Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 5: Vòng thí luyện cuối
Bình minh ngày thứ ba vừa ló dạng, không khí trong Thanh Phong Cốc đã trở nên nặng nề hơn hẳn. Ba mươi bảy người vượt qua vòng hai đều tập trung tại một thung lũng nhỏ nằm sâu trong dãy núi phía đông. Nơi này được gọi là Tâm Ma Cốc, là địa điểm tổ chức vòng thi cuối cùng của kỳ tuyển chọn.
"Nghe nói Tâm Ma Cốc có một trận pháp tự nhiên hình thành từ thời thượng cổ." Lý Thái khẽ nói với Diệp An, "Trận pháp này có thể phản chiếu nội tâm của người tu luyện, khiến họ phải đối mặt với tâm ma của chính mình."
Diệp An nhìn xuống thung lũng. Sương mù dày đặc bao phủ, thỉnh thoảng có những tia sáng kỳ lạ lóe lên trong màn sương. Không khí nơi đây tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
"Tâm ma là kẻ địch đáng sợ nhất của người tu luyện." Mạc Thương Huyền cất tiếng, ánh mắt nghiêm nghị. "Nó không đến từ bên ngoài mà sinh ra từ chính nội tâm của các ngươi. Việc đối mặt và vượt qua tâm ma sẽ giúp các ngươi hiểu rõ bản thân hơn, đồng thời tạo nền tảng vững chắc cho con đường tu luyện sau này."
"Các ngươi sẽ được chia thành từng nhóm năm người," vị trưởng lão bên cạnh bổ sung, "mỗi nhóm sẽ bước vào thung lũng cùng lúc. Thung lũng đủ rộng và trận pháp sẽ tự động chia các ngươi vào những khu vực riêng biệt. Thời gian giới hạn là nửa canh giờ. Nếu trong thời gian đó không thể tỉnh lại, hoặc bị tâm ma ảnh hưởng quá nặng, chúng ta sẽ buộc phải can thiệp."
Từng nhóm bước vào thung lũng. Tiếng kêu gào thống khổ thỉnh thoảng vọng ra, xen lẫn tiếng khóc nức nở. Có người chỉ mới vài khắc đã bị đưa ra trong trạng thái hoảng loạn. Nhiều người khi tỉnh lại vẫn còn run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi.
Lý Thái và Trương Tiểu Văn nằm trong nhóm thứ ba. Cả hai đều vượt qua được thử thách, dù trông có vẻ mệt mỏi. Chu Kiến Minh cũng vượt qua, nhưng khi bước ra, vẻ kiêu ngạo thường ngày đã biến mất, thay vào đó là một ánh mắt phức tạp khó hiểu.
Cuối cùng đến lượt nhóm của Diệp An. Ngay khi bước vào màn sương, một cảm giác lạnh buốt thấu xương truyền đến. Thế giới xung quanh vặn vẹo, biến đổi, cuối cùng hóa thành một vùng tối đen vô tận. Trong bóng tối, bốn thanh kiếm đang trôi nổi, mỗi thanh tỏa ra một dao động khác nhau.
Thanh thứ nhất tỏa ra ánh sáng rực rỡ đến chói mắt. Khi Diệp An nhìn vào nó, những hình ảnh bắt đầu hiện ra trong tâm trí: Cậu trong trang phục thủ tịch đệ tử, đứng trên đỉnh cao của Thanh Phong kiếm phái. Mạc Thương Huyền trao cho cậu một thanh bảo kiếm, nói: "Ngươi chính là niềm tự hào lớn nhất của bản phái." Xung quanh, vô số đệ tử khác đang cung kính hành lễ.
"Ta có thể cho ngươi tất cả." Thanh kiếm thì thầm, "Quyền lực, danh vọng, sự kính ngưỡng..." Tiếng thì thầm như có ma lực, khiến Diệp An không tự chủ được muốn đưa tay chạm vào.
Thanh kiếm thứ hai toát ra khí thế lạnh lẽo như băng. Khi Diệp An nhìn vào nó, cậu thấy mình đứng giữa một chiến trường. Kiếm khí sắc lẹm quét qua, kẻ địch ngã rạp. Không ai có thể cản bước cậu. Quyền năng tuyệt đối nằm trong tay.
"Sức mạnh mới là thứ duy nhất đáng tin cậy." Thanh kiếm này vang lên trong tâm trí cậu, "Có được ta, ngươi sẽ không bao giờ phải sợ hãi hay yếu đuối nữa."
Thanh kiếm thứ ba giản dị như được làm từ gỗ, tỏa ra hơi ấm quen thuộc của gia đình. Qua nó, Diệp An thấy được cảnh một ngôi nhà ấm cúng. Diệp Thương và Trần Hiền đang mỉm cười với cậu. Một cuộc sống bình yên, không phải lo nghĩ gì về việc tu luyện hay tranh đấu.
Nhưng chính thanh kiếm thứ tư mới thực sự khiến Diệp An chú ý. Đó là một thanh cổ kiếm, vẻ ngoài cổ xưa đến mức không thể đoán được niên đại. Nó không sáng chói như thanh thứ nhất, không lạnh lẽo như thanh thứ hai, cũng không ấm áp như thanh thứ ba. Thay vào đó, nó tỏa ra một dao động kỳ lạ, vừa quen thuộc đến mức khiến lòng người xao xuyến, vừa xa lạ đến mức khiến người ta sợ hãi.
Khi Diệp An nhìn vào thanh cổ kiếm, một sức hút vô hình như muốn kéo cả tâm hồn cậu về phía nó. Những hình ảnh mơ hồ bắt đầu hiện ra: đỉnh núi cao v·út phủ đầy tuyết trắng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi, tiếng kiếm ngân vang trong đêm tối... Và một cảm giác mãnh liệt trào dâng - dường như có một sứ mệnh vĩ đại nào đó đang chờ đợi, một sức mạnh khủng kh·iếp đang vẫy gọi...
Nhưng ngay khi Diệp An định với tay về phía thanh cổ kiếm, một cơn đau dữ dội bất ngờ xuyên qua thái dương. Trong thoáng chốc, cậu dường như nghe thấy một giọng nói xa xăm gọi một cái tên lạ lẫm. Cơn đau khiến cậu phải quỳ xuống, không thể suy nghĩ được gì nữa.
Bốn thanh kiếm cứ lơ lửng như vậy, mỗi thanh tỏa ra sức hút riêng, chờ đợi sự lựa chọn của Diệp An. Quyền lực và danh vọng. Sức mạnh tuyệt đối. Cuộc sống bình yên. Hay một sứ mệnh bí ẩn nào đó đang chờ đợi phía trước?
"Ta... ta thực sự muốn gì?" Diệp An lẩm bẩm. Cậu cảm thấy mình như đang bị xé thành nhiều mảnh. Mỗi con đường đều có sức hút riêng của nó, nhưng dường như không có con đường nào thực sự thuộc về cậu.
Giữa lúc hoang mang tột độ, một ký ức chợt hiện về. Đó là buổi sáng đầu tiên cậu cầm thanh kiếm gỗ trong tay. Không có ai nhìn, không cần phải chứng minh điều gì, chỉ đơn giản là múa kiếm vì yêu thích nó. Từng động tác vụng về nhưng chứa đầy niềm vui thuần khiết.
Và rồi, như một dòng suối mát lành, những ký ức khác cũng tuôn trào: Những buổi sớm mai luyện kiếm dưới ánh nắng đầu ngày. Những lúc cha kể chuyện về các kiếm khách huyền thoại. Những khi mẹ lặng lẽ đem đến cho cậu một chén trà nóng. Cả những giây phút được kết bạn với Lý Thái và Trương Tiểu Văn, cùng nhau bàn luận về kiếm đạo...
Đột nhiên, Diệp An bật cười. Cậu đã hiểu ra - mình không cần phải lựa chọn bất kỳ thanh kiếm nào trong số đó. Bởi vì con đường kiếm đạo của cậu không nằm ở những thứ bên ngoài, mà đã luôn tồn tại trong trái tim mình.
Khi sự tỉnh ngộ này đến, những thanh kiếm bắt đầu dao động. Ánh sáng rực rỡ, khí thế lạnh lẽo, hơi ấm quen thuộc, và cả sức mạnh huyền bí kia, tất cả đều dần tan biến. Chỉ còn lại một thứ ánh sáng dịu nhẹ, trong suốt như nước, bao bọc lấy Diệp An.
Khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang đứng bên ngoài màn sương. Mạc Thương Huyền đang nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ.
"Thú vị." Ông khẽ gật đầu, "Rất thú vị. Ngươi không chỉ vượt qua được tâm ma, mà còn tìm ra con đường của riêng mình. Đây mới là điều quan trọng nhất trong việc tu luyện kiếm đạo."
Nhưng trong thâm tâm, vị trưởng lão này đang suy nghĩ về điều khác. Ông đã quan sát toàn bộ quá trình Diệp An vượt qua thử thách. Đặc biệt là khoảnh khắc thanh cổ kiếm xuất hiện - một hiện tượng chưa từng xảy ra với bất kỳ thí sinh nào trước đây.
"Có lẽ..." Mạc Thương Huyền thầm nghĩ, "đứa nhỏ này không đơn giản như vẻ ngoài."
Cuối cùng, trong số ba mươi bảy người tham gia thử thách, chỉ có mười ba người vượt qua được. Những người còn lại đều bị xếp về ngoại môn, nhưng họ vẫn có thể tiếp tục tu luyện và có cơ hội thăng tiến trong tương lai.
Khi mặt trời lên cao, ánh nắng xua tan màn sương trong thung lũng. Diệp An nhìn lại nơi này lần cuối. Tâm Ma Cốc vẫn yên tĩnh như thường, nhưng cậu biết, mình đã trưởng thành hơn rất nhiều sau thử thách này.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng kiếm ngâm vi diệu. Con đường kiếm đạo phía trước còn rất dài, nhưng Diệp An đã sẵn sàng đón nhận mọi thử thách với một tâm cảnh mới.