Diễm mở mắt một cách chậm chạp
Không phải mơ cũng chẳng phải kiếp sau
Nắng chiếu lung linh muôn ngàn sắc màu
Cuộc đời vẫn như thế thật tươi đẹp
Tộc họ Đinh đang thu đồ dọn dẹp
Vận thì đang ngồi ở ngay một bên
Hai tay dính chặt phía trên
Không ngừng truyền năng lượng vào người Diễm
Đêm qua lúc tính mạng nàng nguy hiểm
Vận đúng lúc đột phá lên cấp 3
Lập tức đem năng lực phát ra
Vì cứu Diễm tiến hành giải độc
Đến tận khi Mặt Trời vừa mọc
May mắn Diễm đã tỉnh lại rồi
Cộng với thể chất mạnh mẽ tuyệt vời
Diễm rất nhanh đã hoàn toàn bình phục
Vận quở:
-“ Em thật không biết chừng mực
Tý nữa thì đi đời nhà ma…”
Diễm ngoan ngoãn nằm nghe Vận rầy la
Bộ dạng rất chi là hưởng thụ
Đối với nàng chỉ thế này đã đủ
Tận thế này, nàng không phải một mình
Có đồng đội có nghĩa có tình
Là có dũng khí đối mặt tất cả
-“ Mà eng vừa mới đột phá
Răng lại biết dùng năng lực cứu em
Như em phải vất vả làm quen
Mới điều khiển được thân xác Hổ.”
Vận cười:
-“ Anh cũng chẳng rõ
Lúc đó chỉ hành động theo bản năng
Cứ thử thôi được chớ hay chăng
Cứu được em hoàn toàn nhờ may mắn.”
Trận chiến đêm qua cùng bầy rắn
Trong trại nhiều người trúng độc b·ị t·hương
Vận xác định Diễm đã bình thường
Mới bắt đầu cho người ta cứu chữa
Luyện cho dị năng thuần thục hơn nữa
Đồng thời phát hiện thêm mấy cách dùng
Vận cưỡi thật chắc ở phía trên lưng
Đem năng lượng chuyển qua cho Diễm
Giúp nàng tung được nhiều đòn Hổ Nha Kiếm
Thể lực cũng tăng bền bỉ mấy lần
Còn tạo được lá chắn bao bọc toàn thân
Giờ có Vận, Diễm như mọc thêm cánh
Nếu quái cỡ Rắn Mẫu lại đến đánh
Sợ rằng chỉ đơn giản tốn mấy cào.
Ở lại Hương Lâm là chẳng thể nào
Chuyện đêm qua là một lời cảnh cáo
Tộc họ Đinh vét sạch bách hũ gạo
Tốc độ nhanh nhất cuốn gói rời đi
Băng rừng lội suối chẳng gặp hiểm nguy
Nhờ Vận và Diễm theo sát hộ tống
Núi rừng Trường Sơn bạt ngàn lớn rộng
Mặc sức cho cả hai vẫy vùng
Mấy chuyến chạy quanh Nghệ - Tĩnh tìm lùng
Đưa được mấy trăm người tới Hương Phố
Này đây tại thị trấn nhỏ
Loài người đốt lại ngọn lửa văn minh
Làm việc hết sức, chiến đấu hết mình
Nhanh chóng hình thành một pháo đài vững chãi
Cuộc sống bình thường, một phần đã trở lại
Trẻ nhỏ đi học, vui vẻ nói cười
Lưu Ngọc Ánh xinh đẹp rạng ngời
Buổi sáng đứng lớp làm cô giáo
Dáng người nóng bỏng khiến bao anh rực rạo
Mặt trái xoan lúng liếng đồng tiền
Tóc đen như thác, chúm chím môi duyên
Uyển chuyển điệu đà, thướt tha tà áo
Trưa nàng qua bếp nấu cơm vo gạo
Chiều huấn luyện với hai người em
Cùng Quan Thảo Ly và Trương Ngọc Hà vừa quen
Đã thân thiết như chị em ruột thịt
Để cho tình cảm càng thêm khăng khít
Vườn bưởi Phúc Trạch, kết nghĩa tình thân
Ánh và Hà mong muốn nhập quân
Dưới trướng Vy tiến hành huấn luyện
Trong tận thế trải qua nhiều chuyện
Đau thương mất mát, chiến đấu không thôi
Các cô gái theo Diễm đều trưởng thành rồi
Đã là các chiến sĩ cấp 2 gan dạ
Chỉ có không ngừng tiến hoá
Mới tiếp tục ở tận thế sống còn
Nước chảy qua núi, gió thổi qua non
Chợt nghe tiếng hè, khi đàn ve thức dậy.
Đạn dược hiện chẳng còn lại mấy
Cũng may ở gần có căn cứ quân sự tại Kỳ Anh
Vận và Diễm thăm dò thật nhanh
Quân cảng Vũng Áng đã thành tổ mực
Quân Hương Phố nhanh tập trung binh lực
Đội lính mới có hơn chín chục
Vẫn chỉ là người tiến hoá cấp 1 mà thôi
Lính cấp 2 thì có hơn chục đôi
Mà cấp 3, được mỗi Vận và Diễm
Hương Phố giờ chẳng có gì nguy hiểm
Quả quyết đem hết chủ lực phái đi
Băng qua Cẩm Xuyên chẳng khó khăn gì
Theo hướng Đông Nam đến được Vũng Áng
Nơi này là một khu quân cảng
Chẳng phải Pháp mà do Mĩ đóng quân
Nước An Nam bị Mĩ - Pháp chia phần
Nhân dân cùng lúc ba tròng vào cổ
Tuy rằng cuộc sống không hề nghèo khổ
Nhưng chẳng thể nào gọi là bình yên
Người người cuồng điên trong vòng xoáy bạc tiền
Mải mê đuổi theo những xoa hoa truỵ lạc
Tình thì nhạt, nghĩa thì bạc
Đạo đức xuống cấp, tội ác nổi lên
Dân thường không có thứ gọi là TÔN NGHIÊM
Gặp người Hoàng Gia b·ị b·ắt quỳ gối
Đụng quân Mĩ – Pháp lại phải cúi đầu
So với nô lệ không có gì khác nhau
Là túi máu cho đủ thứ đỉa bòn rút
Muốn phản kháng lại chẳng có sức lực
Súng Pháp pháo Mĩ chỉ ngay thẳng vào đầu
Từ Lũng Cú cho tới mũi Cà Mau
Nơi nào cũng có căn cứ quân sự
Nhưng đó đã là chuyện quá khứ
Covid công bằng với tất cả mọi người
Giờ chỉ còn kẻ mạnh và yếu trên đời
Sinh vật đang không ngừng tiến hoá
Cảng Vũng Áng không chịu nhiều tàn phá
Giờ là tổ của Mực Nhảy Lên Bờ
Tám tua bò trông chậm chạp lờ đờ
Mà lại có thể bật nhảy tanh tách
Dịch đen phun vừa xa vừa mạnh
Là c·hất đ·ộc t·ê l·iệt thần kinh
Đánh trận phải biết địch biết mình
Diễm bắt vài con cho Dương Trúc Lai mổ xẻ
Lên kế hoạch tác chiến thật mau lẹ
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng
Vừa đến nơi cũng chưa vội vàng
Chọn lựa vị trí triển khai v·ũ k·hí
Dành thời gian một buổi tối để nghỉ
Trại dựng lên, bên bếp lửa quây quần
Các chiến sĩ còn đang tuổi thanh xuân
Đàn đệm lên cùng nhau ca hát
Tận thế đến cho đau thương và mất mát
Kẻ giờ ngồi đây, mai còn mấy người
Nhưng còn sống thì còn vẫn nói cười
Vài con mực nướng no cả đại đội
Mực Nhảy thơm phức lấp đầy bụng đói
Phi vừa ăn vừa nói vừa cười:
-“ Mực Nhảy Vũng Áng thật quá tuyệt vời
Sau khi biến dị vị tươi càng đậm
Nướng vừa lửa là hết nước chấm
Lớn cỡ chó, người một con là no.”
Hùng Ca miệng ngồm ngoàm cười to:
-“ Một con sao đủ Ca phải ăn bốn
Lần này đi việc quân bận rộn
Khi ghé lại phải thêm thùng bia hơi
Uống bia với mực là sướng nhất trên đời.”
-“ Đúng đúng, nhất định phải trở lại.”
Quân Hương Khê ăn, nói, cười thoải mái
Sống c·hết ngày mai, để qua một bên
Ngàn vì sao lung linh trên trời đêm
Lửa trại bập bùng ấm tình bè bạn.
Diễm to lớn cõng trên cổ là Vận
Lưng đeo ba lô tay nắm shotgun
Quanh hông dắt đầy đạn chống tăng
Bình minh vừa lên, tiên phong xuống cảng
Grầm!
Một tiếng gầm vang, lũ mực con hốt hoảng
Bật nhảy toán loạn trốn vào biển khơi
Trung tâm quân cảng là nơi
Phủ đầy bong bóng, bên trong toàn trứng mực
Diễm cũng là tự biết lượng sức
Đứng ở ngoài không trực tiếp xông qua
Năng lượng dồn họng dùng lực phát ra
GRÀOOO!
Một đòn Hổ Gầm rền vang như sấm
Bóng bọt bị thổi tung nửa đám
Trứng mực bụp bụp nổ hơn tám phần
Mực Mẹ to bự lộ rõ chân thân
Một pháo mực đen hướng Diễm bắn phá
Mực đen ngòm hoà tan cả đất đá
Nhưng tốc độ lại chẳng được cao
Muốn trúng Diễm là không thể nào
Quay mông ngoắt đuôi, hướng núi đi tới
Mực Mẹ vậy mà lại không truy đuổi
Diễm và Vận sao có thể buông tha
Hổ Gầm lại lần nữa phát ra
Đem tổ mực hoàn toàn đánh nát
Mực Mẹ lập tức điên cuồng bùng phát
Bất chấp tất cả đuổi Hổ tới cùng
Một cú dậm nhảy, cát bụi mịt mùng
Thân thể khổng lồ lọt giữa thung lũng
Tựa như nhà cao tầng sừng sững
Vung xúc tu đánh loạn khắp nơi
Mà Diễm thì giống như con thoi
Tốc độ đỉnh cao dễ dàng né tránh
Vuốt Hổ tung ra một đòn thật mạnh
Kengg!
Cào da mực vang tiếng thép chói tai
-“ Con mực này vừa to vừa dai
Nếu mà ăn chắc răng gãy rụng.”
Vận cười tay nắm chặt súng
Di động cao tốc ngắm chuẩn mắt to
Thời điểm chính xác lập tức bóp cò
Vì Diễm tiến hành hoả lực yểm trợ
Lá chắn năng lượng hoàn toàn đón đỡ
Bảo vệ mắt mực không bị nổ tung
Nhưng đau đớn làm Mực Mẹ giận rung
Dịch mực xịt ra tiến hành rải thảm
Hai vòi dài liên tục đeo bám
Mưa rào mực đen đổ ập xuống người
Lá chắn năng lượng màu trắng sáng ngời
Vận tạo ra bảo vệ Diễm không chút hao tổn
Đụng là đập mà đến là đón
Không còn né tránh trực tiếp đôi công
Đánh cho đến núi lộn non lồng
Trong nhất thời khó phân ra thắng bại.
0