Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 30: Dưỡng Thương
Diệp An lấy ra một viên Hồi Linh Đan nuốt vào. Thứ đan dược hạ phẩm này tuy không phải thần dược nhưng cũng có thể giúp hồi phục thương thế và linh lực nhanh hơn bình thường. May mắn là trước khi xuất phát, sư tôn đã căn dặn phải mang theo đan dược phòng thân. Lúc ấy cậu còn cho rằng sư tôn quá lo lắng, giờ nghĩ lại mới thấy may mắn vì đã nghe lời.
Sau khi nuốt viên đan dược, Diệp An cảm nhận được một luồng ấm áp lan tỏa trong cơ thể. Những thương thế bắt đầu được chữa lành, linh lực cũng dần dần hồi phục. Cậu xếp bằng ngồi xuống, vận chuyển công pháp để tăng cường hiệu quả của đan dược.
Trong lúc dưỡng thương, Diệp An bắt đầu nhớ lại trận chiến vừa qua. Càng nghĩ cậu càng thấy mình đã quá chủ quan. Ba t·ên c·ướp tuy chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, nhưng chúng phối hợp với nhau rất nhịp nhàng. Tên đầu lĩnh Luyện Khí kỳ tầng 9 dẫn đầu, hai tên còn lại ở tầng 8 phối hợp tạo thành thế gọng kìm.
"Ta đã quá coi thường bọn chúng." Diệp An thầm nghĩ. "Đáng lẽ không nên để bị vây hãm như vậy. Dù thực lực của ta cao hơn, nhưng khi bị ba người vây công cũng rất nguy hiểm."
Không chỉ vậy, việc không nắm rõ địa hình cũng là một sai lầm nghiêm trọng. Khi bị vây khốn, cậu đã không biết nên chạy về hướng nào. Nếu nắm rõ địa hình từ trước, có lẽ đã có thể phá vây hiệu quả hơn.
"Sư tôn từng nói, người tu tiên không thể chỉ dựa vào thực lực. Phải biết dùng trí, phải chuẩn bị chu toàn." Diệp An nhớ lại lời dạy của Mạc Thương Huyền. "Lần này là một bài học đắt giá."
Nghĩ đến đây, tâm trí Diệp An lại hướng về giấc mơ kỳ lạ đêm qua. Trong mơ, cậu gặp một bóng đen bí ẩn. Người đó đã chỉ dạy cho cậu cách cải tiến Đạp Vân Bộ và một chiêu thức phòng thân đặc biệt. Điều kỳ lạ là, mọi thứ trong giấc mơ vẫn còn in rõ trong tâm trí, không hề mờ nhạt như những giấc mơ thông thường.
Khí chất của bóng đen kia mang lại cho cậu một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Điều kỳ lạ là, khi đối diện với bóng đen, cậu không hề cảm thấy sợ hãi hay đề phòng. Ngược lại, còn có cảm giác an tâm đến kỳ lạ.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp An kiên nhẫn ẩn nấp trong sơn động. Thỉnh thoảng cậu lại dùng thần thức dò xét tình hình bên ngoài. May mắn là bọn c·ướp có vẻ đã từ bỏ việc truy tìm. Có lẽ chúng cho rằng cậu đã chạy xa, hoặc đã b·ị t·hương quá nặng mà c·hết trong rừng.
Đến ngày thứ ba, khi đã hoàn toàn chắc chắn không còn nguy hiểm, Diệp An mới rời khỏi sơn động. Cậu tìm một khoảng đất trống để thử nghiệm những điều đã học được trong giấc mơ đêm qua.
Trước tiên là cải tiến của Đạp Vân Bộ. Diệp An bắt đầu vận chuyển linh lực theo phương pháp mới. Ngay lập tức, cậu cảm nhận được sự khác biệt. Luồng linh lực chảy mượt mà hơn, không còn bị trở ngại ở các đại huyệt như trước.
"Quả nhiên có hiệu quả!"
Diệp An thử di chuyển. Tốc độ tăng lên rõ rệt, ước chừng nhanh hơn trước khoảng hai đến ba phần. Điều đáng ngạc nhiên hơn là lượng linh lực tiêu hao chỉ bằng một nửa so với trước đây.
"Thật không thể tin được." Diệp An thầm kinh ngạc. "Chỉ là vài điểm thay đổi nhỏ trong cách vận chuyển linh lực mà hiệu quả lại tăng đến vậy. Bóng đen kia quả thực hiểu rõ về Đạp Vân Bộ hơn cả các trưởng lão trong môn phái."
Sau khi thử nghiệm đủ với Đạp Vân Bộ cải tiến, Diệp An bắt đầu luyện tập chiêu kiếm được chỉ dạy trong mơ. Theo lời bóng đen, đây là một chiêu thức đặc biệt - chỉ một đường chém thẳng từ trên xuống nhưng ẩn chứa vô vàn huyền diệu.
"Trước khi thi triển chiêu thức này, phải tập trung linh khí vào một điểm trên đỉnh kiếm." Diệp An nhớ lại lời dạy. "Khi dùng kiếm dẫn dắt, điểm linh khí này sẽ chuyển hóa thành kiếm khí, tạo ra ánh sáng như một ngôi sao."
Cậu bắt đầu thử nghiệm. Tập trung toàn bộ tâm thần, cố gắng ngưng tụ linh khí vào đỉnh kiếm, sau đó dùng kiếm dẫn dắt để chuyển hóa thành kiếm khí. Nhưng việc này khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng. Linh khí cứ không ngừng tán loạn trước khi kịp chuyển hóa, dù đã cố gắng hết sức vẫn không thể tạo được điểm sáng như yêu cầu.
"Thật khó tin." Diệp An lẩm bẩm sau một canh giờ cố gắng. "Chỉ mới bước đầu tiên đã khó như vậy."
Cậu không từ bỏ, tiếp tục cố gắng. Sau hơn hai canh giờ, cuối cùng cũng tạo được một chút ánh sáng mờ nhạt trên đỉnh kiếm. Nhưng nó vẫn xa mới bằng được "ngôi sao" như bóng đen miêu tả.
"Điểm sáng càng tinh thuần, đường kiếm khi chém xuống sẽ càng sắc bén." Lời dạy của bóng đen vang lên trong tâm trí. "Kiếm khí không được phân tán ra xung quanh mà phải ngưng tụ thành một đường thẳng hoàn hảo."
Diệp An cố gắng thực hiện theo. Nhưng khi vừa chém xuống, điểm sáng đã lập tức tan biến. Kiếm khí tán loạn ra xung quanh như bao chiêu thức bình thường khác.
"Tại sao lại khó đến vậy?" Diệp An lau mồ hôi trên trán. "Rõ ràng chỉ là một đường chém thẳng đơn giản, nhưng sao lại phức tạp đến thế?"
Cậu không biết rằng đây chỉ mới là hình thức cơ bản nhất của chiêu thức - một kiếm chém xuống với một điểm sáng. Phía sau còn có khả năng chồng chất vô hạn, có thể tăng tiến uy lực theo cấp số nhân. Nhưng với trình độ hiện tại, Diệp An còn lâu mới có thể chạm đến được cảnh giới đó.
Khi hoàng hôn buông xuống, Diệp An quyết định dừng việc luyện tập. Cậu tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi, đồng thời suy nghĩ về những điều đã trải qua. Trận chiến tuy nguy hiểm nhưng đã cho cậu nhiều bài học quý giá. Không chỉ là những thiếu sót cần khắc phục, mà còn là những điều kỳ lạ trong giấc mơ đêm qua.
"Đây có lẽ là một bước ngoặt." Diệp An thầm nghĩ. "Từ nay về sau, ta phải thận trọng hơn, phải chuẩn bị chu đáo hơn. Nhưng đồng thời cũng không thể quá rụt rè, bỏ lỡ những cơ hội trước mắt."
Nghĩ đến đây, Diệp An không khỏi mỉm cười. Có lẽ đây chính là sự trưởng thành mà sư tôn vẫn thường nhắc đến. Không phải là trở nên can đảm hơn hay thận trọng hơn, mà là biết cân bằng giữa hai thái cực, biết linh hoạt ứng phó với từng tình huống.
"Con đường tu tiên vốn nhiều hiểm nguy." Diệp An thầm nhủ. "Nếu chỉ biết cẩn thận, không dám mạo hiểm thì vĩnh viễn không thể tiến xa. Nhưng nếu cứ liều lĩnh xông pha mà không suy tính, sớm muộn cũng sẽ gặp đại họa."
Kinh nghiệm từ trận chiến lần này đã cho cậu một bài học sâu sắc về sự cân bằng. Dù là trong chiến đấu hay trong tu luyện, việc giữ được sự cân bằng luôn là điều quan trọng nhất. Đó chính là đạo của người tu tiên.
Đêm dần xuống, Diệp An bắt đầu nhập định tu luyện. Những điều học được hôm nay cần phải được tiêu hóa và hấp thu kỹ càng. Con đường tu tiên còn dài, và đây mới chỉ là một bước nhỏ trên hành trình đó.
Khi Diệp An chìm vào giấc ngủ, trong tâm thức cậu, bóng đen kỳ lạ kia lại xuất hiện. Lần này, hắn không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười như hài lòng về sự tiến bộ của cậu.