Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
Đợi nửa ngàykhôngthấy nàng hỏi hoàng đế, Tư Mã Tiêu đành phải chủ động hỏi: “Nữ lang vì saokhônghỏi tình huống của bệ hạ?”
Liêu Đình Nhạn ghé sát vàohắnnhẹgiọng hỏi: “Lúc bệ hạ g·i·ế·t người,sẽcho nhóm mỹ nhân hậu cung tiến đến vây xem sao? Nếu màkhôngc**ng b*c tađixem, vậythậtra còn tốt.”
Còn tốt nàngkhôngsay xe ngựa, nếukhôngnôn đến trời đất tối tăm, vậy mớithậtlà thảm. Vén rèm lên, cảnh sắc bên ngoài Liêu Đình Nhạnđãkhôngnhận ra.khôngbiết là chỗ quan đạo nào, ven đường cơ hồkhôngcó ngườiđilại, nơi xa dãy núi xanh tươi chập trùng, có giónhẹthổi,đãlà buổi chiều,khôngcòn nóng bức như giữa trưa nữa.
Từ trước hình như có Đức phi, sau lại bịhắngiết, cụ thểđãlàm chuyện gì khiến cho lúc ấyhắnkhôngcao hứng muốn g·i·ế·t người,hắnđãkhôngnhớrõ, chỉ nhớrõsau khi g·i·ế·t Đức phi, mấy đại thần ởtrêntriều đình ồn àomộttrận, thựcsựphiền toái.
Liêu Đình Nhạnkhôngchỉ ngủ được, còn ngủ rất ngon. Bởi vì trước khiđivào giấc ngủ, nhóm nữ nô còn bừngmộtchậu băng vào trong phòng cho nàng.
Chờ nàng ngủ rồi, Trường Hữu thoải mái hào phóng ngồi vào bên cạnh Liêu Đình Nhạn,mộtchân xếp bằng,mộttay chống lên chân ghé sát vào nhìn mặt nàng.thậtsựlàmộtkhuôn mặtkhônghề có tì vết —— khuôn mặt như vậyhắnđãtừng thấy rất nhiều.
Cần thiết sao, nhìn chằm chằm như phòng trộm vậy. Liêu Đình Nhạn trong lòngnóithầm, dù saotrênxethậtsựnhàm chán, vậynóichuyện với Trường Hữuđi.
Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, tựa hồ cũngkhôngnhiều như mình tưởng tượng, khả năng nguyên bản cókhôngít, nhưng bị Tư Mã Tiêu g·i·ế·t đến chỉ còn lại có chừng đó.
Quyển 1 - Chương 4: Hắn có bị bệnh không?
“Nàngmộtnữ lang, bên cạnhkhôngcó người quen thuộc, sao lại bình tĩnh như thế?” Tư Mã Tiêu nhàm chán đung đưa chân, “Nàng cũngkhôngcảm thấy sợ hãi sao,rõràng nhìn qua làmộtnữ lang quý tộc yếu đuối mong manh, hay lànói, hung danh của ta còn chưa truyền tới Hà Hạ? Nàng sao còn có thể ngủ được?thậtcũng kỳ quái thay.”
“Nữ lang,trênxe phiền muộn, nô tới giải buồn cho nữ lang. Nữ lang nếu có gì muốn biết, cũng có thể hỏi nô.”
Tư Mã Tiêu thay đổi quần áo, dựa nghiêngtrêntrường kỷ, xuyên qua cửa sổ nhìn cửa phòng đối diệnđangđóng chặt của Liêu Đình Nhạn.
“Tiệp dư mười hai người, mỹ nhân, tài tử, bảo lâm vân vân, ước chừngmộttrăm.” Đại khái như thế, dù saohắncũngkhôngnhớ được quárõràng.
Tư Mã Tiêu lại bắt đầu hồi tưởng, là bảy người sao?hắnđột nhiên nhớ tới tháng trước chính mình cho người ném vào chuồng hổ trong vườn kia, hình như là người thứ nhất trong cửu tần, vậyhiệntại còn dư lại sáu người mới đúng.
Ngày thứ hai, lên đường tiếp, Liêu Đình Nhạn lại nhìn thấy hoạn quan Trường Hữu kia,hắnlên xe ngựa rồi, mặt mang mỉm cườinóivới nàng.
Lúc gần chạng vạng, tới trạm dịch, Liêu Đình Nhạn ở trong phòng cơm nước xong sớm liềnđingủ,trênxe ngựa rốt cuộckhôngthoải mái nhưtrêngiường, nằm lên giường nàng mới cảm thấy thả lỏng hơn.
Hoạn quan thayhắnquạt gió trong lòng vừa động, Liêu nữ lang này, xem ra làsẽđược sủng áimộtthời gian. Bất quáhắncũngkhôngvội vã nịnh bợ, rốt cuộc ai biết Liêu mỹ nhân này có thể sống bao lâu đây, vị bệ hạ này của bọn họ hỉ nộ vô thường,nóikhôngchừng qua hai ngày, Liêu nữ lang kia trong lúc vô tình làm cái gì khiến bệ hạkhôngcao hứng, bệ hạ có thể nửa đường trực tiếp cho ném nàng vào núi rừng nuôi dã thúđi.
Ăn đến quá chuyên chú, Liêu Đình Nhạnkhôngpháthiệnvị hoạn quan Trường Hữu kia, lúc nàyđanghíp mắt nhìn mình, bộ dáng phi thường dọa người.hắntươi cười đầy mặt mà nhìn chằm chằm nàng, môi hồng răng trắng, hồng như máu, trắng lạnh lẽo, tay cầmmộtchuỗi mộc châu đeotrêncổ taynhẹnhàng v**t v*, phát ra tiếng động rào rạt rấtnhỏ.
Liêu Đình Nhạn tính toán, chỉ cần có thể hỗn đượcmộtcái phân vịkhôngtồi, cũng có thể sử dụng băng rồi, tốt xấu cũng làm nữ chủ, hẳn là có thể hỗn đượckhôngtệđi.
“Liêu Đình Nhạn……” Trường Hữu —— Tư Mã Tiêu bỗng nhiên lẩm bẩm: “Nàngkhôngtồi, hợp mắt ta.”
Liêu nữ lang này,khônglàmhắnchán ghét,thậtđúng là kỳ quái. Trường Hữu nhìn nàng chậm rãi ăn xong chén băng, buông tayđangv**t v* mộc châu xuống.
“Trường Hữu phảikhông, ngươi hầu hạ ở trước mặt bệ hạ?”
Trường Hữu bị nàng cười đến sửng sốt, sau đó cũng cười rộ lên, “Đúng vậy, chuyên lấy băng cho quý nhân dùng.”
“Nữ lang chờmộtlát.” Trường Hữu nhảy xuống xe ngựa,khôngbao lâuđãtrở lại, đemmộtchén băng xối sữa bò cùng mứt vụn đặt ở trước mặt Liêu Đình Nhạn, “Nữ lang mời dùng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trường Hữu ánh mắt chợt lóe, đáp: “Nô cũngkhôngthể thường xuyên nhìn thấy bệ hạ.”hắnđangchờ nữ lang trước mặt này hỏi nhiềumộtchút về bệ hạ, ai ngờ Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ lại hỏi: “Trong cung vào ngày mùa hè có dùng nhiều băng?”
Thấy nàng tỉnh lại, có hai vị nữ nôđilên hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Lúc này lên Lạc Kinh, chỉ có nàng lẻ loimộtmình, vốn định mang vài vị gia phó, ai ngờ lão hoạn quan kia vẫn bày ra gương mặt tươi cười nhìn dễnóichuyện lại dứt khoát cự tuyệt,khôngcó biện pháp, Liêu Đình Nhạn chỉ phải an ủi mình, như vậy cũng tốt, miễn cho thêm vài ngườiđichịu c·h·ế·t, đều là người cũ hầu hạ mìnhmộtthời gian, vẫn lưu lại Hà Hạ an hưởng lúc tuổi giàđi.
Cảm giác ngón tay cọ lên má, giống nhưđangv**t v* ngọc ấm. Da người loại đồ vật này, vẫn là lúc ởtrêncơ thể người sờ vào thoải mái hơn chút,mộtkhi bị lột xuống, xúc cảm cũngkhôngtốt nữa. Trường Hữu cảm thán, thấy Liêu Đình Nhạn vẫn luôn ngủ, bỗng nhiênkhôngcó hứng thú,mộttay cầm quạt nhảy xuống xe ngựa. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cửu tần nhị phẩm có…… bảy người.”
Tư Mã Tiêu: “……”
Hoạn quan tiếp tục rót rượu chohắn, cẩn thậnnói: “Bệ hạ, ngài hà tất như thế……”
khôngnghĩ tới nàngsẽhỏi vấn đề này, Trường Hữu ngẩn ra, nhất thờikhôngkịp lấy lại tinh thần, quamộtlát mới vừa hồi tưởng vừanói: “Trong cung mấy nơi chủ điện đều dùng băng, ngoại cung thành có mấy cái hầm băng cực lớn, vào đông chứa băng, thời tiết nóng bức lên, mỗi ngày đềusẽđưa lượng lớn băng đến các nơi trong cung.”
Ở phía sauhắn, hoạn quan lên xe đúng là tổng quản sứ giả, lúc này cẩn thẩn ngồi quỳ ở dưới chânhắn, rót chohắnly rượuđãđổ băng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người dùng tên giả Trường Hữu, còn giả thành hoạn quanđihầu hạ, đúng là đương kim Hoàng đế bệ hạ Tư Mã Tiêu. Lúc này sở dĩ nhiều người tới như vậy, cùng vớinóilà nghênh đón Liêu Đình Nhạn,khôngbằngnóilà vì bảo hộ Tư Mã Tiêu.
Liêu Đình Nhạnkhôngcóyêuthích là khó xử người khác, nghe vậy cũngkhôngnóithêm nữa.mộtlát sau, Liêu Đình Nhạn quay đầu nhìn về phía Trường Hữu, đối diện với đôi mắthắn. Người nàykhôngquấy rồi,khôngnáoloạn,khôngnhiều chuyện, còn là tiểu bạch kiểm rất có vẻ cảnh đẹp ý vui, khuyết điểm duy nhất chính làkhôngbiết vì sao cứ nhìn chằm chằm vào nàng, Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, chẳng lẽ là vị tổng quản kia lo lắng nàng nửa đường chạy trốn, cho nên riêng cho người này tới nhìn chằm chằm?
hắnlời còn chưa dứt,mộtcây quạt ném ra trước mặt, động tĩnhkhônglớn, lại ngay lập tức làmhắnsợ tới mức câm bặt. Trường Hữu thanhâmtùy ý, “Quạtđi.”
Liêu Đình Nhạn: “Lá gan của ngươikhôngnhỏ, loại lời này cũng dám hỏi?”
Tư Mã Tiêu phụtmộttiếng cười ra, “Nữ langthậtkỳ lạ a,nóiđến bệ hạ g·i·ế·t người, nữ lang vừakhôngkỳ quái bệ hạ vì sao g·i·ế·t người, cũngkhônglộ ra vẻ đồng tình với những người bị g·i·ế·t đó, nghenóinữ lang là người thiện tâm, ngườikhôngnghĩ khuyên can bệ hạ đừng g·i·ế·t người sao?”
Có cái gì mà kỳ quái, bệnh tâm thần g·i·ế·t người cần lý do sao? Còn khuyên bệnh tâm thần đừng g·i·ế·t người, nàngnóikhôngchừng chính mình còn sắp c·h·ế·t, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Làm người quan trọng nhất chính là tự mình hiểu lấy,khôngcần loạn làm cho người khác thêm phiền toái, thân phận nữ chủ nguyên tác cũngkhôngđại biểu nàng là trung tâm thế giới này, nghĩ muốn cái gì có cái đó, tự mình cònkhôngcứu được, cứu người khác cái rắm.
“Nữ lang còn muốn?”
Tiểu tử vẫn còn quá trẻ. Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, tính tình như vậy khó trách trong nguyên táckhôngcó tên họ, nếukhôngkhả năng là sốngkhôngquá ba chương đâu.
Có cái gì mà hỏi, cũngkhôngmuốnyêuđương vớihắn, vào cung an tĩnh như gà có thể sốngmộtngày là đượcmộtngày. Nếukhôngphải trốnkhôngthoát, nàng khẳng định cũngsẽtránh cái nam nhị bệnh tâm thần kia giống như tránh nam chủ vậy.
Nàng đoan trang bưng chén băng lên, ăn từng miếngnhỏmột. Nếu Trường Hữukhôngở đây, nàng lúc này có lẽđãtrực tiếp ôm chén băng gặm. Mùa đông năm trước Hà Hạkhônglạnh, cho nên tất cả mọi người đềukhôngthể trữ được bao nhiêu băng, năm nay mùa hè thời gian nóng lại quá dài,đãcuối mùa, băng đắt đến mức dọa c·h·ế·t người, căn bản cònkhôngcó chỗ nào bán.
Trường Hữu lạinói: “Tổng quảnđãphân phó, nôkhôngdám cãi lời, mong rằng nữ lang để nô lưu lại.”
Liêu Đình Nhạnmộtsợi tóc đen bên cạnh bị gió thổi dán lên má, Trường Hữu bỗng nhiên nhăn mi lại, dừng cây quạt, vươn ngón tay vén sợi tóc đen kia lên, quan sát cẩn thậnmộtchút, lúc nàyhắnmới vừa lòng.
Chỉ từ giá trị nhan sắc xem ra, Liêu Đình Nhạn cảm thấy trong nguyên tác vị hoạn quan này hẳn là có tên họ mới đúng.
Trường Hữu? Liêu Đình Nhạn cẩn thận ngẫm lại, pháthiệntrong nguyên tác tựa hồkhôngcó tên người này, xem ra quảthậtlà người qua đường Giápkhôngsai. Nếukhôngphải nhân vật trong nguyên tác, vậy có nghĩa làsẽkhôngtùy tiện kích phát cốt truyện lung tung rối loạn gì, Liêu Đình Nhạn thả lỏng hơn, thuận miệngnói: “Takhôngcần người chiếu cố, ngươiđixuốngđi.”
Đối với chuyện này, Liêu Đình Nhạnkhônghề có sở giác mà ngủ tới trưa, ngủ đến eo đau lưng đau. Trong xe ngựa chỉ cómộtmình nàng, nàng nhe răng trợn mắt mà xoa eo đấm chân, lại xoay xoay cổ. Tình hình giao thông quá kém, xe ngựa hiệu quả giảm xóc lạikhôngphải thực tốt,thậtlà chịu tội, cũngkhôngbiết còn muốnđitrênđường như vậy bao lâu.
Lần trước Tư Mã Tiêu ở trong cung phiền muộn, bỗng nhiên muốnđira ngoàimộtchút, các vị thần tử đương nhiên là kinh sợ,khôngđồng ý hoàng đế khinh suất rời khỏi Lạc Kinh như thế, nhưng mà vị hoàng đế này, là kẻ ngang ngược, cực độkhôngthích người khác phản đối mình, g·i·ế·t vài người xong,hắnnhư cũ vẫn nhất ýcôhành ra cung. Vừa lúc nghenóithanh danh Liêu mỹ nhân ở Hà Hạ, Tư Mã Tiêu có hứng thú, dứt khoátđivòng đến Hà Hạ đón người, lại tâm huyết dâng trào đóng giả thành như vậy để tiếp cận.
Liêu Đình Nhạn liếchắnmộtcái, pháthiệnhoạn quan tuổi trẻ nàytrênkhuôn mặt trắng đến quá phận thế nhưngkhôngcó chút mồ hôi nào, tức khắc hâm mộ. Loại thể chất rất ít ra mồ hôithậttốt a,khônggiống nàng, mùa hè động bất động liền đầy người mồ hôi,nóiđạo lý, tuy có câunóimồ hôi thơm đầm đìa, nhưng đại mỹ nhânmộtthân mồ hôi vẫn quákhôngổn.
Vì thế Liêu Đình Nhạn hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Lúc này lại nhìn Trường Hữu, Liêu Đình Nhạn cảm thấyhắnthuận mắt hơn rất nhiều,thậtlàmộthoạn quan tri kỷ. Bởi vì được thỏa mãn, Liêu Đình Nhạn cũngkhôngxụ mặt, cười cười vớihắn, “Trong đội ngũ còn có chỗ chuyên môn chứa băng sao?”
Trường Hữu tiếp nhận, ngửa đầumộtngụm uống sạch,mộtcái tay khác còn đùa nghịch cây quạtmộtphen.
Vấn đề này làm khó Tư Mã Tiêu. Trong cung mỹ nhân có bao nhiêu người, kỳthậthắncũngkhôngrõlắm, hồi tưởngmộtchút, nhớ lại mấy khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, giống như cũngkhôngquá hợp thân phận.hắnnghĩ trong lòng,trênmặt bất động thanh sắc, bắt đầunóibậy: “Bệ hạ chưa lập Hoàng Hậu, tam phu nhân nhất phẩm dưới Hoàng Hậu, ví trí Quý Phi, Thục phi và Đức phi đều để trống.”
Trường Hữu đánh giá mặt Liêu Đình Nhạn, pháthiệntóc mai của nàng có chút mướt mồ hôi, tức khắc phản ứng lại, nguyên lai nàng sợ nóng. Kỳthậthắncũng cảm thấy có chút nóng, trong xe ngựa này quá kín.
Tư Mã Tiêu cười rộ lên, khuôn mặt tuổi trẻ tuấn tú làmhắnnhìn qua vô hại lại chân thành, “Bởi vì nô từ trước gặp được mỹ nhân, biết được phải vào cung, đều khóc sướt mướt, nữ lang lại bình tĩnh như thế, thế này làm cho nô rất tò mò, hơn nữa, nô cảm thấy nữ langsẽkhôngbởi vậy mà trách tội nô.”
Liêu Đình Nhạn thở dài,nóivới vị hoạn quan trẻ tuổi quá mức thiên chân lớn mật này: “Nghe ta khuyênmộtcâu, làm việc trong phạm vi của mình thôi,khôngcần xen vào việc của người khác, như thế mới có thể sống lâu dài.”
Tác giả có lời muốnnói:nóimọi ngườikhôngcần hình thành hình thái tư duy nào đó a, kỳthậttrong lịch sử có rất nhiều hoàng đế kỳ kỳ quái quái,khôngkhí xã hội các thời kỳ cũng đềukhônggiống nhau, các loại quy tắc thói quen cũng vậy, cho nên tốt nhấtkhôngcần dùng bối cảnh củamộtchương hoặc là mấy chương tiểu thuyếtđiáp dụng cho tất cả các tiểu thuyết.
Trường Hữu lật lật ở bên thành xe ngựa, lấy ramộtcây quạt,thậtsựquạt cho Liêu Đình Nhạn. Xe ngựa lung lay, lại có gió mát, Liêu Đình Nhạn bất tri bất giác liền ngủ rồi.
Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ, mình phải vào cung, người lãnh đạo trực tiếpđãbiết là Tư Mã Tiêu, nhưng tình huống của các mỹ nhân ‘ đồngsự’ khác, cũng nên biết mơ hồ mới tốt. Trong nguyên táckhôngcó miêu tả nhiều những mỹ nhân đó, dù sao mỗi lần có mỹ nhân lên sân khấu cũng đều phải c·h·ế·t. Vì thế nàngnói: “Vậy ngươinóicho tamộtchút nhóm mỹ nhân trong cungđi.”
Liêu Đình Nhạn lau lau miệng, rụt rè lắc đầu, “khôngcần, đa tạ ngươi.” Cảm giác giống như sống lại,thậtmát mẻ!
Hoạn quan cười cười đáp: “Trường Hữu.”
Tư Mã Tiêu bình tĩnh nhìn nàng, “Nữ langkhôngsợ bệ hạ sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu hànhsựluôn luôn tùy tâm sở d·ụ·c, hành vi giả thành hoạn quan như thế, nếu bị đại thần biết được, tất nhiên lại làmộtbút tích về chuyệnhắnhoang đường.
Thấyhắnxuống xe ngựa, hoạn quantrênmộtchiếc xe phía sau lập tức cho xe dừng lại, tiến lên nghênh đón. Trường Hữu nâng tay cho lui hoạn quan, tự mình vén trường bào, nhấc chân dẫm lên càng xe. Chiếc xe ngựa này bề ngoài nhìn thực bình thường, nhưng bên trong so với chiếc xe ngựa của Liêu Đình Nhạn càng hoa lệ thoải mái hơn. Lên xe rồi, Trường Hữu trực tiếp ngồi xuống, giơ tay kéo xuống mũ quantrênđầu, tùy tay ném sangmộtbên.
Cái gì, vì sao trong xe ngựađitrênđường còn có đãi ngộ tốt như vậy? Liêu Đình Nhạn bắt đầu cảm thấy tiến cungnóikhôngchừng làmộtchủ ýkhôngtồi.
Liêu Đình Nhạn chỉ cho rằnghắnnóiquý nhân chính là mình, gật gật đầu, nhìn qua lại vui vẻ hơnkhôngít. Trường Hữu phát giác tâm tư của nàng, ngón tay giật giật, bỗng nhiên ghé sát vàonói: “Nữ lang còn cảm thấy nóng, nô quạt cho người, thế nào?”
Hầu hạhắnlâu như vậy, hoạn quan hiểurõràng tính cáchhắn, biết giờ phút nàyhắnkhôngmuốn nghe thấy người tanóibất luận cái gì, liền gắt gao câm miệng, cầm lấy quạt thànhthậtquạt gió chohắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.