể phản bác, bởi đó chính là sự thật. Tài năng thiên phú là có thật, nhưng tu vi và kinh nghiệm vẫn còn non nớt. Tự phụ quá mức chỉ dẫn đến thất bại thảm hại. May mà hôm nay chỉ là bọn c·ướp, nếu gặp phải cường giả thực sự thì e rằng đã không còn cơ hội để hối hận.
Bóng đen trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Diệp An như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng đầy thâm ý: "Được rồi, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ kiếm pháp." Bóng đen trầm giọng. "Xem như là bài học cho sự non nớt của ngươi."
"Một bộ kiếm pháp?" Diệp An ngạc nhiên.
"Đây là một bộ kiếm pháp mà chỉ những kẻ được chọn mới có thể tu luyện." Bóng đen nói với vẻ kiêu hãnh, ánh mắt như nhìn thấu quá khứ xa xăm. "Mỗi một thức đều ẩn chứa những bí mật không thể nói ra. Tuy nhiên, với thực lực hiện tại của ngươi, chỉ có thể lĩnh hội được thức đầu tiên mà thôi."
"Nhưng... nhưng ngươi là ai?" Diệp An cố gắng nhìn rõ bóng đen, nhưng càng nhìn càng thấy mơ hồ. "Tại sao lại giúp ta?"
"Muốn biết ta là ai?" Bóng đen cười lạnh. "Vậy thì ngươi phải sống sót đã. Ta sẽ truyền cho ngươi thức thứ nhất - Vô Cực Trảm. Ngoài ra còn có phải cải tiến Đạp Vân bộ để tăng hiệu suất. Ít ra thì sau này ngươi sẽ không phải chật vật chạy trốn như một con chuột nữa."
"Khoan đã!" Diệp An vội ngăn lại. Dù đang trong cơn nguy kịch, nhưng trực giác mách bảo hắn không thể bỏ qua cơ hội tìm hiểu về bóng đen bí ẩn này. "Nếu ngươi không cho ta biết chút manh mối về lai lịch, ta sẽ không học những gì ngươi dạy."
Bóng đen khựng lại. Trong khoảnh khắc, khí thế kinh người tỏa ra từ hắn, như muốn nghiền nát Diệp An. Nhưng rồi khí thế đó tan biến, thay vào đó là tiếng cười khẽ đầy thú vị: "Thú vị... Trong tình cảnh này mà vẫn còn dám ra điều kiện với ta. Ngươi biết rằng nếu không nhận sự truyền thụ của ta, có thể sẽ c·hết vì thương tích chứ?"
"Ta thà c·hết còn hơn mù quáng nghe theo kẻ không rõ lai lịch." Diệp An cắn răng đáp, cố giữ giọng nói vững vàng dù cơn đau đang h·ành h·ạ. "Nếu ngươi thực sự muốn giúp, hẳn phải có lý do. Ta cần biết lý do đó."
Bóng đen im lặng một lúc dài. Cuối cùng, một tiếng cười khẽ vang lên: "Thú vị... Trong hoàn cảnh này mà vẫn dám thách thức ta." Bóng dáng của hắn dần tan biến trong không khí. "Được, ta cho ngươi một gợi ý - ta tồn tại trong ngươi, nhưng cũng không phải là ngươi. Đến lúc thích hợp, ngươi sẽ hiểu."
"Tồn tại trong ta? Không phải là ta?" Diệp An cố gắng hiểu ý nghĩa sâu xa trong những lời nói đó. "Ngươi đang ám chỉ điều gì..."
"Muốn hiểu rõ hơn ư?" Giọng bóng đen vang vọng, mỗi lúc một xa dần. "Vậy hãy cố mà sống sót và tiếp tục tu luyện đi! Nếu ngươi đủ mạnh, ngày ta quay lại sẽ không còn xa..."
"Chờ đã..."
Diệp An chợt tỉnh lại, thấy mình vẫn đang trong hang động. Nhưng kỳ lạ thay, trong đầu đã có đầy đủ kiến thức về Vô Cực Trảm và cách cải tiến Đạp Vân bộ. Không chỉ vậy, các v·ết t·hương trên người dường như cũng đã ngừng chảy máu, thậm chí có dấu hiệu bắt đầu khép miệng.
"Một phần của ta..." Diệp An lẩm bẩm, cố gắng lý giải những gì vừa xảy ra. "Phân thân... Rốt cuộc ngươi là ai..."
Ngoài hang động, ánh tà dương đã tắt hẳn. Rừng già chìm trong bóng tối, chỉ còn tiếng gió thì thầm qua kẽ lá. Những con đom đóm bắt đầu bay lượn, tạo thành những chấm sáng nhỏ trong đêm tối mênh mông.
Diệp An biết mình cần nghỉ ngơi để hồi phục. Nhưng trong tâm trí, những câu hỏi về bản thân và bóng đen bí ẩn vẫn không ngừng xoay vần. Phân thân? Vô Cực kiếm pháp? Tất cả những điều này dường như đang chỉ về một bí mật nào đó về thân thế của hắn.
"Ta nhất định sẽ tìm ra chân tướng..." Diệp An thầm nhủ trước khi th·iếp đi trong tiếng gió rừng vi vu. "Nhưng trước hết, phải sống sót và trở nên mạnh hơn đã..."