Bình minh ngày thứ hai chưa đến, nhưng Thanh Phong Cốc đã sáng rực ánh đèn. Những thí sinh vượt qua vòng một tập trung tại đại điện chính của Thanh Phong kiếm phái. So với hôm qua, số lượng đã ít đi rất nhiều. Trong số hơn ba nghìn người dự thi, chỉ còn lại chưa đến năm trăm người có đủ tư cách bước vào vòng hai.
Diệp An đứng cạnh Lý Thái và Trương Tiểu Văn. Cả ba đều đã vượt qua vòng một - Lý Thái với Huyền cấp Kim thuộc tính, Trương Tiểu Văn với Huyền cấp Thủy thuộc tính. Không khí trong đại điện căng thẳng hơn hẳn ngày hôm qua. Ai cũng hiểu rằng vòng thi này mới thực sự là thử thách quan trọng.
"Nghe nói vòng hai năm nay sẽ khác với mọi năm." Một thiếu niên đứng gần đó thì thầm, "Các vị trưởng lão đã chuẩn bị từ rất lâu."
Đúng lúc đó, Mạc Thương Huyền xuất hiện cùng sáu vị trưởng lão. Không gian lập tức im ắng.
"Vòng thi thứ hai sẽ kiểm tra ngộ tính của các ngươi với kiếm đạo." Mạc Thương Huyền cất tiếng, "Thanh Phong kiếm phái ta truyền thừa ngàn năm, không chỉ cần người có thiên phú, mà còn cần người có khả năng lĩnh hội được tinh túy kiếm đạo."
Ông vung tay, trước mặt mỗi thí sinh xuất hiện một cuộn trục cổ xưa.
"Đây là Thanh Phong nhập môn kiếm pháp." Mạc Thương Huyền giải thích, "Các ngươi có hai canh giờ để nghiên cứu. Sau đó cuộn trục sẽ tự động biến mất. Phía sau các ngươi là Thức Tâm các với bảy gian phòng, mỗi phòng có một vị trưởng lão ngồi chờ. Các ngươi sẽ lần lượt vào đó trình bày những gì đã lĩnh hội được."
Một vị trưởng lão tiến lên bổ sung: "Mỗi gian phòng đều có trận pháp cách âm. Những gì các ngươi trình bày sẽ được giữ kín. Nếu đạt từ năm thành trở lên mới đủ tư cách bước vào giai đoạn tiếp theo."
Diệp An mở cuộn trục. Ngay khi những hình ảnh minh họa kiếm pháp hiện ra, một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong tâm trí. Từng động tác, từng cách vận chuyển linh lực trong hình vẽ bỗng sống động và bắt đầu múa may trong đầu cậu, như thể chúng đang tự mình diễn luyện.
"Thanh Phong nhập môn kiếm pháp lấy phong làm chủ, lấy kim làm phụ..." Diệp An thầm đọc. Trong đầu cậu, những hình ảnh và cảm giác càng lúc càng rõ ràng, như thể chúng đang tự nhiên trỗi dậy từ một nơi rất sâu trong tâm hồn.
Xung quanh cậu, nhiều người đang chau mày cố gắng ghi nhớ từng chi tiết. Có người thậm chí còn lẩm bẩm đọc to để dễ thuộc. Nhưng với Diệp An, mọi thứ dường như tự nhiên đi vào tâm trí, như nước chảy mây trôi.
Hai canh giờ trôi qua nhanh chóng. Khi thời gian hết, cuộn trục trong tay mỗi người đều hóa thành một luồng ánh sáng và biến mất. Các thí sinh bắt đầu xếp hàng trước Thức Tâm các theo thứ tự số báo danh.
Những người đầu tiên bước ra từ các gian phòng đều mang theo vẻ mặt thất vọng. Một đệ tử nội môn đứng bên ngoài lớn giọng công bố:
"Tần Minh - ba thành ngộ tính!"
"Lưu Phong - bốn thành ngộ tính!"
Thời gian trôi qua, hầu hết thí sinh chỉ đạt được ba đến bốn thành. Thỉnh thoảng mới có người vượt qua được ngưỡng năm thành - mức tối thiểu để tiếp tục thi.
"Trương Tiểu Văn - sáu thành ngộ tính!"
"Lý Thái - bảy thành ngộ tính!"
Đám đông xôn xao. Bảy thành đã là một thành tích hiếm có, từ sáng đến giờ chỉ mới có hai ba người đạt được.
"Chu Kiến Minh - tám thành ngộ tính!"
"Hừ, tám thành ngộ tính, xem ra thiên đạo cũng phải mở mắt nhìn người một phen." Chu Kiến Minh ngạo nghễ bước ra, ánh mắt quét ngang đại điện. "Các ngươi cứ cố gắng tu luyện thêm vài năm nữa đi, may ra mới mong đạt được thành tựu như bổn công tử ngày hôm nay."
"Kiến Minh thiếu gia quả nhiên bất phàm!" Một gã to béo chạy đến, mặt mày hớn hở. "Từ xưa đến nay, hiếm có ai đạt được tám thành ngộ tính trong lần đầu tiếp xúc với kiếm pháp."
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Vài kẻ khác cũng chen vào. "Chắc chắn Kiến Minh thiếu gia sẽ được các vị trưởng lão coi trọng!"
Cuối cùng đến lượt Diệp An. Cậu bước vào gian phòng được chỉ định, nơi Mạc Thương Huyền đang ngồi chờ.
"Hãy nói cho ta nghe những gì ngươi lĩnh hội được."
"Thanh Phong nhập môn kiếm pháp tuy chia làm ba tầng, nhưng thực chất là một thể thống nhất." Diệp An mở đầu, giọng nói trầm ổn. "Mượn gió không chỉ là mượn phong nguyên tố tự nhiên, mà còn là cách để thể ngộ bản chất của gió. Tạo gió không đơn thuần là tạo ra luồng khí, mà là khiến kiếm ý của mình hóa thành phong đạo. Khống chế gió chính là làm chủ được phong đạo, khiến thiên địa phong nguyên tố đều qui phục dưới kiếm ý của mình."
Mạc Thương Huyền khẽ nhướng mày. Ông không ngờ một thiếu niên mới tiếp xúc với kiếm pháp lại có thể nói ra những điều thâm sâu đến vậy.
"Trong kiếm quyết có đề cập đến Thanh Phong Tam Thức." Diệp An tiếp tục, "Đó là Phong Thừa, Phong Liệm và Phong Quyển. Ba thức này thoạt nhìn độc lập nhưng thực chất là một chuỗi liên hoàn. Phong Thừa tượng trưng cho sự linh hoạt của gió, Phong Liệm thể hiện sự sắc bén, còn Phong Quyển chính là sự bao trùm. Khi ba thức hợp nhất sẽ tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn hảo."
"Không chỉ vậy..." Ánh mắt cậu bỗng sáng lên, "Trong kiếm quyết còn ẩn chứa một thức thứ tư, được ngụ ý qua cách sắp xếp các nét bút. Nếu kết hợp Phong Thừa với Phong Quyển, thêm vào đó là..."
"Đủ rồi." Mạc Thương Huyền giơ tay ngắt lời. Ánh mắt ông lấp lánh một tia sáng kỳ lạ. "Ra ngoài đi."
Khi Diệp An bước ra, tiếng thông báo vang lên: "Diệp An - mười thành ngộ tính hoàn mỹ!"
Cả đại điện lặng phắc. Mười thành? Đây là kết quả chưa từng xuất hiện trong lịch sử tuyển chọn của Thanh Phong kiếm phái.
"Chó ngáp phải ruồi thôi!" Chu Kiến Minh cười nhạt.
"Hừ, chắc là do trưởng lão nương tay thôi." Gã to béo lên tiếng. "Làm gì có chuyện một tên tiểu tử vô danh lại có thể vượt qua Kiến Minh thiếu gia?"
"Đúng đấy! Nhất định là có gì đó không ổn. Hay là... hắn dùng thủ đoạn gì rồi?"
"Giai đoạn hai sẽ bắt đầu." Mạc Thương Huyền tuyên bố, dường như không để ý đến tiếng xì xào. "Các ngươi sẽ lên Thức Tâm đài thể hiện những gì đã lĩnh hội được."
Một võ đài rộng lớn xuất hiện giữa đại điện. Xung quanh võ đài, những dải lụa trong suốt bay lượn, tạo thành một rào chắn huyền ảo.
Lần này, thứ tự được sắp xếp theo mức độ lĩnh hội ở giai đoạn một. Những người hiểu được ít phần sẽ thi trước. Kết quả tiếp tục gây bất ngờ - hơn hai phần ba số người không đạt được năm thành công lực. Ngay cả những người đạt năm sáu thành ngộ tính thì khi thực hành cũng khó mà nắm vững được ba bốn thành kiếm chiêu.
Lý Thái, với bảy thành ngộ tính, cũng chỉ thuần thục được năm thành kiếm chiêu trên Thức Tâm đài. Điều này cho thấy việc nắm được kiếm chiêu và thuần thục kiếm chiêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Chu Kiến Minh tuy đạt tám thành ngộ tính, nhưng khi thực hành cũng chỉ thuần thục được sáu thành kiếm chiêu. Điều này khiến hắn tức giận ra mặt, nhưng không dám nói gì trước mặt các trưởng lão.
Cuối cùng đến lượt Diệp An. Ngay khi cậu bước lên võ đài, một cảm giác kỳ lạ trào dâng. Thân thể như có trí nhớ riêng, tự động di chuyển theo một quỹ đạo đã được khắc sâu từ rất lâu.
Thanh kiếm trong tay Diệp An như sống dậy. Mỗi động tác đều chuẩn xác đến từng ly. Không chỉ vậy, cậu còn thêm vào những biến hóa tinh tế, khiến các chiêu thức trở nên linh động hơn, uyển chuyển hơn.
Đột nhiên, một cơn gió nhẹ nổi lên quanh võ đài. Những dải lụa bay lượn theo từng đường kiếm của Diệp An, dần dần chuyển sang màu vàng kim rực rỡ.
"Không thể nào..." Một vị trưởng lão thốt lên, "Mười thành hoàn mỹ?"
Khi Diệp An thực hiện chiêu cuối cùng, một tia sáng bạc bỗng lóe lên từ đỉnh đầu cậu. Trong khoảnh khắc, mơ hồ hiện ra hình ảnh một thanh kiếm cổ xưa đang chém xuống từ chín tầng mây.
Mạc Thương Huyền đột ngột đứng dậy, ánh mắt lấp lánh vẻ khó tin. Các vị trưởng lão khác cũng trao đổi ánh mắt đầy ý nghĩa. Dường như họ đều nhận ra điều gì đó đặc biệt từ hình ảnh vừa hiện lên.
"Dấu hiệu kia..." Một trưởng lão áo xám khẽ ghé tai Mạc Thương Huyền. "Có phải là..."
"Im lặng." Mạc Thương Huyền khẽ lắc đầu. "Chuyện này để sau."
Ông đảo mắt nhìn quanh đại điện một vòng rồi tuyên bố: "Giai đoạn cuối cùng. Các ngươi sẽ phải đối chiến với các đệ tử ngoại môn của bản phái. Cả hai bên chỉ được sử dụng Thanh Phong nhập môn kiếm pháp. Nếu chống đỡ được năm chiêu, các ngươi sẽ có tư cách trở thành đệ tử ngoại môn. Vượt qua mười chiêu, các ngươi có thể được xét vào nội môn và tham gia vòng thi cuối cùng."
Một nhóm đệ tử ngoại môn tiến vào đại điện. Họ đều là những người đã tu luyện kiếm pháp này ít nhất một năm, thực lực không thể xem thường.
Trận đấu bắt đầu. Hơn phân nửa số thí sinh không vượt qua được năm chiêu, đành phải dừng bước tại đây. Một số người kiên trì được sáu bảy chiêu, đủ tư cách vào ngoại môn nhưng vẫn không thể tiến xa hơn. Chỉ có vài người, trong đó có Lý Thái và Trương Tiểu Văn, vượt qua được mười chiêu, có cơ hội tranh đoạt vị trí nội môn đệ tử.
Chu Kiến Minh, dù đã thể hiện được sáu thành công lực, nhưng cũng chật vật lắm mới vượt qua được mười chiêu. Điều này càng khiến hắn tức giận thêm.
Khi đến lượt Diệp An, đối thủ của cậu là một đệ tử ngoại môn tên Trương Vân, người đã tu luyện kiếm pháp này được hai năm.
"Xin thỉnh giáo." Trương Vân chắp tay. Là một đệ tử chân chính của Thanh Phong kiếm phái, anh ta giữ phong thái đoan chính, không hề có ý coi thường đối thủ.
Hai người vừa xuất chiêu đã có sự khác biệt rõ ràng. Trương Vân tuy đã tu luyện hai năm, nhưng mỗi chiêu thức đều mang theo một chút cứng nhắc. Ngược lại, Diệp An thi triển như nước chảy mây trôi, mỗi động tác đều tự nhiên đến không ngờ.
Năm chiêu... tám chiêu... mười chiêu...
Trương Vân không ngờ đối thủ có thể đỡ được dễ dàng đến vậy. Anh ta liền tăng cường công kích, nhưng càng đánh càng kinh ngạc. Không chỉ đỡ được, Diệp An còn có thể phản kích một cách linh hoạt, mỗi đường kiếm đều mang theo biến hóa không lường được.
"Vị huynh đệ này..." Đến chiêu thứ mười lăm, Trương Vân không nhịn được nữa. "Ngươi... thật sự mới học kiếm pháp này hôm nay sao?"
"Trương sư huynh quá khen." Diệp An khiêm tốn đáp, "Có lẽ là do may mắn thôi."
Nhưng trong lòng cậu cũng đang tự hỏi. Tại sao mỗi chiêu thức đều quen thuộc đến vậy? Cứ như thể... đã từng sử dụng chúng hàng nghìn lần rồi.
Cuối cùng, Trương Vân bất đắc dĩ tuyên bố thất bại. Đối mặt với một người mới học mà có thể thi triển kiếm pháp đến mức hoàn mỹ như vậy, anh ta không thấy xấu hổ khi nhận thua.
"Kết quả của vòng hai đã rõ." Mạc Thương Huyền tuyên bố. "Trong số gần năm trăm thí sinh, có một trăm hai mươi người đủ tư cách vào ngoại môn, và ba mươi bảy người có cơ hội tranh đoạt vị trí nội môn đệ tử. Ngày mai sẽ là vòng thi cuối cùng - khảo nghiệm tâm tính. Các ngươi hãy về nghỉ ngơi cho thật tốt."
Khi đám đông đã tản đi, Mạc Thương Huyền vẫn đứng trên cao, ánh mắt dõi theo bóng dáng Diệp An đang khuất dần. Trong đầu ông hiện lên hình ảnh thanh cổ kiếm vừa rồi.
"Chẳng lẽ... là điềm báo về sự trở lại của kiếm đạo thất truyền?" Ông thầm nghĩ. "Hay là..."
Đêm đó, Diệp An nằm trong lều trại, nhìn lên bầu trời đầy sao. Những chiêu thức đã sử dụng trong ngày cứ hiện lên trong đầu, kèm theo những hình ảnh mơ hồ về một quá khứ xa xăm nào đó.
"Rốt cuộc... ta là ai?" Cậu thì thầm. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng kiếm ngâm vi diệu từ phía xa...