Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhất Thế Kiêu Hoành
Unknown
Chương 54: Công Tôn Đấu Hùng Sư.
Trong ánh mắt của Bạch Lang ẩn ẩn một nét phấn khích, một loại cảm giác g·iết chóc lại sôi sục trong lòng chàng, khóe miệng vẫn giữ nụ cười tà, chàng quay sang nói với Thiết Sơn:
- Thiết huynh, chúng ta ở đây đợi bọn họ lưỡng bại câu thương rồi ra tay!
Trong đầu của Thiết Sơn cũng đã từng xuất hiện ý nghĩ tương tự, nhưng do tính cách của gã cương trực, nên không muốn dùng thủ đoạn hèn hạ này, gã nói nhỏ với Bạch Lang:
- Tiểu Lang, ta thấy cách này không được quang minh chính đại cho lắm!
Khóe miệng của Bạch Lang giật giật, nụ cười tựa như đông cứng lại trên miệng. Nói vậy mà còn không thấy kỳ sao? Là môn hạ của Đế Kim Bang - một trong Tam Đại Tà Phái, mà lại đi nói chuyện quang minh chính đại!?
Thiết Sơn dường như cũng đoán được ý nghĩ trong lòng Bạch Lang, gã thở dài, trong lòng có một chút tâm sự, mấy ngày qua cùng Bạch Lang trải qua những chuyện có thể nói là sinh tử, gã cũng xem chàng như hảo huynh đệ, bèn đem kể lại chuyện của mình:
- Trước kia ta là một tiều phu, công việc chỉ đủ để gia đình sống qua ngày, đột nhiên ngày đó mẹ ta đổ bệnh nặng, ta lại không có tiền để chữa bệnh, càng ngày bệnh tình lại càng nặng, mặc dù ta đã cố chạy đông chạy tây để có tiền nhưng vẫn không đủ. Tối hôm đó, ta đang ở trên núi uống rượu giải sầu, bất chợt một lão già xuất hiện, chính là sư phụ của ta bây giờ, nói ta rất có căn cốt, muốn thu ta làm đồ, ta lúc đó tâm trạng buồn rầu, đâu rảnh quan tâm những thứ đó, lúc đó hình như lão nhân gia có biết chuyện về gia đình ta, bảo sẽ cho ta một số tiền lớn, ta lúc đó túng quẩn nên liền đồng ý... !
Bạch Lang nghe xong, cũng không biết phải nói như thế nào, quả nhiên Thiết Sơn không phải là người xấu, chính đường cùng của cuộc sống đã đẩy gã vào con đường xấu.
Bạch Lang tự nhiên cũng nhớ đến chuyện gia đình mình, trong lòng có một tia đồng cảm với Thiết Sơn, chàng chỉ đành lấy tay vỗ nhẹ lên lưng của gã để an ủi, Thiết Sơn bày tỏ được tâm sự, trong lòng bỗng chốc nhẹ nhõm được phần nào.
Trong lúc hai người ở ngoài còn trò chuyện, thì tình hình ở bên trong đang rất căng thẳng.
Một người một thú nhìn nhau, ánh mắt bên nào cũng đằng đằng sát khí, Công Tôn Hữu Lượng thần sắc tức giận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi, gầm lên: "Nghiệt s·ú·c, lão phu hôm nay phải g·i·ế·t c·h·ế·t ngươi!"
Trong mắt của lão hiện lên vẻ thèm khát điên cuồng, cũng phải thôi, con Hùng Sư này thực lực cũng phải ngang ngửa một Tam Lưu Cao Thủ 25 năm nội công, nếu g·i·ế·t c·h·ế·t và ăn thịt nó, tinh khí trong cơ thể Hùng Sư được lão hấp thu, chắc chắn sẽ khiến lão Công Tôn một bước trở thành Nhị Lưu Cao Thủ.
Trở thành Nhị Lưu Cao Thủ, cũng đã là một thành tựu trong giới võ lâm, bất quá thiên ngoại hữu thiên, các ngươi nghĩ Nhị Lưu là đã đứng đầu trong giới võ lâm? Trên đó còn những cảnh giới cao khác mà có khi cả đời cũng không thể tiếp cận được.
Hùng Sư bất ngờ lao lên, bộ dáng uy phong lẫm liệt, ra dáng của một chúa tể sơn lâm, nó vung lên trảo phải, toan công kích vào bản mặt của Công Tôn Hữa Lượng, thế công đằng đằng mùi sát khí, phản phất sự hoang dã.
"Hừ, nghiệt s·ú·c, xem lão phu hôm nay thu phục ngươi như thế nào!?"
Vài chục năm trước, Công Tôn Hữu Lượng đã chạm trán với Hùng Sư, nhưng lúc đó hai bên chênh lệch đến 5 năm nội công, lão không thể đánh lại, xém nữa mất lun cái mạng nhỏ, mãi đến sau này khi uống Xà Nguyệt Tửu, nội công tăng mạnh, lão mới dám tìm đến Hùng Sư mà so đấu.
Thấy thế công của dã thú đang ập đến, thần sắc của Công Tôn Hữu Lượng không có mấy gì là sợ sệt, mặt lạnh như băng, lão nhẹ nhàng lùi lại một bước hòng tránh được một trảo kia của Hùng Sư, đồng thời trong lúc đó, chỉ thấy tay phải của lão nhanh chóng giơ lên rồi thu lại.
Trong khoảnh khắc hữu thủ của lão thu lại, lại thấy trên bàn tay có nắm một chùm lông tơ màu đỏ sậm, cùng lúc đó Hùng Sư há mồm gầm lên một tiếng, hiển nhiên Công Tôn Hữu Lượng đã thi triển một chiêu trong Diệu Tốc Thủ Pháp, nhanh chóng đem bứt một nhúm lông bờm trên người Hùng Sư.
Công Tôn Hữu Lượng chớp lấy thời cơ, xoay người, tung chiêu Mãnh Ngưu Quyền, quyền kình danh xứng với thực, công kích tựa như trâu húc, hung hăng đấm móc vào cằm của dã thú.
Hùng Sư còn đang há mồm gầm to, đột nhiên nhận phải một quyền oanh kích của đối phương, hai hàm răng trên dưới rất nhanh đóng sầm lại, phát ra một tiếng "cạch" phải nói cằm là một vị trí liên kết với não, tác động một lực mạnh vào cằm cũng khiến não bộ bị ảnh hưởng theo.
Đầu óc của Hùng Sư choáng váng, bước chân lảo đảo lùi lại về sau, tất nhiên thời cơ ngàn vàng này, lão Công Tôn không thể dễ dàng bỏ qua, lão sấn bước tới, song trảo đồng thời giơ lên, toan công kích chí mạng vào dã thú.
Sư tử dù gì cũng là loài vật được mệnh danh là chúa tể sơn lâm, tất nhiên phải có phong phạm của một vị chúa tể, nó rất nhanh đã ổn định lại bộ pháp, tiếp tục gầm lên, nghênh đón công kích của đối phương, lần này nó há to cái mồm đỏ như chậu máu, trực tiếp nhào tới cắn vào người đối phương.
Công Tôn Hữu Lượng cũng biết nếu mình ngạnh kháng một chiêu này của nó, chắc chắn sẽ bị thua thiệt, dù gì răng của nó cũng cứng hơn quyền của mình.
Linh cơ chớp động, bất chợt nghĩ ra được chiêu số, lão chạy nhanh đến lấy đà, bất ngờ ngã người về sau, thân thể nhờ vậy mà xuyên qua hai chân của Hùng Sư, lướt qua người của nó.
Đang lúc ở bên dưới người của Hùng Sư, lão già tung lên song chưởng, một chiêu Song Long Xuất Hải, chưởng kình vỗ trực diện vào bụng của Hùng Sư.
Cơ thể của Hùng Sư tuy có cơ bắp săn chắc, nhưng nhược điểm chí mạng lại là ở phần thân dưới, bởi vì phần đó mềm mại, lại ít cơ nên khi bị tấn công vào, nó rống lên một tiếng đau đớn.
Công Tôn Hữu Lượng thấy thế công đã thành, cười khằng khặc đắc thắng, sau khi lướt qua người Hùng Sư, lão quay lại, đứng phắt dậy, tiếp tục thi triển công kích.
Bất quá lão già Công Tôn cũng không thể cứ thế mà công kích mãi, cuối cùng cũng đã đến lúc, Hùng Sư tuy là động vật nhưng lại có chút cơ trí, nó đã đi trước một bước, quay người về sau trước Công Tôn Hữu Lượng, vung lên hữu trảo.
Ngay khi Công Tôn Hữu Lượng vừa kịp quay lại, bất ngờ bị móng vuốt sắc nhọn của Hùng Sư cào vào bản mặt, lão đau đớn rên rỉ một tiếng, vết thương đau rát, máu từ mặt lão cứ thế chảy xuống, trong chốc lát khuôn mặt của lão cũng không nhìn ra đó là khuôn mặt nữa.
Lão nhanh chóng lùi về sau mấy trượng, tay phải che mặt, ánh mắt không khỏi tràn đầy vẻ oán độc, nhìn chằm chằm vào sư tử, nhưng Hùng Sư cũng không chịu thua, ánh mắt của nó hiện rõ vẻ uy nghiêm, mắt đối mắt với đối phương.
Bên trong đã đánh nhau ngươi sống ta c·h·ế·t như vậy, bên ngoài Bạch Lang và Thiết Sơn đang dần tiến sát đến cửa động, nhòm đầu vào nhìn thử tình hình bên trong.
"Có lẽ bên trong, kẻ tám lạng người nửa cân!" Thiết Sơn trầm giọng nói.
Bạch Lang cười nhạt đáp: "Như vậy mới đúng kế hoạch chứ, hai bên sẽ đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, kết quả dù có ra sao, thì hai bên cũng đã giống như đèn cạn dầu rồi, căn bản không có lực để hoàn thủ!"
Quay lại bên trong, Hùng Sư nhìn chằm chằm vào Công Tôn Hữu Lượng, bộ dáng của nó bình tĩnh, như biết chắc mình sẽ dành chiến thắng.
Lão già Công Tôn cũng nhìn Hùng Sư, ánh mắt đột nhiên đảo đến cái mồm của nó, thần sắc của lão bất ngờ biến đổi kịch liệt, cặp mắt trừng lớn, đôi mày cũng cau hẳn lại!
====o0o====