Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhất Thế Kiêu Hoành
Unknown
Chương 55: Sư Tử Hống!
Miệng của Hùng Sư gầm gừ vài tiếng, chiếc mũi to rộng hít ngửi khìn khịt, như có cái gì đó nguy hiểm sắp sửa phát ra từ cái mồm của nó vậy.
Sắc mặt của Công Tôn Hữu Lượng đại biến, lão biết đối phương đang muốn làm gì, lão nhìn quanh khắp hang động, biết không còn đường lui, chỉ đành lùi ra càng xa càng tốt, lùi một hồi thì lưng đã chạm vào vách động, lão sửng sốt một tiếng, thầm chửi sao cái động này không rộng ra thêm nữa, bất lực trước hoàn cảnh, lão chỉ đành vận lên mười thành nội lực, ngạnh kháng chống đỡ.
Cái miệng của Hùng Sư bất ngờ mở toang ra, nhìn như một cái chậu máu, cùng lúc đó là một thanh âm khiến trời đất điên đảo, quỷ thần vô lượng phát ra từ cái chậu máu đó, tiếng gầm này vừa phát ra, sắc mặt của Công Tôn Hữu Lượng đã không còn chút huyết sắc, lão đưa hai tay bịt đôi tai, cố gắng chống cự.
Không riêng gì lão, bên ngoài cửa hang cũng đang có hai người đang chật vật chống cự với âm ba khủng kh·iếp, Bạch Lang có nội lực yếu nhất ở đây, nhưng may mắn nhờ có Sinh Khí, nên chàng vẫn còn chống cự được đến giờ này, Thiết Sơn tuy là Tam Lưu Cao Thủ, nhưng cũng đang rất vất vã chống đỡ.
"C·hết thật! Không ngờ tiếng gầm của nó lại kinh kh·iếp đến mức này!" Trong đầu của Bạch Lang thầm nghĩ, không khỏi cảm thán uy lực của tiếng gầm này.
Thú hoang tuy không thể luyện võ, nhưng một vài loài trời sinh đã có sức mạnh, mà sức mạnh của chúng sẽ tăng tiến theo mức độ trưởng thành, những loài bình thường chỉ có lối chiến đấu đơn giản, nhưng những loài đặc biệt lại có tuyệt kỹ bản năng của riêng chủng loài đó.
Con Hùng Sư này thuộc một chủng loài tên là Huyết Sư, đặc trưng bởi lông bờm màu đỏ rực, tuyệt kỹ bản năng của nó chính là Sư Tử Hống!
Huyết Sư nay đang ở kỳ trưởng thành, uy lực của Sư Tử Hống thì không còn gì phải bàn cãi, bằng chứng chính là ở hai lỗ tai của lão già Công Tôn, từng giọt huyết tương đang từ từ chảy ra.
Đôi tai bị giày vò như thế này trong mười giây, nghe thì có vẻ ngắn ngủi, nhưng nếu ai nằm trong phạm vi công kích của Sư Tử Hống, mới biết được đó chính là cực hình thực sự.
Mười giây mà tựa như được kéo dài ra gấp nhiều lần, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc phải chấm dứt, thanh âm gầm hống ấy không còn, nhưng dư âm mà nó mang lại vẫn như một chiếc chuông vàng, đang đánh ong ong trong đầu của ba người Bạch Lang, khiến bọn họ đầu váng mắt hoa, giống như trời đất bị đảo lộn trong tầm mắt của bọn họ.
Miệng của Công Tôn Hữu Lượng thở phì phò, còn chưa kịp định thần trở lại, Huyết Sư đã điên cuồng lao lên, ánh mắt tràn đầy sát khí, hàm răng nhỏ nước dãi, từng cái răng nanh trực chờ cắn xé da thịt của lão, hữu trảo của nó vung lên, sắc nhọn cào xuống ngực của lão già Công Tôn.
"Hừ hừ, nghiệt s·ú·c, lão phu hôm nay có c·hết, cũng phải kéo ngươi theo cùng!" Công Tôn Hữu Lượng đã thực sự tức giận, lão gầm thét, toan liều mạng với Huyết Sư.
Bất quá lão cũng không lao lên mất kiểm soát, sống chừng này tuổi, cũng có thể nói là già dặn có kinh nghiệm, tuy thần sắc tức giận nhưng lão vẫn còn lưu lại một tia lý trí, lão thi triển bộ pháp ảo diệu trong Diệu Tốc Thủ Pháp, tên là Ám Bộ, chiêu thức này thường dùng để vòng qua sau người đối phương rồi bất ngờ công kích.
Ở phía sau Huyết Sư, Công Tôn Hữu Lượng giơ chỉ pháp, định điểm vào v·ết t·hương cũ ở đuôi của dã thú, nhưng không ai lại tắm hai lần trên một dòng sông, Huyết Sư đã đoán trước được điều này, ngay khi Công Tôn Hữu Lượng vừa sử dụng Ám Bộ, biến mất khỏi tầm mắt của nó, ngay lập tức nó liền quay sang đằng sau, đồng thời hữu trảo quét một vòng về phía lão.
Vừa sử xuất xong Ám Bộ, đã phải chứng kiến hữu trảo của đối phương quét tới, trong thời khắc sinh tử tồn vong, Công Tôn Hữu Lượng lại lập tức thi triển Ám Bộ thêm một lần nữa.
Bất quá lần này lão lại sử dụng để lùi về một trượng, nhưng mà Huyết Sư lại hiểu lầm, nó liền xoay người, sợ Công Tôn Hữu Lượng đánh lén từ phía sau, nhưng lần này nó không thấy ai hết, bèn xoay người trở lại như cũ.
Công Tôn lão già bây giờ một thân quần áo rách nát, tóc tai bù xù, huyết tương loang lổ khắp khuôn mặt và hai cánh tay.
Huyết Sư tuy khá hơn nhưng cũng chật vật không kém, ở phía sau, cái đuôi đã bị người ta kéo đứt, máu từ đó cũng chảy ra, lan xuống hai chi, lông mao ở đó thấm một màu đỏ tươi.
Hai bên không hẹn mà cùng tiếp tục lao vào tranh phong, với lối đánh hoang dã, điên cuồng của Huyết Sư so với lối đánh tốc độ, á·m s·át của Công Tôn Hữu Lượng, hai bên như kẻ tám lạng người nửa cân.
Giao phong một lúc, chỉ thấy bộ dạng của Công Tôn Hữu Lượng lại càng thêm thê thảm, tóc tai dựng ngược, quần áo rách rưới, trên người thoang thoáng còn xuất hiện những vết cào sâu. Về phần Huyết Sư, bây giờ không thể nhìn thấy bất kỳ sự đế vương nào phát ra từ một chúa tể sơn lâm nữa, thay vào đó, trông không khác gì một con mèo to xác, bởi vì trong lúc giao chiến, Công Tôn Hữu Lượng đã thi triển Diệu Tốc Thủ Pháp, năm lần bảy lượt bứt hết lông bờm trên người Huyết Sư.
Sư tử vì đâu mà khác biệt? Vì đâu mà thể hiện ra được uy phong lẫm lẫm? Đó chẳng phải vì lông bờm của chúng nó sao? Lông bờm giống như một nét đặc trưng, thể hiện sự uy phong hiển hách của những con sư tử, nếu như không có lông bờm, nhìn từ xa, những con sư tử không khác gì những con mèo to xác. Mà bây giờ, chúa tể sơm lâm lại bị một con người nhỏ bé bứt hết lông bờm, đây há chẳng phải là sỉ nhục sao?
Theo bản năng, Huyết Sư tức giận, rống lên một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Công Tôn Hữu Lượng đã ngập tràn sát ý, cơ hồ muốn đem thân thể của lão cắn xé cho không còn nguyên vẹn, mà bên lão già họ Công Tôn, lão lại đang nhếch cười đắc ý, bởi vì đây chính là kế hoạch của lão, hòng chọc tức Huyết Sư, khiến nó hành xử theo bản năng mà bắt lấy sơ hở để tung ra một kích chí mạng.
"Hừ hừ, dã thú suy cho cùng cũng chỉ là dã thú, hành xử theo bản năng mà thôi!" Trong bụng của Công Tôn Hữu Lượng nghĩ thầm, ngỡ như mình sắp chiến thắng.
Không nhiều lời, Huyết Sư dũng mãnh lao lên, hai chi trước vung lên cao, chồm về phía đối phương. Trong đa phần trường hợp, tức giận nóng nảy thường không đem lại những kết quả tốt đẹp, hiển nhiên Huyết Sư cũng nằm trong số đó, việc chồm người lao về phía trước đã khiến nó để lộ ra một sơ hở chí mạng ở phần bụng, liếc mắt nhìn qua, Công Tôn Hữu Lượng bất giác mừng thầm, quyết phải chớp lấy sơ hở này, để một kích đoạt mạng dã thú.
Song trảo của dã thú đang ào ào lao đến, hai chân của Công Tôn Hữu Lượng khẽ động, liền sử dụng Ám Bộ để tiến về phía trước, một là tránh được song trảo của đối phương, hai là tiếp cận đối phương hòng xuất chiêu kết liễu.
Song quyền vung lên, cương mãnh đánh tới, chỉ nghe "ầm" một tiếng vang dội, kèm theo đó là tiếng gầm đau đớn của Huyết Sư, phần bụng là nơi ít được bảo vệ bởi cơ bắp cho nên đó cũng là điểm yếu của nó, Huyết Sư trong phút nóng vội đã để lộ một sơ hở lớn như vậy, bây giờ chỉ đành phải trả giá.
Chiêu vừa rồi có tên gọi là Phích Lịch Tốc Quyền, là một chiêu quyền pháp trong Diệu Tốc Thủ Pháp, lộ số võ công của Công Tôn Hữu Lượng đều hội tụ trong một chữ "tốc" càng nhanh càng mạnh, chiêu thức vừa rồi, lão đã phải vận hết mười thành nội lực, bộc phát ra mười thành tốc lực, kình lực có thể nói là mạnh vô cùng.
Huyết Sư trúng một chiêu này, lục phủ ngũ tạng bên trong đã có chấn động, thân hình lảo đảo, sắp sửa ngã nhào về sau.
Nhưng Huyết Sư còn chưa kịp ngã, Công Tôn Hữu Lượng khẽ động, thân mình đã nhảy lên cao, đồng thời hai chân co lại, hai cái đầu gối tựa như cối chày, từ phía dưới giã thẳng lên cằm của dã thú.
Một chiêu này có thể nói là nặng như thôi sơn, lại đánh vào cằm của Huyết Sư, khiến đầu óc của nó quay cuồng, đầu váng mắt hoa, lần này b·ị đ·ánh đến nổi còn chưa kịp gầm lên một tiếng nào.
Trong lúc giao thủ, bất kể là người hay thú, một khi bị đối phương ép xuống thế hạ phong, trừ một số ít người võ công trác tuyệt có thể đảo ngược tình thế ra thì số còn lại sẽ tiếp tục rơi vào thế hạ phong đến khi bại trận, tất nhiên Huyết Sư không nằm trong số ít người ấy.
Công Tôn Hữu Lượng lại quay người một vòng theo chiều ngược kim đồng hồ, cùng lúc đó, tả cước cũng vung lên, quét một vòng trên không trung, đầu gót chân trái giống như búa bổ, nện thẳng vào đầu của Huyết Sư.
Chỉ thấy sau khi trúng chiêu, Huyết Sư bị đá văng ra khoảng một trượng, xui xẻo thay, đầu của nó vô tình lại bị đập vào một tảng đá lớn bên trong hang động, c·hấn t·hương kịch liệt như vậy, mà lại toàn những c·hấn t·hương chí mạng, Huyết Sư nằm im trên mặt đất, máu từ đầu chảy ra lênh láng khắp nền, nhuốm đỏ một màu.
Nhìn từ xa, ai ai cũng sẽ khẳng định rằng Huyết Sư đã m·ất m·ạng, nhưng nếu đến gần quan sát, cặp mắt của nó lim dim, máu từ trên đầu chảy xuống, thấm vào trong mắt khiến nó đỏ ngầu, tuy ánh mắt đã không còn sức sống, nhưng nhìn vào vẫn không khỏi khiến người ta sợ hãi, mồm thở hồng hộc, hiển nhiên đã giống như đèn cạn dầu, tuy thời một cơn gió nhẹ thổi qua, cũng sẽ khiến ngọn lửa bị dập tắt.
Công Tôn Hữu Lượng nhìn chằm chằm vào Huyết Sư, bộ dạng thê thảm nhưng thần sắc không giấu nổi vẻ phấn khích, nếu ăn được thịt Huyết Sư, hấp thụ tinh hoa của nó, chắc chắn lão sẽ trở thành Nhị Lưu Cao Thủ, đó có thể là thành tựu cả đời của những người luyện võ.
"Hắc hắc hắc! Đợi chén xong xuôi thịt của ngươi, chắc chắn lão phu sẽ trở thành Nhị Lưu Cao Thủ, hắc hắc hắc... !!!"
====o0o====