Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 8: Gia nhập Thanh Phong
Ánh chiều tà đổ xuống thành Thanh Nguyên như một tấm lụa mỏng, nhuộm hồng những mái ngói cổ kính phủ rêu xanh. Tiếng chuông chùa xa vọng lại, hòa quyện với tiếng chim về tổ, tạo nên bản nhạc của hoàng hôn. Trong một căn phòng của Thiên Hương khách điếm, nơi hương trầm còn phảng phất, Diệp An khẽ đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch bước vào. Cậu thấy phụ thân vẫn đang ngồi bên án thư cũ kỹ, dáng người già nua như một bức tượng bất động, dường như đã đợi từ rất lâu.
"Phụ thân." Giọng Diệp An khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng.
"Về rồi à?" Diệp Thương ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên tấm thẻ ngọc màu kim đang tỏa ánh sáng nhẹ trong tay con trai. Dù không cần hỏi cũng đoán được kết quả, nhưng ông vẫn muốn nghe từ chính miệng con. Những nếp nhăn trên gương mặt già nua như dãn ra trong khoảnh khắc chờ đợi.
"Con đã đậu nội môn..." Diệp An mỉm cười, giọng nói còn chưa giấu hết được niềm vui sướng, "Và còn được Mạc trưởng lão nhận làm đệ tử thân truyền."
"Thật không?" Ánh mắt Diệp Thương bỗng sáng lên như ngọn đèn vừa được thắp. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi nghe tin này, ông vẫn không kìm được xúc động. Những ngón tay già nua run run nắm chặt thành ghế. "Nói cho ta nghe đi, mọi chuyện đã diễn ra thế nào?"
Diệp An ngồi xuống đối diện cha, những tia nắng chiều cuối cùng hắt qua cửa sổ tạo nên những vệt sáng ấm áp trên bàn trà cũ kỹ. Cậu từ từ kể lại những gì đã trải qua trong ba ngày qua, từng chi tiết như vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Từ khoảnh khắc phát hiện thiên cấp phong linh căn, đến thành tích mười thành hoàn mỹ trong khảo nghiệm ngộ tính chưa từng có trong lịch sử môn phái, rồi đến việc vượt qua thử thách tâm ma đầy gian nan. Càng nghe, ánh mắt Diệp Thương càng ánh lên niềm tự hào không giấu nổi, như thể đang chứng kiến con trai mình dần trưởng thành và tỏa sáng.
"Thiên cấp phong linh căn..." Ông lẩm bẩm, giọng nói chứa đựng vừa kinh ngạc vừa xúc động. "Ta vẫn luôn biết con là đứa trẻ đặc biệt." Ánh mắt ông như đang nhìn về quá khứ, về ngày đầu tiên nhặt được đứa trẻ bên đường.
"Phụ thân..." Diệp An nhìn người cha nuôi với ánh mắt chất chứa biết ơn, cảm động trước tình cảm sâu nặng mà ông đã dành cho mình suốt những năm qua. "Nếu không có người và mẫu thân, con đã không thể có được ngày hôm nay."
"Không cần nói những lời này." Diệp Thương lắc đầu, nụ cười ấm áp nở trên gương mặt đầy nếp nhăn. "Đây là kết quả từ chính nỗ lực của con. Nhưng..." Ông bỗng nghiêm mặt lại, giọng nói trở nên trầm trọng hơn. "Con sắp bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Để ta nói với con vài điều."
"Con xin lắng nghe." Diệp An chỉnh tư thế ngồi thẳng lưng, như đứa trẻ ngày xưa vẫn thường nghe cha giảng dạy.
Ánh nến trong phòng chập chờn theo làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, tạo nên những cái bóng lay động trên tường. Diệp Thương nhấp một ngụm trà nguội, từ tốn nói: "Trong môn phái, con phải biết cư xử cho phải đạo. Đối với sư phụ phải kính trọng, với sư huynh đệ phải chân thành. Không cần phải tranh giành với ai, nhưng cũng đừng để người khác xem thường."
"Về việc tu luyện..." Ông dừng một chút, như đang chọn lựa từ ngữ. "Phải biết tiến có trình tự, không nên gấp gáp quá mức. Dù có đạt được đến đâu, cũng phải luôn nhớ rằng trên đầu còn có người giỏi hơn mình." Những lời dạy tuy giản dị nhưng chứa đựng cả một đời kinh nghiệm và tâm huyết của người cha.
Ông ngừng lại một chút, giọng trầm xuống như tiếng chuông chiều vọng lại từ xa: "Nhưng điều cuối cùng ta muốn nói là... Nếu một ngày nào đó, con cảm thấy con đường tu tiên quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa, thì cứ trở về đây. Dù thế nào con vẫn mãi là con của ta và mẫu thân. Chỉ cần con sống tốt, làm người tốt, đó đã là niềm hạnh phúc lớn nhất của chúng ta rồi."
Diệp An cảm thấy mắt mình cay cay, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng. Tình phụ tử sâu nặng trong những lời nói giản dị ấy khiến cậu không kìm được xúc động. Trong khoảnh khắc này, mọi thành tích, mọi vinh quang dường như đều trở nên nhỏ bé trước tình cảm gia đình thiêng liêng.
"Con nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của phụ thân và mẫu thân." Giọng Diệp An nghẹn ngào, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.
"Tốt." Diệp Thương mỉm cười mãn nguyện. "Giờ con nên nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ là một ngày quan trọng."
Đêm đó, mặc dù đã lên giường nhưng Diệp An vẫn khó lòng chợp mắt. Qua khung cửa sổ, vầng trăng tròn đang tỏa ánh sáng dịu nhẹ xuống thành Thanh Nguyên đang chìm trong giấc ngủ. Cậu nghĩ về những gì đã trải qua trong ba ngày vừa qua, về con đường tu tiên nhiều thử thách đang chờ đợi phía trước, và về tình cảm sâu nặng của cha mẹ nuôi - những người đã yêu thương, che chở cho cậu suốt mười năm qua. Trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp khó tả, như được ôm ấp bởi tình thương vô bờ bến.
Bình minh vừa ló dạng, những tia nắng đầu tiên xuyên qua làn sương sớm như những mũi tên vàng, chiếu rọi lên quần thể kiến trúc hùng vĩ của Thanh Phong kiếm phái. Không khí trong lành của buổi sớm mang theo hương thơm của các loại linh thảo, tạo nên một bầu không khí thanh khiết đặc trưng của thánh địa tu tiên.
Các tân đệ tử và gia quyến được tập trung tại Nghênh Khách đường - một tòa kiến trúc rộng lớn nằm ở chân núi, được xây dựng theo phong cách cổ xưa với những cột trụ cao v·út và mái ngói uốn cong như sóng nước. Từ đây, họ có thể ngước nhìn l·ên đ·ỉnh Thiên Nham - ngọn núi kỳ vĩ đang lơ lửng giữa không trung, nơi đặt đại điện chính của môn phái. Cảnh tượng này khiến nhiều người không khỏi kinh ngạc, miệng lẩm bẩm những lời tán thán.
Theo những ghi chép cổ xưa được lưu truyền trong các điển tịch của môn phái, Thiên Nham vốn là một ngọn linh sơn từ Nam Thiên châu, nơi linh khí dồi dào nhất trong thiên hạ. Khai phái tổ sư đã dùng đại thần thông di chuyển cả ngọn núi về đây, một kỳ tích chưa từng có trong lịch sử tu tiên giới. Không chỉ vậy, tổ sư còn bố trí một đại trận huyền diệu, khiến cả ngọn núi lơ lửng giữa không trung, tạo nên một cảnh tượng kỳ vĩ hiếm có trong thiên hạ.
"Xin mời quý vị lên Vân Thừa thuyền." Giọng nói trong trẻo của vị chấp sự vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng của buổi sớm.
Phía trước Nghênh Khách đường, mười chiếc thuyền lớn đang lơ lửng giữa không trung như những đám mây rắn chắc. Những chiếc thuyền này được chế tác từ một loại gỗ quý màu ngọc bích, toàn thân khắc đầy những văn lộ huyền ảo tỏa ra ánh sáng nhẹ. Mỗi đường khắc đều ẩn chứa những đạo văn phức tạp, kết nối với nhau tạo thành một trận pháp tinh xảo. Đây là phương tiện đặc biệt để đưa phàm nhân lên đại điện, một sáng tạo độc đáo của Thanh Phong kiếm phái.
Từng nhóm người lần lượt bước lên thuyền, vẻ mặt đầy háo hức và chút e dè. Khi thuyền di chuyển lên cao, họ có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh Thanh Phong kiếm phái như một bức tranh thủy mặc sống động. Dưới nền trời xanh thẳm như được dát ngọc, những tòa cung điện nguy nga ẩn hiện trong mây mù như một tiên cảnh. Các thác nước từ vách núi đổ xuống tạo thành những dải lụa bạc óng ánh, ánh nắng sớm chiếu vào tạo nên muôn vàn cầu vồng nhỏ. Xa xa, những đệ tử đang luyện kiếm trên các đài cao, kiếm quang lấp lánh dưới ánh mặt trời như những vì sao rơi.
Càng lên cao, không khí càng trở nên trong lành và linh khí càng dày đặc đến mức có thể cảm nhận được bằng làn da. Những làn mây trắng như có linh tính, tự động tản ra để nhường đường cho Vân Thừa thuyền, tạo nên một khung cảnh huyền ảo như bước vào cõi tiên. Đặc biệt, khi đến gần Thiên Nham, mọi người có thể thấy rõ những đường văn lộ khổng lồ khắc trên vách núi, tỏa ra ánh sáng lung linh như những vì sao - đây chính là đại trận mà tổ sư năm xưa đã bố trí, vẫn vững vàng sau ngàn năm phong sương.
Cuối cùng, các Vân Thừa thuyền cập bến tại một bến đỗ rộng lớn được xây dựng khéo léo trên sườn Thiên Nham. Từ đây, một con đường lát đá cẩm thạch uốn lượn như một dải lụa trắng dẫn đến đại điện. Hai bên đường là những cột đá cao v·út chạm khắc tinh xảo, trên đỉnh mỗi cột đều có một viên dạ minh châu tỏa ánh sáng dịu nhẹ, như những ngôi sao lạc giữa ban ngày.
Đại điện Thanh Phong uy nghi hiện ra trước mắt mọi người như một kiệt tác kiến trúc. Kiến trúc chính được làm hoàn toàn từ đá ngọc trắng tinh, mái cong uốn lượn như những đường kiếm v·út lên trời, phản chiếu ánh mặt trời tạo nên một hào quang rực rỡ. Phía trước điện là một quảng trường rộng lớn lát đá quý nhiều màu sắc, nơi đã có rất nhiều đệ tử nội môn trong trang phục trang nghiêm đang chờ đợi.
Từ tầm cao này, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những đám mây, tạo thành những luồng sáng rực rỡ chiếu rọi xuống quảng trường như những cột ánh sáng thiêng liêng. Khung cảnh trang nghiêm và huyền ảo, xứng đáng là một trong những thánh địa tu tiên của Thanh Nguyên quốc.
Những cây đại hương được thắp lên từ những lư hương cổ kính, khói trầm nghi ngút bốc lên hòa quyện với ánh nắng xuyên qua những ô cửa sổ chạm trổ của đại điện, tạo nên một không gian linh thiêng và huyền bí. Các tân đệ tử đã được phát cho đạo bào mới tinh của môn phái, màu sắc và hoa văn tùy theo phân cấp, ai nấy đều nghiêm trang chỉnh tề. Phía sau họ là những người thân, những phàm nhân may mắn được chứng kiến khoảnh khắc con cái bước vào con đường trường sinh. Trong ánh mắt của họ, niềm tự hào xen lẫn với nỗi bịn rịn, hiểu rằng từ giờ phút này, con cái họ sẽ bước vào một thế giới hoàn toàn khác.