0
Sau khi quay về mở họp bàn chuyện
Phi rằng:
-“ Cao Thảo My c·hết, Ma Đồng vẫn còn
May mắn là nó chắc phải sinh non
Nên mới rút về Thừa Thiên chữa trị
Chúng ta tuy rằng có chuẩn bị
Thành Cổ cách Kinh Đô quá gần
Đại quân xác sống lại đến một lần
Chúng ta chắc chắn chống không nổi
Chi bằng đem căn cứ đổi
Địa điểm lý tưởng, huyện núi Hương Khê
Nơi này là chốn thôn quê
Xung quanh có núi cao ngăn trở
Phía nam được Hoành Sơn chống đỡ
Quân đoàn xác sống mà có tiến công
Quảng Bình đất hẹp dài trống không
Dễ dàng cho ta đánh du kích
Tình hình nếu như nguy kịch
Về phía Tây bỏ chạy sang Lào
Mọi người thấy ý này thế nào?”
-“ Chúng ta thấy rất là hợp lý.”
Mọi người đồng lòng nhất trí
Lập tức triển trai đóng gói di dời
Thành Cổ trải qua một trận chiến tơi bời
Đã tan nát gần như muốn đổ
Cuộc chiến sinh tồn còn rất gian khổ
Chỉ cần hy vọng vẫn ở với loài người
Chỉ cần nhân loại vẫn còn ở trên đời
Thì sẽ luôn xuất hiện Kỳ Tích
Trận chiến vừa rồi chẳng phải là vô ích
Người tiến hoá so trước lại càng nhiều
Có vài kẻ vì tham vọng làm liều
Liền bị Diễm dùng vuốt hổ đập c·hết
Dù đã đem tất cả mầm hoạ dập hết
Vẫn là cần một người đứng đầu
Diễn Vy đã vượt qua được thương đau
Trưởng thành chững chạc, làm người chèo lái
Tuy còn nhỏ, lại là thân con gái
Ngàn năm khó gặp, tuyệt thế thiên tài
Năng lực quản lý, có một không hai
Đem mọi chuyện sắp xếp đâu vào đấy
Đầu tháng 4, khi Mặt Trời thức dậy
Vượt trăm dặm đường xa, đất Hà Tĩnh đây rồi.
Tận Thế tàn phá, vật đổi sao dời
Thị trấn Hương Phố, một đ·ống đ·ổ n·át
Phi rằng:
-“ Quê mình trông thật khác.”
Vận đáp:
-“ Dẫu sao cũng là huyện nghèo
Khỉ ho cò gáy, chó chơi với mèo
Được cái Hương Giang có nhà máy thuỷ điện
Ít dân thì thật ra cũng tiện
Xác sống ít, có lẽ còn vài người
Tau với Diễm chạy quanh mấy nơi
Xem thử có hay không người thân còn sống.”
Nói rồi lập tức hành động
Cưỡi lên lưng Hổ lao v·út mà đi
Diễm vốn cũng chẳng trông mong gì
Bố, mẹ và em gái còn sống
Tận thế này là cơn ác mộng
Tồi tệ nhất mà nàng phải trải qua
Căn nhà nhỏ cách cũng chẳng xa
Trải qua gió mưa, đã gần như đổ sập
Trong vườn dễ thấy 2 bia mộ được lập
Thấy tên biết mẹ và em gái đã q·ua đ·ời
GRÚUUUUUUUU!
Một tiếng rống vang tận bầu trời
Tràn đầy nỗi đớn đau vô hạn
Người thân của Vận cũng không thoát nạn
Mà đến ngay cả mẩu xương chẳng còn
Xác sống trong Trị Trấn vài con
Một hơi đem tất cả xử lý
Một buổi tối dành cho việc ngơi nghỉ
Dàn hoả thiêu, tiễn người thân lên đường
Trái tim dù đã chai sạn v·ết t·hương
Vẫn sẽ luôn vì người thân mà chảy máu
Huống chi Diễm cũng chỉ vừa mười sáu
Thân xác quái vật, trái tim vẫn có chỗ mong manh
Vận ở bên hết mực dỗ dành
Giờ mới biết, hai người là thanh mai trúc mã
Nếu không khi đó là kẻ xa lạ
Diễm mới không đón nhận bọn hắn vào biệt thự trong hồ
Một lần này khóc cho nước mắt cạn khô
Sáng mai tỉnh dậy, còn một trận chiến.
Kim Quy dẫn người đi thuỷ điện
Không như người khác sức mạnh tăng lên
Hắn đã cấp 2, lại yếu như sên
Toàn bộ tập trung tăng cường trí não
Kỹ thuật máy móc vô cùng thành thạo
May mắn khởi động lại thuỷ điện Hương Giang
Có năng lượng mọi chuyện mới dễ dàng
Triển khai theo đúng như kế hoạch
Trước hết đem Hương Phố dọn sạch
Dựng lại nhà cửa, sửa chữa điện đường
Đào hào phòng ngự, xây dựng kho lương…
Diễn Vy sắp xếp, vô cùng hợp lý
Mọi người dốc lòng, khi mệt nhoài mới nghỉ
Cố gắng một mà làm việc bằng mười
Vận với Diễm thành một tổ hai người
Đi khắp nơi tìm kẻ còn sống
Băng qua rừng xanh bạt ngàn gió lộng
Tiếng chim rộn ca, hoa nở tưng bừng
Đêm hoang vu, tĩnh mịch chốn núi rừng
Bên bờ suối uống trăng, ăn thịt nướng
Bình minh lên nắng vàng thắm đượm
Cơn mưa xuống phủ kín bốn phương ngàn
Dưới vách đá nhận lấy chút bình an
Rồi lại lên đường đi tìm kẻ còn sống
Vẫn là còn người đang nuôi hy vọng
Kiên trì sống sót, chiến đấu đến cùng
Rời xa phố thị trốn ở trong rừng
Tại đây Hương Lâm, gần sát biên giới
Khi thấy Vận và Diễm đi tới
Hai cô gái vội vã rút đao
Diễm thì chỉ đơn giản một cào
Đã đem cả hai đánh quay xiểng liểng
Vận rằng:
-“ Ta không tới gây chuyện
Mà là thật có chuyện cần bàn
Hương Phố hiện nay đã an toàn
Các người có hứng thú hay không gia nhập.”
Hai chị em một cao một thấp
Dung nhan tương tự xinh đẹp cực kỳ
Nhưng mà ngực như sân bay phẳng lỳ
Người tiến hoá cấp 2, xem như không tệ
-“ Con hổ này là thứ gì thế
Phải chăng là thú cưng của ngươi?”
-“ Nếu ngươi đem nó cho chúng ta chơi
Đề nghị vừa rồi ta sẽ cân nhắc.”
Hai con nhỏ không biết phép tắc
Khiến cho Diễm cảm thấy bực mình
Hai vuốt to chẳng chút thương tình
Đè hai nhỏ xuống đất chà xát
Lớn tiếng kêu thảm, chỉ sau một lát
Từ trong trại một đám người tiến lên
Không ngờ với Vận là người quen
Mọi chuyện trở nên rất là dễ nói
Cũng vừa hay trời nhá nhem tối
Tộc họ Đinh mở tiệc đón chào
Diễm biết ý chẳng nói một lời nào
Tránh khiến cho mọi người hoảng sợ
Chỉ nằm ngang một bên bếp lửa
Thưởng thức đùi bò Vận liên tục nướng cho
Chú Đinh hướng người nhà nói to:
-“ Trong rừng càng lúc càng nguy hiểm
Đám thú hoang đang nhanh chóng dị biến
Ta quyết định đem cả tộc di dời
Ai có ý kiến thì cứ việc mở lời.”
Tộc họ Đinh vậy mà chẳng có ai phản đối
Thêm vui vẻ hưởng thụ tiệc tối
Mai Sương, Tuyết Huệ thay vào váy hoa
Hướng hai bên Vận định lấn qua
Bị Diễm trừng một cái vội vàng bỏ chạy
Tuy rằng nay dùng sắc dụ thất bại
Về sau cơ hội vẫn còn rất nhiều
Chú Đinh quyết vét hết nồi niêu
Cũng phải kén được Vận làm con rể
Có men cay, mồi nhắm cùng chuyện kể
Mọi người cùng vui, ăn uống no say
Đàn cất lên một bản nhạc thật hay
Tỷ muội hoa cùng ra hiến múa
Mai Sương là chị tung bay trong váy lụa
Tuyết Huệ là em hoà nhịp theo cùng
Lửa chập chùng bóng dáng mông lung
Khiến bao chàng trai lòng say ngây ngất.
Bên lửa trại màn trời chiếu đất
Thời tận thế ngủ hoài cũng quen
Diễm an tĩnh nằm cuộn một bên
Kề thật sát chẳng hề giá rét
Grầm!
Diễm bật dậy phát ra tiếng gầm thét
Mắt mở to nhìn thẳng vào đêm đen
Toàn thân căng lên như gặp đại địch
Từ xa xa liền vang lên tiếng rít
Vừa đáp lại vừa hướng Diễm tiến lên
Trong trại vội vã đốt sáng đuốc đèn
-“ Chú Đinh, mau sẵn sàng chiến đấu.”
-“ Thứ đến là một con Rắn Mẫu
Ta có ngẫu nhiên gặp qua một lần
Chỗ đó cách rất xa, không hề gần
Không ngờ nó lại vẫn mò tới.”
Không chỉ tới mà còn kéo theo hội
Một bầy lúc nhúc toàn là rắn bò
Vận kề tai Diễm thì thầm nhỏ to:
-“ Em định thế nào, chạy hay là biến?”
Diễm cười đáp:
-“ Tất nhiên là chiến.”
Dứt lời lập tức lao v·út xông ra
Dẫm nát đám rắn con trên đường xông qua
Vuốt năng lượng nhắm Rắn Mẫu chém xuống
Đuôi rắn dài vội vã rút cuốn
Quất ngược lên cùng vuốt hổ giao tranh
Chỉ nghe nổ vang một tiếng: “Oành!”
Diễm giữa không trung b·ị đ·ánh bay trở lại
Xoay tròn trên không hơn chục cái
Ưu nhã tiếp đất trông thật nhẹ nhàng
Mồm máu mở rộng, một tiếng gầm vang
Khiến đám rắn con nhất thời hoảng loạn
Hoá thành tàn ảnh, lao nhanh như đạn
Long trời lở đất, hổ đấu rắn tranh
Gió cuốn bụi mờ đất đá tan tành
Cây cối cổ thụ ầm ầm gãy đổ.
Bên Vận phòng ngự cũng thật gian khổ
Đám rắn con như lũ tràn qua
Tuy Rắn Mẫu là thú biến dị cấp 3
Con của nó chẳng có nào cấp 1
Đây tuy rằng là một điều tốt
Nhưng lũ rắn quả thật quá nhiều
Bị bao vây, chỉ có thể liều
Rồi trông đợi hoàn toàn vào Diễm
Ngắn ngủi mấy phút, kết quả xuất hiện
Né một đòn hiểm, há miệng lộ răng kiếm
Năng lượng tập trung rực rỡ chói loà
Hai lưỡi đao ánh sáng song song chém ra
Rắn khổng lồ b·ị c·hém thành ba khúc
Diễm trên thân dù v·ết t·hương chồng chất
Vội quay lại cất tiếng gầm vang
GRÀO!
Rền như tiếng sấm nổ giữa trời quang
Lũ rắn con sợ hãi chạy tán loạn
Trại họ Đinh qua cơn hoạn nạn
Mai Sương, Tuyết Huệ nhảy cẫng lên vui mừng
Diễm đang hiên ngang đứng thì bỗng dưng
Thân hình to lớn đổ sầm xuống đất
Đầu choáng mắt hoa, sắp sửa muốn ngất
Chỉ còn thấy bóng hình Vận lờ mờ
Độc Rắn Mẫu mãnh liệt đến không ngờ
-“ Sợ rằng hôm nay mình phải c·hết
Trong lòng vẫn còn một hối tiếc
Nếu như còn cơ hội kiếp sau…”
Ý thức nàng nhanh chóng trôi mau
Vết thương chảy máu, toàn thân giá rét
Sức lực chẳng còn, quá là mỏi mệt
Từng tế bào run rẩy trong đớn đau
Khi bóng tối phủ kín trong đầu
Bất ngờ đến một cảm giác ấm áp.