Chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ
Từ phía bắc phát động t·ấn c·ông
Diễm tiên phong dụ được một đám đông
Kéo tới trận địa đã mai phục sẵn
Súng phun lửa tận tình xả bắn
Sóng nhiệt nổ ngập trời
Mùi cháy khét khắp nơi
Hàng đàn xác sống tan thành tro bụi
Xe bọc thép ầm ầm lao tới
Trên nóc vòi súng lửa phun ào
Một hơi quét sạch đám tang thi lao đến
Khi hết nhiên liệu thì lập tức biến
Để cho đội cận chiến hiển uy
Hùng Ca khiên rìu lao vào giữa sóng tang thi
Vững chãi như là một ngọn núi lớn
Đụng là chạm mà đến là đón
Đứng ở phía trước, vững tựa thành đồng
Phi thì gươm nặng vung nhẹ tựa không
Chặt xác sống như đang gặt cỏ
Diễm thì lả lướt nhẹ nhàng như gió
Mỗi dao một mạng, hiệu suất cực cao
Lâm Giang Tiên cũng chẳng kém chỗ nào
Tung hoành xông pha, hai tay hai kiếm
Táng Sơn Cường đang chỉ đạo tác chiến
Hét lớn:
-“Đang chạy tới mấy con Xác Sống cấp 2
Đội pháo phản lực lập tức triển khai
Còn đội cận chiến mau nhanh chóng rút.”
-“BẮN!”
Vận lập tức theo hiệu lệnh nhấn nút
Chíu Chíu Chíu Chíu…
Bùm Bùm Bùm Bùm…
Muôn vàn hoa lửa nở rộ um tùm
Vẽ thành một bức tranh tràn đầy sắc màu huỷ diệt
Ngay khi đợt pháo kích vừa kết
Từ khói bụi vọt ra ba con tang thi
Nhưng chúng bị chặn lại tức thì
Hùng Ca và Phi, mỗi người ôm một
Còn một thì Diễm, Tiên và Cường cùng nhau hốt
Cấp tốc xử đẹp, qua chỗ Phi vây công
Ba con xác sống cấp 2, chỉ một lát là xong
Nhờ vào pháo đã nã cho gần nát
Song xác sống tựa như là thác
Cuồn cuộn kéo tới tưởng như vô cùng
Cả đội dốc sức chiến đấu thật anh hùng
Khi vừa hết sức liền cong chân lên mà chạy
Buổi tối họp bàn
Vận đề nghị:
-“Chúng ta người chẳng có mấy
Vũ khí nhiều lại không thể dùng
Việc tiến công Thủ Đô nên tạm ngừng
Lo tập trung thêm người còn sống.”
Kim Quy rằng:
-“ Ở phía nam còn cả một đống
Kẻ sống sót trú tại biển Lăng Cô
Chúng ta hiện tại không thiếu ô tô
Đi vài chuyến là chuyển người ra được hết.”
Cường gật đầu:
-“ Ý của ta cũng y hệt
Sau khi có người nên đổi chỗ dễ đánh hơn
Thành cổ Quảng Trị vững chắc như sơn
Về lâu dài là một căn cứ tốt.”
Mọi người góp ý, nhanh chóng hạ chốt
Kế hoạch đề ra, lập tức triển khai
Phi, Diễm và Kim Quy sáng sớm ngày mai
Lên xe bọc thép phía nam thẳng tiến
Cảnh vật nên thơ trên con đường ven biển
Trên đường đi có vài con xác sống lượn lờ
Xe bọc thép chẳng chút chần chờ
Cứ lao thẳng cán qua thành bã
Việc tìm kiếm cũng không vất vả
Vừa đến Lăng Cô đã thấy thành luỹ hào sâu
Hiển nhiên ở đây có kẻ cầm đầu
Thích ứng rất nhanh với thời tận thế
Quân canh hô:
-“Người từ đâu mà ghé
Đến đây là có chuyện chi chi
Nếu là mang ý xấu gì gì
Thì nói luôn là xin mời cút xéo.”
Kim Quy ở dưới kêu réo:
-“ Là người quen, em Quy nè, anh Quang
Hôm nay em đến chẳng phải bán hàng
Mà có chuyện rất là quan trọng.”
Quang nhận ra, thế là cất súng
Mở cửa ra cho ba đứa đi vào
Một đường dẫn đến gặp thủ lĩnh tối cao
Thật không ngờ lại là người quen cũ
Ngày đó khi Kinh Đô thất thủ
Thiếu tá Le Noloc không loạn khi gặp nguy
Bảo vệ người sống sót, một đám dẫn đi
Đến Lăng Cô thành lập căn cứ
-“ Đề nghị của các ngươi, ta có thể thử
Thành Cổ kiên cố, chống tốt tang thi
Khoảng cách tới Thủ Đô chỉ một giờ xe đi
Xung quanh cũng có nhiều kho lương thực
Nói thật chỗ của ta đã gần quá sức
Chỉ chút nữa không trụ được nữa rồi
Các ngươi đến như mưa mát ngang trời
Giải cơn khát giữa ngày h·ạn h·án.”
Ngài thiếu tá này văn thơ thật lênh láng
Trong mạch, máu Việt – Pháp cùng chảy xuôi
Quốc tịch Mỹ, tại nơi đây chào đời
Hắn so với người An Nam còn muốn Việt
Không chỉ xuất thân trâm anh thế phiệt
Còn là bậc anh kiệt tuyệt luân
Đức và Tài cùng hội tụ một thân
Người gặp qua đều sinh lòng kính nể
-“ Lại gặp ngươi thật vui mừng khôn kể
Cảm tạ đã cứu em gái bé bỏng của ta.”
Le Noloc cúi đầu rồi chìa tay ra
Phi chẳng nhớ nhưng đầu óc cũng nhanh nhạy:
-“ Thiếu tá không cần như vậy
Cứu người là chuyện nghĩa nên làm
Sau này xin giúp đỡ sẻ san
Cùng nhau vực lại văn minh nhân loại.”
Hai bàn tay nắm chặt một cái
Đơn giản và thuận lợi kết minh
Đang bàn thì lính chạy vào bộ dạng thất kinh
-“ Không hay, Diễn Vy đã m·ất t·ích.”
Le Noloc thoáng lộ vẻ mất bình tĩnh
Em gái với hắn như là vảy ngược của rồng
Nhưng vẫn nhanh chóng ổn định sự hỗn loạn trong lòng
Chỉ một lát đã tra ra cặn kẽ
Diễn Vy trốn ra ngoài muốn đi săn lẻ
Muốn bắt thú thêm lương thực cho mọi người
Nhân lúc Le Noloc bận rộn tơi bời
Lén ra ngoài với hai nữ vệ sĩ
Vốn tưởng là chỉ đi một tý
Mà sắp tối vẫn chưa trở về
Phi và Diễm nguy hiểm chẳng nề
Cùng Le Noloc chạy qua dãy Bạch Mã
Tận thế đến không còn con người tàn phá
Thiên nhiên hoang dã nhanh chóng phục hồi
Virus Covy trong không khí khắp nơi
Đã khiến cho đám thú vật biến dị
Nơi núi rừng giờ phải cẩn thận từng tý
Nếu không là dễ đi bụi ngay
Ba người tiến hoá cấp 2 phóng như bay
Trên xe phân khối lớn chỉ một hồi là tới
Lúc này trời đã hoàn toàn tối
Núi rừng phủ lên một màu âm u
Văng vẳng có tiếng chó sói tru
-“Cầu mong Diễn Vy bình yên vô sự
Cô Diễm xin nhờ ngươi được chứ?”
Việc cứu người thật sự rất khẩn trương
Diễm vốn là có tốc độ phi thường
Lập tức trổ tài truy tung tìm vết
Le No (Lơ Nô) và Phi cũng theo sau xuất phát
Không ngần ngại hướng thẳng vào màn đêm
Một đường lần tới chân Thác Đỗ Quyên
Đã thấy Diễn Vy đang treo giữa vách đá
Bên dưới bầy sói to một cách kỳ lạ
Vẫn chưa bỏ quyết bám lấy con mồi
Ở trên cao nơi vách đá chơi vơi
Một con sói đang dần dần tiến tới
Diễn Vy ở giữa không trung chới với
Tay nắm chặt cày cây mọc ngang
Vẻ mặt nàng tuyệt vọng bàng hoàng
Hy vọng sống còn, mành tơ sợi tóc
Diễm tiến vào trạng thái siêu tốc
Chân bật vách đá thoăn thoắt nhảy lên
Đoàng đoàng đoàng
Nổ súng đánh lui sói dữ qua một bên
Sau rút dao mà lao thẳng đến
Gặp sói biến dị cấp 2, Diễm quyết đánh 1 trận tới bến
Khiêu chiến kẻ mạnh, tiến hoá càng nhanh
Cùng sói đầu đàn giữa lưng trời giao tranh
Qua lại giao đấu chỉ thấy mỗi tàn ảnh
Vách đá chịu chấn động của trận đánh
Cây nhỏ đã không giữ nổi Diễn Vy
Cũng may khi nàng rơi xuống thì
Phi đã chuẩn xác lao tới đỡ
Cùng Len chạy nhanh còn chưa kịp nghỉ thở
Đã phải đối mặt với bầy sói vây công
Phi bảo vệ lấy Diễn Vy trong lòng
Dựa lưng với Le No chống đỡ bầy sói
Đám thú dữ điên cuồng vì đói
Bất chấp lao tới, công kích liên hoàn
Răng sắc và móng nhọn thật quá hung tàn
Sợ rằng hôm nay phải c·hết trong miệng thú
Bất chợt trên cao phát ra tiếng kêu rú
Một bóng đen rủ xuống từ trên trời
Tiếng chấn động rồi tới tiếng la thảm nát tai người
Diễm tắm máu, đứng ở trên xác sói
Thân hình nóng bỏng, dưới ánh trăng chiếu rọi
Hoang dã, mạnh mẽ, khát máu, hung tàn
Đôi mắt đen như trời đêm lấp lánh tinh quang
Chỉ một liếc đã doạ chạy đàn sói
Không gắng gượng nổi Diễm đổ sập tới
May có Le No nhanh chóng vội dìu
Diễm lúc này xơ xác tiêu điều
Vết thương đầy người, mất nhiều máu ngất xỉu
-“ Cô ấy hiện tại rất yếu
Nơi này không thể ở lâu
Chúng ta phải rời đi mau
Tránh cho thú dữ khác ngửi máu mò tới.”
Bốn người lập tức chạy vội
Le No cõng Diễm, Phi ôm lấy Diễn Vy
Men theo đường cũ mà đi
Lấy xe máy chạy ào trở lại
Diễn Vy tốt bụng nhưng còn khờ dại
Qua chuyện này nàng càng thêm trưởng thành
Sẽ không còn gây rắc rối cho anh
Sau khi về liền ngoan ngoãn chịu phạt
Phi gặp lại một người quen khác
Song hắn cũng chẳng nhận ra Viện trưởng Dương
Lão và con gái Trúc Lai bận c·ấp c·ứu Hổ b·ị t·hương
Trong nhất thời cũng không chú ý
-“ Không đáng ngại, nghỉ ngơi một tý
Là lại sẽ khoẻ mạnh bình thường
Người tiến hoá cấp 2 rất kiên cường
Không tàn phế thì không cần lo lắng.”
Dương Trúc Lai mặc áo blouse trắng
Đẹp như hoa hậu, dáng chuẩn chân dài
Tuổi trẻ hai mấy, bác sĩ thiên tài
Rời phòng c·ấp c·ứu, hướng Phi thông báo
Le Noloc sắp xếp cẩn thận chu đáo
Đảm bảo điều kiện tốt nhất cho Diễm nhanh chóng phục hồi
Sau mới bận rộn chuyện di dời
Phi rãnh rỗi lại dẫn Diễn Vy săn bắn
Le Noloc biết nhưng không ngăn cản
Bản lĩnh của Phi hắn thật rất rõ ràng
Căn cứ Lăng Cô người gần nửa ngàn
Cũng chỉ có Le Noloc là người tiến hoá cấp 2 thôi đó
Trước thì bắt được mấy con thỏ nhỏ
Sau lại tóm được dăm con lợn rừng
Thiên nhiên màu mỡ như nó đã từng
Khi còn chưa bị con người tàn phá
Này núi này non này đất này đá
Cỏ xanh phủ rợp, điểm muôn sắc hoa
Chim muông ríu rít cất tiếng hoà ca
Dưới nắng vàng lung linh rực rỡ
Nhưng hoang dã kỳ thật rất đáng sợ
Thứ càng đẹp thì lại càng c·hết người
Phi với Diễn Vy ở bìa rừng dạo chơi
Cũng chẳng có gì là nguy với hiểm
0