Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 56: Công Tôn C·h·ế·t, Huyết Sư Vong!

Chương 56: Công Tôn C·h·ế·t, Huyết Sư Vong!


Giọng cười ha hả của Công Tôn Hữu Lượng vang vảng khắp động, thần sắc của lão vô cùng đắc ý, ánh mắt nhìn Huyết Sư giống như ánh mắt của thánh nhân nhìn phàm nhân, không khác gì c·h·ó rơm. Không kìm được nổi niềm vui sướng ở trong lòng, lão ngửa đầu nói lớn: "Ha ha ha! Nghiệt s·ú·c mà dám tranh phong cùng với lão phu, xem hôm nay lão phu lột da rút xương ngươi như thế nào!"

Giang hồ vốn là như vậy, lãnh khốc vô tình, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, Huyết Sư nằm bất động thanh sắc, máu từ đầu không ngừng chảy ra lênh láng cũng chính là biểu hiện cho sinh cơ đang ngày một tắt dần, thế nhưng bộ dáng tàn tạ ấy vẫn không ngăn được ánh mắt sắc bén, tràn đầy hận ý cùng sát ý của Huyết Sư dành cho Công Tôn Hữu Lượng.

Lão cũng không có nhiều lời, bước chân dần dần tiến đến, hữu trảo theo đó mà vung lên, mười thành nội lực đều được vận đầy đủ, nhắm ngay hộp sọ của Huyết Sư mà đánh đến, một kích này nếu mà không lấy được mạng của Huyết Sư thì đó chính là chuyện không bình thường.

Tuy nhiên Công Tôn Hữu Lượng cũng không chú ý một chuyện rằng, khi bước chân của lão càng ngày càng gần Huyết Sư thì sát ý trong mắt của dã thú càng ngày càng thêm nồng đậm, đến khi lão còn cách dã thú khoảng chừng ba thước, một chút sinh cơ còn sót lại trong người đột nhiên bùng nổ, một cỗ lực lượng cuối cùng được Huyết Sư bạo phát, nó dùng hết sức bình sinh, bổ nhào về phía đối phương.

"Phập!"

Tình thế quá bất ngờ khiến Công Tôn Hữu Lượng còn chưa kịp trở tay thì móng vuốt của Huyết Sư đã đâm vào da thịt của lão. Tuy không kịp trở tay nhưng lão cũng nhanh chóng giật mình, theo bản năng lùi về sau một chút cho nên v·ết t·hương chỉ sâu khoảng vài phân.

Vết thương khá sâu nhưng vẫn còn có thể lưu lại một cái mạng cho lão, về phần Huyết Sư, một trảo này của nó đã phải sử dụng hết sức cuối cùng, vốn là để đồng quy vu tận với đối phương nhưng lại thất bại, cho nên không nghi ngờ gì, c·hết đối với nó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, mà trong khoảng thời gian ấy, nó cũng chỉ có thể nằm im bất động chờ c·hết.

Trong đầu của Công Tôn Hữu Lượng cũng xuất hiện suy nghĩ như vậy, lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt cay độc nhìn chằm chằm vào Huyết Sư, thần sắc vô cùng dữ tợn, mồm gầm lên giận dữ: "Hừ! Nghiệt chướng, đã sắp c·hết rồi mà còn có sức để phản kháng, được, lão phu nhất định sẽ chặt đứt đầu lâu của ngươi, đem ra ngoài trời cho chim chóc đến mà câu xé, để cho ngươi mất hết uy phong của chúa tể sơn lâm!!!"

Dứt lời, cảm thấy v·ết t·hương ở ngực càng ngày càng đau đớn, Công Tôn Hữu Lượng chỉ đành nén lại cơn giận, tiện tay xé một chút vải trên áo, quấn quanh v·ết t·hương hòng cầm máu, kế đó lão mới ngồi xuống xếp bằng, hai mắt nhắm chặt, bắt đầu theo khẩu quyết trong công pháp Ám Lôi Công mà vận công dưỡng thương.

Nhưng lão cũng không bao giờ có thể ngờ đến, trong lúc lão đang vận công dưỡng thương thì bên ngoài cửa động, hai cặp ánh mắt lóe lên sát ý đang chằm chằm nhìn vào lão. Không nói cũng biết, chủ nhân của hai cặp mắt ấy chính là Bạch Lang và Thiết Sơn.

Trận chiến đến bây giờ cũng kết thúc, sống c·hết của Huyết Sư chỉ là vấn đề thời gian mà Công Tôn Hữu Lượng tuy thủ thắng nhưng thương thế nghiêm trọng, đang hành công dưỡng thương. Không phải bây giờ thì khi nào, Bạch Lang cùng Thiết Sơn thấy thế cục đã định, vội lao vào trong động, đồng thời hữu thủ vung lên, Nho Hạc Phiến xuất hiện ở trên tay, chàng ngắm trúng cổ của Công Tôn Hữu Lượng mà phóng binh khí tới.

Cánh quạt vừa xoay tròn vừa bay đến cổ của đối phương, lưỡi quạt sắc bén tạo ra những thanh âm "vun v·út" trong gió. Những thanh âm này rất rõ ràng, Công Tôn Hữu Lượng là Tam Lưu Cao Thủ 23.5 năm nội công, nghe thanh âm liền đoán chắc rằng đang có binh khí sắc bén lao nhanh đến mình.

Lão nhanh chóng mở bừng đôi mắt, thần sắc hoảng sợ, cưỡng ép ngưng vận công, vội vã lộn ngược một vòng trên nền đất, may mắn đã tránh né được một kích chí mạng này.

Công Tôn Hữu Lượng còn đang định mở miệng quát lớn một tiếng "Ai?" nhưng lời còn không kịp nói thay vào đó là một búng máu tươi được phun ra từ miệng của lão, v·ết t·hương chí mạng do Huyết Sư gây ra ở ngực đột nhiên bị rách toạc, càng thêm nghiêm trọng.

Ngửa đầu nhìn lên, con ngươi co rút kịch liệt, thần sắc kinh hãi tột độ, khi Công Tôn Hữu Lượng nhìn thấy hai người Bạch Lang và Thiết Sơn, không thể tin được vào cặp mắt của mình, giọng nói bất giác run rẩy cùng lấp ba lấp bấp: "Các... các ngươi là m... ma!"

Dễ dàng có thể hiểu được cảm xúc của lão khi này, lúc Công Tôn Hữu Lượng đuổi g·iết hai người, vô tình náo động trước hang động mà Huyết Sư cư trú, lão còn nhớ như in, lúc đó mình đã chạy trốn còn hai người bọn hắn thì đang hôn mê nằm đó, chắc chắn đã bị Huyết Sư ăn thịt không còn một khúc xương, sao còn có thể lành lặn đứng ở đây?!

Tâm thần bất ổn khiến v·ết t·hương của lão càng thêm nứt toạc, máu chảy ra tùm lum, nhuốm đỏ cả cái miếng vải quấn trên ngực, Công Tôn Hữu Lượng hơi rên rỉ một tiếng, mồm miệng thở hồng hộc, tay phải đưa lên che lấy ngực, hai chân không còn sức nữa mà lập tức ngồi khụy xuống.

Thiết Sơn ở trước mặt lên tiếng: "Hừ! Công Tôn lão cẩu, chính ngươi đã một đường t·ruy s·át hai người chúng ta, nếu không phải do chúng ta may mắn, chỉ sợ đêm hôm đó, đã phải làm thịt trong miệng của con sư tử kia rồi!"

Sau khi Công Tôn Hữu Lượng né tránh được một kích của Bạch Lang, Nho Hạc Phiến liền đánh vào khoảng không, kế đó đột nhiên chuyển hướng bay về lại phía chàng, bây giờ cầm Nho Hạc Phiến trên tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi quạt sắc bén, giọng nói bất giác dịu nhẹ lạ thường: "Ây da, phải đó, ngươi một đường t·ruy s·át chúng ta như vậy, tuy bọn ta bây giờ vẫn còn sống, nhưng món nợ này chắc chắn phải trả, mà chỉ có thể lấy mạng của lão cẩu ngươi ra mà trả!"

Lời nói của Bạch Lang rất dịu nhẹ, không khéo người ta lại nghĩ chàng đang nói chuyện với người tình, nhưng phải biết người chàng đang nói đến là ai? Tuy nghe giọng điệu của Bạch Lang có chút nhẹ nhàng nhưng kết hợp với cặp mắt tràn đầy sát ý kia, hai cử chỉ đối lập nhau như vậy lại càng khiến lão thêm hoảng sợ và ớn lạnh.

Lão bây giờ không còn phong phạm khi nào của một cao thủ, bộ dạng vô cùng thê thảm, giọng nói bất chợt run rẩy, phải lấy hết khí lực ra mới có thể mở miệng cầu xin vài lời, mong đối phương có thể tạm tha cho mình: "Lão phu xin các ngươi đừng có g·iết ta, ở chỗ lão phu còn có nhiều đồ tốt, lão phu nguyện đem cho các ngươi hết, chỉ cần tha cho cái mạng già này là được!"

"Nực cười! G·i·ế·t lão đi rồi bọn ta vẫn có thể lấy đồ mà!" Bạch Lang cười nhếch mép, thần sắc tràn đầy khinh thị.

Công Tôn Hữu Lượng á khẩu, còn đang định nói thêm vài lời nhưng sức cùng lực kiệt, đến cả mở miệng ra nói còn không được, nguyên do là bởi, máu từ ngực của lão không được cầm chừng, cứ thế mà chảy ra như thác, không bao lâu đã chảy xuống đất, tạo thành một bãi máu. Mà lão cũng vì mất máu quá nhiều mà sinh cơ dần dần tắt đi, lão bây giờ giống hệt Huyết Sư, sống c·hết chỉ là vấn đề thời gian.

Bất quá Bạch Lang lại muốn giúp lão có thể c·hết nhanh hơn, thân hình khẽ động, thi triển bộ pháp lướt đến bên cạnh đối phương, hữu thủ cầm Nho Hạc Phiến nhẹ nhàng vuốt xuống cổ của Công Tôn Hữu Lượng, lão bây giờ giống như đèn cạn dầu, cơ bản không còn lực hoàn thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi dao kia chém xuống.

"Xoạt!" một tiếng, lưỡi quạt sắc bén cùng cực, chém sắt như chém bùn, chỉ trong chớp mắt, đầu của lão đã lìa khỏi cổ, rơi xuống, lăn lăn vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại, máu từ đầu và cổ tuôn ra xối xả, một bãi huyết tương hiện ra ngay trước mắt, không còn nghi ngờ nào nữa, Công Tôn Hữu Lượng đã hồn quy Địa Phủ!

Kể ra cũng thật là khổ cho lão, bị Đế Kim Bang bức tử, buộc phải giam cầm ở đây hơn hai mươi năm, không khác gì trong ngục tù, thậm chí còn có phần hơn, cô đơn cùng tịch mịch đã ảnh hưởng sâu sắc đến tâm tình của lão, suy cho cùng, lão cũng chỉ là một người già thèm khát sự tự do mà thôi! Đến cuối cùng lại phải bỏ mạng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, không hương hỏa, không được chôn cất đàng hoàng, cái danh Diệu Thủ Thư Sinh ngày nào trên giang hồ, giờ cũng chỉ là bay theo gió!

Từ nãy đến giờ, Huyết Sư vẫn chưa c·hết, nó vẫn còn nằm thoi thóp trên mặt đất, tuy ánh mắt lim dim, tựa hồ như không còn sức để mở ra nhưng hai con ngươi vẫn bắn thẳng đến thân ảnh của cừu địch là Công Tôn Hữu Lượng, bất quá hữu tâm vô lực, không thể làm gì ngoài nằm đó mà câm phẫn đối phương.

Giống như oán nộ chi ý là chấp niệm duy nhất của nó hiện tại, khiến nó sắp c·hết nhưng vẫn gắng gượng duy trì để không c·hết, ý chí kiên cường như vậy cũng đủ khiến người khác phải thán phục, mãi cho đến khi Công Tôn lão cẩu bị một chiêu của Bạch Lang kết liễu đi tính mạng, chấp niệm trong đầu Huyết Sư cuối cùng cũng được buông bỏ, nó nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể, hai mắt nương theo sự mệt mỏi mà nhắm lại, cơ hồ nó đang nằm ngủ, chỉ có điều đây là một giấc ngủ ngàn thu, vĩnh viễn không hề tỉnh lại!

====o0o====

Chương 56: Công Tôn C·h·ế·t, Huyết Sư Vong!