Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 57: Rời Khỏi Đáy Vực.

Chương 57: Rời Khỏi Đáy Vực.


Kết thúc! Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc!

Công Tôn c·hết, đầu đã lìa khỏi cổ, thân hình cùng đầu lâu nằm la liệt giữa bãi máu. Huyết Sư vong, thân thể đầy thê thảm, kiệt lực mà trở thành một đống thịt vụn nằm đó.

Thiết Sơn đảo mắt nhìn quanh khắp hang động, bất giác buông ra một hơi thở dài, miệng lẩm bẩm: "Haizz, mọi chuyện đã xong, kết cục thì người sống n·gười c·hết, giang hồ vốn là như vậy, một là ngươi sống ta c·hết, hai là cả hai đồng quy vu tận!"

Tuy giọng nói của gã khá nhỏ, chủ ý là muốn nói cho một mình mình nghe nhưng Bạch Lang đứng bên cạnh cũng có thể nghe thấy được, bàn tay đặt lên vai Thiết Sơn, giọng nói sắt đá, ánh mắt kiên định: "Đây vốn là vẻ thường tình, nếu ta không g·iết họ thì họ chắc chắn sẽ g·iết chúng ta, giang hồ vốn nên lãnh khốc như vậy, nếu không thì nó cũng chẳng được gọi là giang hồ!"

Thiết Sơn nghe vậy thì gật đầu, "ừm" nhẹ một tiếng, thần sắc trở lại bình thường, trên khóe miệng còn có một nụ cười, nói: "Vậy thì tiếp theo, chúng ta cũng nên tính đến chuyện chiến lợi phẩm chứ đúng không?"

Cái cảm giác thu gom chiến lợi phẩm này, khỏi phải nói, nó khiến người ta có một loại cảm giác vui sướng khó tả. Bạch Lang cười nhạt, đáp: "Chúng ta phải thu gom hết rồi mới tính chuyện chia chác sau. Đầu tiên là trong hang động này, rồi đến nhà lão cẩu Công Tôn, cuối cùng là hang động của con sư tử!"

"Được, bắt đầu đi! Công Tôn lão cẩu giao cho đệ, con sư tử kia để ta lo!" Dứt lời, Thiết Sơn nhanh chóng lao đến chỗ Huyết Sư, Bạch Lang cũng đến lục soát người Công Tôn Hữu Lượng.

Lục soát xong trong hang động này, Thiết Sơn đã nhanh chân đến nhà của lão già họ Công Tôn để lục lọi, còn Bạch Lang vẫn ở trong động, hữu thủ cẩm Nho Hạc Phiến, hướng về đầu của Huyết Sư mà chặt tới, "phăng" một tiếng, đầu lìa khỏi cổ, chàng đem thủ cấp của Huyết Sư và Công Tôn Hữu Lượng bỏ vào trong một cái bọc, gói lại kỹ càng, rồi đeo ở bên hông, kế đó nhẹ nhàng bước ra khỏi động, không quên lẩm bẩm một câu: "Hừ, cho dù có là người c·h·ế·t thì lão tử vẫn không tha!"

Mặt trời đã lặn, hiện tại cũng độ giờ Dậu, trước căn nhà tranh của Công Tôn Hữu Lượng, Bạch Lang và Thiết Sơn đang ngồi nướng thịt, mà thịt này không phải của Huyết Sư thì còn là thứ gì? Bạch Lang đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn từng xiên thịt đang được nướng, bất giác trong mắt lại ánh lên một nổi thất vọng.

Thiết Sơn ở bên cạnh thấy vậy, chỉ đành nói: "Ầy, tiểu Lang, đệ cũng đừng buồn, đời còn dài, cơ duyên còn nhiều, đệ bây giờ phải vững chắc căn cơ mới mong tiến xa hơn trên con đường võ đạo!"

Khóe miệng của Bạch Lang giật giật, như muốn chửi tục vậy! Đã là cơ duyên mà còn nhiều? Nếu quả thực như vậy, chỉ cần sống lâu liền có thể trở thành cao thủ? Bất quá chàng biết Thiết Sơn chỉ đang muốn an ủi, nên cũng không có nói gì.

Quên mất! Phải nói đến chiến lợi phẩm của hai người, đầu tiên là cả một con Huyết Sư. Về phần Công Tôn Hữu Lượng, có Tam Đẳng Võ Kỹ - Diệu Tốc Thủ Pháp, có công pháp Ám Lôi Công, và phương pháp nấu Xà Nguyệt Tửu. Cuối cùng và cũng là hoang hỉ nhất, là Tam Đẳng Võ Kỹ - Phi Thiên Thần Bộ, ở trong hang động của Huyết Sư.

Lúc Bạch Lang và Thiết Sơn đang tìm kiếm bên trong hang động thì nhìn thấy một bộ hài cốt hình người, bên cạnh bộ hài cốt ấy chính là Tam Đẳng Võ Kỹ - Phi Thiên Thần Bộ, cả hai cũng không biết sự tình trước kia, có lẽ người này đã từng rơi xuống đáy vực nhưng may mắn sống sót, trớ trêu vì không tìm được đường lên nên đành phải bỏ mạng tại đây.

Nhưng Bạch Lang và Thiết Sơn cũng không mấy quan tâm về vấn đề này, điều làm cho bọn họ chú ý nhất chính là một khi luyện thành Võ Kỹ này, sẽ có thể khinh công vượt sơn nhai, thoát khỏi đáy vực! Điều này đã khiến hai người cuồng hỉ vô cùng, Công Tôn Hữu Lượng ở đây hơn 20 năm còn chưa tìm được đường ra, vậy mà bọn họ chỉ mới ở đây dưới một tháng, liền có cách thoát ra, đây đúng là một đại cơ duyên.

Kỳ thực Bạch Lang và Thiết Sơn không biết. Cách đây rất lâu, khi mà bộ hài cốt ấy còn là một người trung niên tuấn lãng, vì bị địch nhân truy sát, buộc phải nhảy xuống đáy vực nhưng lại may mắn sống sót, cuối cùng vì nóng lòng thoát khỏi đáy vực mà hao tổn tâm huyết nghiên cứu ra Võ Kỹ Phi Thiên Thần Bộ, đến nổi mà quên ăn quên ngủ, cuối cùng kiệt lực mà c·h·ế·t. Bộ Võ Kỹ này thuộc hàng Tam Đẳng, như vậy có thể nói người trung niên kia, cũng từng là Tam Lưu Cao Thủ.

Trở lại hiện tại, trong khi Bạch Lang còn đang buồn bực thì Thiết Sơn đã xơi gần nửa thịt Huyết Sư, cái bụng căng tròn như quả bóng, bất giác một luồng Sinh Khí len lỏi vào trong cơ thể của chàng, đem căn cơ tu bổ cho vững chắc, khi Bạch Lang phát hiện điều này, khiến chàng kinh hỉ không thôi.

Trong đầu nghĩ thầm: "Nếu có thể tu bổ căn cơ, vậy thì ta phải xơi hết phần thịt còn lại mới được!"

Bụng đang khá no, Thiết Sơn chỉ đành nghỉ một lát rồi ăn tiếp, nhưng không ngờ Bạch Lang đã nhào tới, đem thịt Huyết Sư ăn lấy ăn để, cuối cùng sau vài phút, trên đất chỉ còn vương vãi những khúc xương trắng, Thiết Sơn đang ngẩn người đột nhiên tỉnh lại, la to: "Này này, đệ có biết mình đang làm gì không đấy? Nếu mà như vậy sẽ khiến căn cơ của đệ càng không vững hơn mà thôi!"

Bạch Lang phất phất tay, nói: "Huynh cứ yên tâm, không chuyện gì cả!" Rồi chàng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện công. Thiết Sơn thấy chàng như vậy, cũng không biết phải nói gì, cũng chỉ đành ngồi xuống, vận công hấp thụ tinh khí trong thịt.

Sáng hôm sau, có lẽ là vào giữa trưa, Bạch Lang và Thiết Sơn đồng thời mở mắt, thần sắc hai bên đều rất vui mừng khó tả, tinh lực trong người tràn đầy, rồi hai người đứng phắt dậy, hai mặt kinh hỉ nhìn nhau, Thiết Sơn nói trước: "Không cần nói cũng biết, đệ bây giờ đã trở thành Tam Lưu Cao Thủ!"

Bạch Lang gật đầu lia lịa, hỏi: "Còn huynh thì thế nào?"

"Ha ha ha, thịt của con sư tử này, đã khiến ta tăng lên hơn hai mươi lăm năm nội công!" Thiết Sơn ngửa đầu cười lớn.

Cụ thể thì, Bạch Lang bây giờ là 19 năm nội công, còn Thiết Sơn là 25.5 năm nội công. Bạch Lang đã trở thành Tam Lưu Cao Thủ, còn Thiết Sơn chỉ còn một khoảng nữa sẽ trở thành Nhị Lưu Cao Thủ, đây chắc chắn là đại cơ duyên đối với hai người.

Thiết Sơn lại hỏi: "Này, đệ không sợ căn cơ không vững hay sao?"

"Bí mật!" Bạch Lang thần bí trả lời, Thiết Sơn cũng không có hỏi gì thêm.

Sau đó cả hai không hẹn mà cùng ngồi xuống, muốn tiếp tục ổn định lại lực lượng đại tăng. Lại tiếp tục qua ba ngày ba đêm, cả hai mới từ từ mở mắt, căn cơ cùng lực lượng đã ổn định phần nào, kế đó Thiết Sơn lấy từ trong túi áo ra một cuốn sách cũ, bìa sách có hàng chữ "Phi Thiên Thần Bộ - Tam Đẳng Võ Kỹ".

Bạch Lang không khỏi thích thú, nói: "Cứ ngỡ sẽ ở đây vài chục năm, ai ngờ lại rời đi nhanh như vậy, ha ha!"

"Được, chúng ta hãy mau mau thoát khỏi đây càng sớm càng tốt!" Thiết Sơn phẩy tay với Bạch Lang, lại nói: "Đệ cũng mau qua đây, dù gì đã là Tam Lưu Cao Thủ, cũng nên nghiên cứu một chút sở học trong cảnh giới này." Bạch Lang gật đầu, bước tới, rồi cùng Thiết Sơn tìm hiểu Võ Kỹ này.

Vẫn là ba ngày ba đêm trôi qua, trong thời gian này, Bạch Lang ngoài ăn ngủ ra thì thời gian toàn bộ đều dùng để luyện Phi Thiên Thần Bộ, cuối cùng cũng thành công.

Hôm sau, hai người cùng nhau đứng trước vách vực cao chót vót, hai đôi giày vứt sang một bên, cả hai đều đang đi chân trần, Bạch Lang hít thở sâu một hơi, lấy toàn thân khí lực, vận chuyển mười thành nội lực Ly Hỏa Diệm Công, toàn bộ khí trong cơ thể vận chuyển hết tại các ngón tay cùng ngón chân.

Bạch Lang dùng hết lực bật nhảy thật cao, rồi dùng các đầu ngón tay bám vào các khe lỗ nhỏ trên vách, dùng sức mà kéo, đồng thời hai chân cũng linh hoạt vô cùng, ra sức đẩy cơ thể lên phía trên, toànbộ quá trình như vậy, khiến Bạch Lang cứ vậy một đường leo lên càng cao, đồng thời Thiết Sơn cũng đang vượt mặt Bạch Lang, cách chàng một đoạn.

Phi Thiên Thần Bộ, nguyên lý rất đơn giản, đó là ngay khi chân hoặc tay chạm vào vật thể, ngay lập tức phải phát lực, khiến cơ thể mượn lực mà di chuyển thuận lợi, mượn nhờ những khe lỗ, vết lồi vết lóm trên vách vực làm điểm tựa để phát lực, Bạch Lang và Thiết Sơn cứ vậy mà ngày một leo lên.

Trời cao không phụ lòng người, ước chừng hơn hai canh giờ, tại phía trên vách vực, xuất hiện hai bóng ảnh từ phía dưới bay lên, một là thiếu niên sắc mặt tuấn lãng, hai là trung niên hán tử lưng hùm vai gấu, hai người này không phải ai khác mà chính là Bạch Lang và Thiết Sơn đã thoát ra từ đáy vực.

Đứng ngây ra tại đó, rồi lại đưa mắt nhìn xuống đáy vực, thần sắc của cả hai xen lẫn vui sướng cùng sợ sệt, mới ở trong đó có hơn nửa tháng mà đã thèm khát tự do như thế này, tuy dưới đó sinh cơ bừng bừng, đủ cung cấp thực phẩm cho cả một đời người nhưng kèm với đó là cô độc là tịch mịch, cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa không cơ chứ?!

Giống như thoát khỏi gông cùm xiềng xích của ngục tù, cảm giác của hai người bây giờ khó mà diễn tả, từng đoạn trường cảnh hiện ra ngay trước mắt, rơi xuống đáy vực rồi được Công Tôn Hữu Lượng cứu giúp, lại bị lão truy sát, bị Sư Tử Hống của Huyết Sư làm cho hôn mê, rồi gặp phải Tuyết Linh Hoa, sau đó ngư ông đắc lợi, g·i·ế·t c·h·ế·t hai người Công Tôn và Huyết Sư, cuối cùng luyện thành Phi Thiên Thần Bộ thoát khỏi đáy vực. Từng đoạn hình ảnh hiện ra, lại càng khiến cảm xúc của họ đối với nơi này có hơi hỗn tạp, vui cũng có mà buồn cũng có, rất là mơ hồ!

Sau một lúc để cho tâm tình ổn định, hai người không hẹn mà cùng buông ra một hơi thở dài, hơi thở đó đồng thời mang theo quá khứ mà bay vào trong gió, chuyện gì đã qua cứ để cho nó qua, chuyện gì chưa tới cũng không cần nghĩ nhiều, tốt hơn hết nên chú tâm vào hiện tại.

"Cuối cùng cũng thoát khỏi nơi đó, bất quá chỉ là một chặng nhỏ trong hành trình dài của ta mà thôi, còn phải tiếp tục đi nữa!" Trong đầu nghĩ thầm, nhưng huyết khí cùng sự nhiệt huyết lại đang sục sôi ào ào trong cơ thể của chàng thiếu niên.

====o0o====

Chương 57: Rời Khỏi Đáy Vực.