Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3 Rào Trăng

Chương 3 Rào Trăng


Ba chàng trai sống cùng mười cô gái thật xinh

Công việc phân chia, hoà đồng vui vẻ

Mỗi ngày bình minh cho đến chiều xế

Hùng Ca, Diễm, Phi và Vận chia nhau bắt cặp đi ra ngoài

Vật tư nhiều chẳng thể cứ ăn hoài

Cần phải tranh thủ lùng tìm tích trữ

Đêm đến mọi người đều đi ngủ

Cử ra hai người cùng nhau trực đêm

Một ngày này trăng khuyết trời êm

Vận và Cao Thảo My cùng nhau canh gác

Tận thế khiến cho nàng trở nên xơ xác

Nay vẫn dành chút thời gian trang điểm thật xinh

Tóc đen óng mượt, mắt biếc đa tình

Chân thon đùi nuột, ngực to mông vểnh

Môi dày thắm đỏ, làn da tuyết bạch

Nóng bỏng gợi cảm quyến rũ chọc người

Vui vẻ cùng Vận nói nói cười cười

Đẹp xinh như hoa hải đường vừa chớm

-“ Hay là anh đi nghỉ sớm

Tối nay để em gác dùm cho.”

-“ Không sao em không cần lo

Gác đêm cũng không mệt, anh chẳng cần nghỉ.”

-“ Anh trước đây đã yêu ai chưa nhỉ?

Thật ra thì em rất thích anh.”

Cao Thảo My thổ lộ quá nhanh

Kèm thêm một cái thơm lên má

Vận bất ngờ đơ ra như hoá đá

Thảo My liền thừa thế sáp tới thật gần

Tay phải rút dao dấu kỹ bên trong bắp chân

Âm thầm muốn một dao đoạt mạng

Bụp!

-“ Á.”

Một chày vào đầu, đánh Thảo My choáng

Diễm đã chẳng hay chẳng biết đứng ở phía sau

Đem kẻ phản bội trói, để xử lý sau

Toàn thể đồng bọn tiến vào chiến đấu

Kẻ địch đã mượn bóng đêm ẩn giấu

Xâm nhập vào đảo nhỏ giữa hồ

Theo tin Thảo My báo, lặng lẽ tiến vô

Tránh qua được hầu hết cạm bẫy

Nhưng chúng nào có thể biết được đấy

Nơi này có một cái Sát Thủ Bóng Đêm

Chân nhẹ bước, đi quá êm

Không tiếng động săn g·iết từng kẻ một

Cao Chí Viễn chẳng phải kẻ ngu dốt

Nhanh chóng nhận ra sự bất thường

Co cụm một chỗ, nép vào bên tường

Thế là ăn ngay một quả pháo cối

Bùm!

Tiếng nổ lớn vang rền dữ dội

Kéo theo một đám xác sống đến hóng chuyện bên bờ

May chúng chẳng bơi được chứ không thì giờ

Biệt thự này chẳng người ở được

Hùng Ca cầm khiên cơ động dẫn đầu đi trước

Tránh cho kẻ địch có s·ú·n·g bắn quân mình

Nhờ kế hoạch tác chiến đẹp xinh

Diệt gần hết k·ẻ g·ian xâm nhập

Còn hai kẻ toàn thân bầm dập

Là cha con Cao Chí Viễn và Cao Nguyên

Phi và Diễm mỗi người chọn một tên

Còn muốn so xem ai xử đối phương sớm

Cao Chí Viễn cũng là kẻ ghê gớm

Tuổi sớm năm mươi, sức lực rất trâu

Đao quân dụng cùng Phi trực tiếp đối đầu

Đánh hồi lâu khó phân hơn kém

Cao Nguyên tuổi trẻ ngông cuồng hiếu chiến

Còn là k·ẻ b·iến t·hái d·â·m tà

Thấy Diễm quá đẹp chẳng buông tha

Hung hăng vừa cợt nhả cầm gươm lao tới

Nào ngờ đâu người đẹp này là hổ là sói

Bùng phát tốc độ, động tác đẹp xinh

Một dao nhanh gọn chẳng chút thương tình

Như ánh sao xẹt ngang qua cổ họng

Máu tươi phọt ra, cuốn theo sức sống

Trong đêm tối nở rộ đỏ rực như hoa

Cao Chí Viễn thấy con trai đi đời nhà ma

Bi phẫn đau thương điên cuồng bùng nổ

Phi cười:

-“ Bốn đứa tao chấp một mình mày đó.”

Lập tức cùng Hùng Ca + Diễm vây công

Đơn đấu chưa chắc đã thắng, sao địch lại số đông

Cao Chí Viễn dần bị dồn vào ngõ cụt

Một đòn dốc sức, đẩy lùi cả ba, hét lên:

-“ Cút!”

Không chút lưỡng lự, hắn há miệng ra

Dữ tợn quát:

-“ Các ngươi phải c·hết cùng ta.”

Đem ba viên Hạch Xác Sống nuốt vào trong bụng

Ngay lập tức diễn ra cảnh tượng kinh khủng

Cao Chí Viễn biến thành quái vật cao to

Răng sắc, móng ngọn, cơ bắp cuồn cuộn khổng lồ

Song trí óc thu nhỏ lại bằng trái nho

Chỉ còn biết điên cuồng đánh bậy

May mắn Hùng Ca còn chống được đấy

Đảm nhiệm xuất sắc vị trí Đỡ Đòn

Diễm như con thoi thoăn thoắt bon bon

Bay nhảy xung quanh liên hoàn cắt chém

Phi xách ra một cây đao vừa dài, vừa to, vừa bén

Hai tay dùng sức mà bổ liên hồi

-“ Mọi người mau tránh ra thôi.”

Vận hô xong, liền chơi ngay mấy pháo

Boom Boom Boom Boom

Cao Chí Viễn đã biến thành quái vật tàn bạo

Cũng chẳng chịu được bốn người hợp lực vây công

Đánh mấy phút, thì liền xong

Lão già d·â·m c·hết đến không thể lại c·hết

Nhưng chuyện đến đây chưa phải là hết

Sáng ra lập tức tiến đánh căn cứ nhà họ Cao

Khi chẳng còn một tên đàn ông nào

Đám nữ nhân họ Cao đầu hàng vô điều kiện

Nhà này nhốt một đám con gái làm nô lệ tiêu khiển

Bị diệt sạch cũng là rất đáng đời

Nhưng bọn hắn đã giơ cờ trắng rồi

Giờ mà g·iết c·hết, hơi mất nhân tính

Nhân loại còn sống chỉ có chút đỉnh

Tạm thời chưa biết nên xử a răng

Hùng Ca rằng:

-“ Giữ các nàng lại chẳng hại chi

Sau gặp người phù hợp thì gả đi

Vì loài người kéo dài nòi giống

Các nàng đã kháng được virus xác sống

Sinh ra con chắc cũng vậy thôi.”

Cả bọn bàn kỹ sau quyết định thế rồi

Vui vẻ quay về mở tiệc ăn mừng

Một ngày hân hoan ăn uống tưng bừng

Biệt thự giữa hồ, về sau không còn lo kẻ địch

Tính ra thì người sống sót quá là ít

Vật tư còn sót lại cũng coi như dồi dào

Các nàng Diễm vốn chỉ bị nhắm vào

Bởi đám d·â·m tà như Cao Chí Viễn

Sau khi tìm được máy phát điện

Đảo nhỏ giữa hồ thành thế ngoại đào nguyên

Cách xa nội thành đông đúc, ít xác sống, vô cùng bình yên

Cả đám quyết định thu nhận thêm người sống sót.

Tận Thế CoVy

Mười vạn người chưa chắc còn sống một

Nội thành đã là một biển xác c·hết biết đi

Cố vào mấy lần không được, sợ chẳng còn chi

Cả đám tản ra vùng ngoại ô tìm kiếm

Bốn chủ lực dẫn đầu khi thám hiểm

Chia làm bốn đội nhỏ phân ca

Ba đội đi ra, một đội giữ nhà

Phi dẫn theo Linh, Nga, K’Anh và Nguyệt

Chém g·iết xác sống, cực kỳ nhiệt liệt

Bốn nàng đã quyết chí ra ngoài xông pha

Tận thế này phải tự trông cậy bản thân ta

Đã không thể trông chờ vào Chúa cứu thế

Ba cô nàng dáng người nhỏ bé

Nga lùn tịt, chỉ 1m52

Linh thì da ngăm có cặp chân thon dài

Nguyệt với K’Anh ngang ngang tầm đó

Phi rằng:

-“ Khi vung đao phải chém ngang cổ

Động tác cần dứt khoát, gọn, nhanh

Đừng cho xác sống phát ra âm thanh

Nếu không là nó kêu la thông báo

Xui thì Hạch không ở trong não

Ta nên lập tức rút ngay

Dây dưa nó rất không có lợi.”

Phi vừa đi nhẹ và khẽ nói

Tìm được một con xác sống lẻ loi

Ngoắc tay ra hiệu, bảo Nguyệt tới thử coi

Nàng nắm chặt đao, nhẹ chân rón rén

Xoẹt!

Cây đao thép đã được mài thật bén

Vút qua nhanh một chém bay đầu

Khởi đầu thuận lợi, đám chị em tiếp sau

Đơn giản nhẹ nhàng thuần thục

Quen tay rồi liền thoải mái ra sức

Tìm kiếm xác sống, đại sát tứ phương

Bốn nàng hăng hái, chẳng chịu nhún nhường

Lập tức thi xem ai g·iết được nhiều nhất

Phi đang trấn tràng, bỗng lỗ tai giật giật

Phát hiện ra có kẻ đang đứng rình

Hô lên:

-“Các em tập trung cẩn thận giữ mình.”

Nói xong rút đao hướng phía xa chỉ thẳng

Lập tức từ bụi đi ra dưới nắng

Một nam thanh niên bằng tuổi thấp lùn

Xách mã tấu nhảy tới đánh ngay và luôn

Chẳng hề muốn mở lời tự giới thiệu

Phi tuy rằng trong lòng khó hiểu

Nhưng gặp cao thủ liền máu chiến sục sôi

Thép mà muốn cứng thì cần được tôi

Trong lửa chiến đấu mới trở nên càng mạnh

Tên lùn nhỏ người dễ dàng lẩn tránh

Tốc độ hơn nhiều, xoay tròn xung quanh

Vung đao chém vừa hiểm vừa nhanh

Đánh cho Phi mệt không thể thở

Trong một giây sai lầm không kịp đỡ

Keng!

Một chém đánh bay đao thép lên trời

Đạp ngã xong chân dẫm lên người

Lưỡi đao sắc kề ngay vào cổ

Linh, Nga, K’Anh và Nguyệt thấy thế nén sợ

Quyết lao ra giải cứu đàn anh

Tên lùn thấy vậy lại thu đao lui nhanh

-“Ta không ác ý, chỉ muốn xem trình độ

Thêm các nàng đối với ngươi không bỏ

Cho thấy ngươi cũng là kẻ thiện

Ta tên Lâm Giang Tiên, trên người có chuyện

Muốn cùng ngươi bàn bạc một phen.”

Phi sờ cổ hú hồn: “Chưa c·hết còn hên.”

Đối kẻ mạnh tự nhiên phải kính nể

Ngoan ngoãn nghe kỹ, sau khi trở lại kể

Cho đồng bọn rồi bàn bạc thật kỹ càng

Hùng Ca rằng:

-“Hiện tại chiến lực của chúng ta đã ngừng ngang

Muốn tiến thêm thì phải tiến hành đột phá

Nhưng đám xác sống cũng đang tiến hoá

Càng lúc càng khó g·iết rồi

Lỡ một ngày chúng nó biết bơi

Căn cứ này, bỏ đi thật tiếc

Nhân chuyện này kiếm v·ũ k·hí huỷ diệt

Quyết sớm ngày quét sạch tang thi.”

Mọi người nhất trí, cử Hùng Ca, Diễm và Phi

Đi với Lâm Giang Tiên, tới chỗ Quân Pháp đóng trú

Dồn tiền dồn bạc tạo thành một căn cứ

Bất khả x·âm p·hạm ngay tại Rào Trăng

Đón tiếp Tiên bằng một bữa nhậu thật hăng

Thân thiết như là đã quen lâu từ trước.

Chương 3 Rào Trăng