Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 7: Lựa chọn (tiếp)
Khi Diệp An đã lui ra, các trưởng lão lặng lẽ di chuyển vào một căn phòng bí mật sâu trong đại điện. Tiếng bước chân vang nhẹ trên nền đá cẩm thạch, hòa cùng tiếng áo bào phất phơ trong gió nhẹ thổi qua những ô cửa sổ cao v·út. Căn phòng được bố trí đơn giản nhưng trang nghiêm - những cột đá cổ kính vươn cao chạm trần, trên tường treo đầy những bức họa miêu tả lịch sử huy hoàng của môn phái. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu hắt lên những gương mặt đăm chiêu của các bậc trưởng lão, tạo nên những cái bóng lung linh chuyển động trên nền đá. Đây là nơi chỉ những người đứng đầu môn phái mới được phép bước vào, là chốn bàn bạc những việc trọng đại nhất của Thanh Phong kiếm phái.
"Đứa nhóc này rất thú vị." Doãn Từ Tử khẽ vuốt chòm râu bạc, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú khi nghĩ về quyết định táo bạo của tân đệ tử. "Có thể từ chối Lôi Minh kiếm, phải có định lực không nhỏ."
"Hừ," Mộ Dung Cảnh hừ lạnh, vẫn còn chút không phục hiện rõ trên gương mặt anh tuấn. Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo một nhịp điệu bất định. "Có thể là nó không hiểu được giá trị của những thứ chúng ta đề nghị."
"Không." Thẩm Tịnh Yên nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói trong trẻo như chuông ngân vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Nét mặt thanh thoát của nàng toát lên vẻ thấu hiểu. "Nó hiểu rất rõ. Chính vì hiểu nên mới có thể đưa ra lựa chọn như vậy."
Vị chưởng môn từ từ vuốt râu, thở dài một hơi sâu kín. Ánh mắt ông đầy ưu tư khi ngước nhìn bức họa tổ sư trên tường. "Các vị đều biết, năm năm nữa sẽ là đại hội luận kiếm của tứ đại kiếm phái. Thanh Phong kiếm phái chúng ta đã hai mươi năm không có thành tích đáng kể."
"Phải." Lăng Không Hành trầm giọng, bàn tay siết chặt thành ghế. Gương mặt nghiêm nghị của ông phản chiếu nỗi lo âu sâu sắc. "Đặc biệt là Lưu Vân kiếm phái, với Phiêu Vân kiếm pháp của họ luôn khắc chế được Thanh Phong kiếm pháp của chúng ta."
"Không chỉ vậy." Khương Tử Hư xen vào, giọng nói mang theo sự căng thẳng. Ông đứng dậy, bước đến bên cửa sổ nhìn ra vầng trăng đang dần lên cao. "Ta nghe được tin, Đông Hải kiếm phái đang ngấp nghé vị trí của chúng ta trong tứ phái. Nếu lần này chúng ta lại thất bại..."
"Sẽ không còn cơ hội nữa." Yến Thanh Trúc tiếp lời, ánh mắt sáng ngời đầy quyết tâm. Nàng đặt tách trà xuống, tiếng sứ chạm nhẹ vào mặt bàn vang lên trong không gian tĩnh mịch. "Tứ đại kiếm phái là biểu tượng cho truyền thừa kiếm đạo của toàn thế giới. Nếu Thanh Phong kiếm phái chúng ta bị loại ra khỏi tứ phái, đó không chỉ là một sỉ nhục lớn mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến vị thế và tài nguyên của môn phái. Một khi tin tức này truyền ra, những thế lực vẫn luôn e ngại tứ đại kiếm phái sẽ không còn kiêng nể chúng ta như trước."
"Diệp An là cơ hội của chúng ta." Mạc Thương Huyền đột nhiên cất tiếng phá tan bầu không khí nặng nề. Ông bước ra giữa phòng, áo bào trắng phất phơ trong gió nhẹ thổi qua cửa sổ. "Trong ba vòng thử thách, các vị đều thấy được thiên phú của nó. Đặc biệt là việc lĩnh ngộ được Thanh Phong nhập môn kiếm quyết đến mức hoàn mỹ ngay lần đầu tiếp xúc."
"Phải." Doãn Từ Tử gật đầu đồng tình, chòm râu bạc khẽ rung động. Ánh mắt ông sáng lên khi nhớ lại những gì chứng kiến trong kỳ tuyển chọn. "Thiên phú như vậy, trong trăm năm qua ta chưa từng thấy. Nếu được bồi dưỡng đúng cách, năm năm là đủ để nó đạt đến cảnh giới đáng nể."
"Nhưng năm năm có đủ không?" Mộ Dung Cảnh nhíu mày, vẻ hoài nghi hiện rõ trên gương mặt. Ông đứng dậy, bước đến bên cạnh bức họa cổ miêu tả một trận quyết đấu giữa hai đại phái. "Lưu Vân kiếm phái có Lý Phiêu Tuyết, được xưng là thiên tài kiếm đạo số một trong giới trẻ. Nghe nói cô ta đã tu luyện được mười năm, hiện đã là Kim Đan cảnh hậu kỳ. Với tốc độ tu luyện này, năm năm nữa chắc chắn sẽ bước vào Nguyên Anh cảnh."
"Quan trọng không phải là thời gian." Thẩm Tịnh Yên lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định. Nàng đứng dậy, áo bào xanh nhạt tung bay theo động tác. "Mà là phương hướng tu luyện. Chúng ta cần tìm ra con đường thích hợp nhất cho Diệp An."
"Đúng vậy." Vị chưởng môn gật đầu tán thưởng, râu tóc bạc phơ khẽ lay động. Ánh mắt ông lộ rõ vẻ tin tưởng. "Với thiên phú của nó, chỉ cần đi đúng đường, tiến bộ sẽ nhanh hơn người thường gấp nhiều lần. Vậy nên..."
"Vậy nên nó đã chọn đúng." Yến Thanh Trúc mỉm cười, ánh mắt đầy ý nghĩa khi nhìn về phía Mạc Thương Huyền. "Mạc sư huynh là người thích hợp nhất để dẫn dắt nó."
"Ta có một kế hoạch." Mạc Thương Huyền chậm rãi bước đến giữa phòng, ánh trăng từ cửa sổ chiếu lên dáng người cao ngạo. "Không chỉ là dạy nó hiểu về bản chất kiếm đạo, mà còn phải kết hợp với sở trường của các vị."
"Ý ngươi là?" Doãn Từ Tử nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia hiểu biết.
"Thanh Phong kiếm phái chúng ta vốn không phải chỉ có một con đường tu luyện." Mạc Thương Huyền giải thích, bàn tay khẽ vung lên vẽ một đường kiếm vô hình trong không trung. "Phá Không Kiếm Quyết của Doãn sư huynh có thể giúp nó hiểu về lực đạo. Cuồng Phong Kiếm Quyết của Mộ Dung sư đệ có thể giúp nó phát huy phong linh căn..."
"Ta hiểu rồi." Lăng Không Hành gật đầu, nét mặt sáng lên. Ông đứng dậy, áo bào phất phơ trong làn gió đêm thổi qua. "Mỗi người chúng ta đều có thể dạy nó một phần, để nó có thể phát triển toàn diện."
"Chính xác." Mạc Thương Huyền mỉm cười hài lòng, bước đến bên tấm bản đồ cổ treo trên tường miêu tả địa thế của Thanh Phong kiếm phái. "Nhưng trước hết, ta cần giúp nó hiểu được bản chất thực sự của kiếm đạo. Có như vậy, khi học những kiếm pháp khác, nó mới có thể tiến bộ nhanh chóng."
Khương Tử Hư đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt lộ vẻ nghiêm trọng khi nhìn về phía bức họa miêu tả thử thách tâm ma. "Ta có một việc muốn nói. Trong thử thách tâm ma của Diệp An, ta thấy được điều gì đó rất lạ."
"Ngươi cũng thấy được sao?" Lăng Không Hành quay phắt lại, giọng nói đầy kinh ngạc. Gương mặt nghiêm nghị của ông càng thêm căng thẳng. "Thanh cổ kiếm đó..."
"Im lặng!" Vị chưởng môn đột ngột giơ tay, giọng nói đầy uy nghiêm vang vọng trong phòng. Mọi người lập tức im bặt, không khí trở nên nặng nề. "Chuyện đó để sau. Bây giờ, chúng ta cần tập trung vào việc đào tạo nó trước."
"Chưởng môn nói đúng." Mạc Thương Huyền gật đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi vầng trăng đang dần lên cao trên đỉnh Thiết Kiếm Phong. "Năm năm không phải thời gian dài, chúng ta cần một kế hoạch chi tiết. Ta đề nghị chia thành ba giai đoạn..."
Ánh trăng bạc chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi lên những gương mặt trầm tư của các trưởng lão. Mỗi người đều đang chìm trong suy nghĩ về những thay đổi sắp đến.
"Giai đoạn đầu, ta sẽ dạy nó về bản chất kiếm đạo, giúp nó đặt nền móng vững chắc." Giọng Mạc Thương Huyền vang lên trong không gian tĩnh lặng. "Giai đoạn hai, các vị sẽ lần lượt truyền thụ những điều cốt lõi trong kiếm pháp của mình. Giai đoạn cuối, khi nó đã lĩnh hội được tinh túy của các môn kiếm pháp, chúng ta sẽ giúp nó tìm ra con đường riêng của mình."
"Kế hoạch không tệ." Doãn Từ Tử vuốt râu tán thưởng, những nếp nhăn trên gương mặt già nua giãn ra. "Nhưng ngươi có chắc năm năm là đủ không?"
"Đủ hay không còn tùy vào nó." Mạc Thương Huyền nhẹ nhàng đáp, ánh mắt vẫn dõi về phía vầng trăng. "Nhưng với thiên phú đã thể hiện, ta tin nó có thể làm được."
"Vậy còn một vấn đề." Mộ Dung Cảnh đột ngột lên tiếng, gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ lo lắng. "Lưu Vân kiếm phái chắc chắn sẽ phái người theo dõi động tĩnh của chúng ta. Nếu để họ biết được kế hoạch này..."
"Ta đã có cách." Vị chưởng môn bước đến trước bức phù điêu cổ xưa trên tường, ánh mắt dừng lại trên hình ảnh một tòa các cổ kính. "Chúng ta sẽ để Diệp An tu luyện ở Tàng Kiếm Các."
"Tàng Kiếm Các?" Thẩm Tịnh Yên kinh ngạc thốt lên, đôi mắt trong veo mở lớn. "Nơi đó đã bị phong ấn hơn trăm năm rồi."
"Đúng vậy." Vị chưởng môn gật đầu, bước chậm rãi đến bên cửa sổ. "Nhưng đó cũng là nơi thích hợp nhất. Thứ nhất, có đại trận che giấu, không ai có thể biết được chuyện bên trong. Thứ hai, nơi đó còn lưu giữ rất nhiều bí tịch kiếm đạo của tổ sư. Thứ ba..."
Ông dừng lại một chút, ánh mắt như nhìn xuyên qua màn đêm đến một nơi xa xăm nào đó. "Nếu ta đoán không lầm, Tàng Kiếm Các chính là nơi thích hợp nhất để Diệp An tìm ra con đường của riêng mình."
"Chưởng môn nói đúng." Mạc Thương Huyền gật đầu đồng tình, bước đến bên cạnh vị chưởng môn. "Tàng Kiếm Các không chỉ là nơi cất giữ bí tịch, mà còn ẩn chứa rất nhiều bí mật của tổ sư. Có thể đây chính là cơ duyên của Diệp An."
"Vậy thì quyết định như vậy đi." Vị chưởng môn đứng dậy, giọng nói tràn đầy uy nghiêm vang vọng trong không gian tĩnh mịch. "Ngày mai sau lễ bái sư, Mạc Thương Huyền sẽ dẫn Diệp An vào Tàng Kiếm Các. Các vị sẽ lần lượt đến đó truyền thụ kiếm pháp cho nó theo kế hoạch."
Các trưởng lão lần lượt đứng dậy, cúi đầu chào rồi lui ra. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên rồi dần xa khuất. Trong căn phòng bí mật, chỉ còn lại vị chưởng môn và Mạc Thương Huyền.
"Ngươi có lo lắng không?" Vị chưởng môn hỏi, giọng nói trầm ấm hơn khi chỉ còn hai người.
"Lo lắng thì có." Mạc Thương Huyền đáp, khẽ thở dài. Ánh trăng chiếu lên gương mặt nghiêm nghị của ông. "Nhưng ta tin vào lựa chọn của nó."
"Thanh cổ kiếm trong thử thách tâm ma..." Vị chưởng môn trầm ngâm, ánh mắt như đang hồi tưởng lại điều gì đó. "Ngươi nghĩ sao?"
"Có lẽ..." Mạc Thương Huyền nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng đang chiếu sáng rực rỡ trên đỉnh Thiết Kiếm Phong. Gió đêm thổi qua, mang theo tiếng kiếm ngân vi diệu từ xa vọng về. "Đây không chỉ là cơ hội của Thanh Phong kiếm phái, mà còn là một dấu hiệu của những thay đổi lớn sắp đến."
Hai bóng người cao ngạo đứng im lặng bên cửa sổ, cùng ngắm nhìn vầng trăng sáng. Trong bóng đêm tĩnh mịch, dường như cả Thiết Kiếm Phong cũng đang chờ đợi một kỷ nguyên mới sắp mở ra.