0
Tìm người sống sót gom lại một chỗ
Khắp Bình Trị Thiên có gần một ngàn
Đối với Covid miễn dịch hoàn toàn
Cơ thể rắn chắc vô cùng khoẻ mạnh
Dễ dàng chống được gió mùa buốt lạnh
Xây đắp chiến luỹ, đào sâu rãnh hào
Ai cũng dốc sức, chẳng ngơi tay chút nào
Ai cũng biết kẻ thù sắp sửa đến
Một trận này, đã bắt buộc phải chiến
Chuỗi thức ăn, đứng đầu không còn là con người
Nếu vẫn muốn tồn tại trên đời
Chỉ có cách dốc toàn lực tranh đấu
Chạy trốn đã không còn nơi ẩn giấu
Thành Cổ này là căn cứ cuối cùng
Lương thực, v·ũ k·hí, đạn dược tập trung
Mỗi một người, là một vị chiến sĩ
Rèn luyện thân thể, vững vàng ý chí
Đầu tháng 2, đại quân xác sống đến rồi
Số lượng hàng triệu như kéo dài đến tận chân trời
Từ bốn phương bao vây Thành Cổ
Trên tháp cao, Diễm nở nụ cười khổ:
-“ Vẫn là đã xem thường Cao Thảo My
Một đám này ả hẳn dẫn đi
Gần hết xác sống cấp cao ở Huế.”
Hùng Ca thở dài:
-“ Nếu biết trước thế
Nhẫn tâm một tý cho ả đi đời.”
Vận an ủi:
-“ Chuyện nó đã thế rồi
Ca cũng không cần phải tự trách
Tất cả chúng ta cùng quyết sách
Lỗi đâu phải chỉ ở một người.”
Le Noloc thì lạc quan cười:
-“ Chính ra có Cao Thảo My thì càng tốt
Dẫn xác sống ra tận đây cho chúng ta hốt
Dễ dàng hơn là tiến đánh Kinh Đô
Chiến sớm, xong sớm đỡ lắng lo
Địa lợi, nhân hoà chúng ta đều đủ.”
Chẳng cần nói thêm, bắt đầu phòng thủ
Xác sống như lũ ồ ạt lao lên
Người thì đứng ở tường thành bên trên
Liên tục chẳng ngừng ném b·om x·ăng xuống
Đối phó xác sống không gì bằng lửa nóng
Đốt chúng cháy đến tro cũng chẳng còn
Nên chẳng dùng được chiến thuật thây chôn
Đắp thành núi rồi lao vào Thành Cổ
Leo được lên tường thành chỉ là số nhỏ
Đám xác sống cấp 2 thịt béo da dày
Đội tinh nhuệ lập tức tới ngay
Hợp sức lại thật nhanh tiêu diệt
Cao Thảo My hẳn cũng là biết
Trùm cấp 3 trong tay ả chẳng còn nhiều
Không nên dại dột xông lên làm liều
Cứ từ từ dùng biển xác sống vây kín
Vì trả thù ả quyết tâm nhẫn nhịn
Kẻ địch đã không trốn đi được chỗ nào
Chẳng vội vàng lùa xác sống hết vào
Đánh tiêu hao, xem ai trước không chịu nổi.
Một tháng trôi qua, tình hình chưa đổi
Xác sống vẫn cứ không biết mệt lao lên
Dù nắng, dù mưa, dù ngày, dù đêm
Cứ như là vô cùng vô tận
Quân Thành Cổ giữ vững mặt trận
Chẳng hề nao núng, kiên quyết không sờn
Càng chiến đấu, càng mạnh hơn
Xác sống tiến hoá, nhân loại cũng đang tiến hoá
Gần ngàn con người, dốc hết tất cả
Đánh một trận vì hy vọng vào tương lai
Quyết sống c·hết vì tin một ngày mai
Loài người phản công, quét sạch xác sống
Niềm tin chống đỡ qua thêm một đêm ác mộng
Bình minh tháng 2, ảm đạm nhạt nhoà
Gió mùa Đông Bắc, cắt thịt cắt da
Mưa phùn đủ trôi đi dòng lệ đổ
Tiếc thương cho đồng đội đã hy sinh rồi
Nga nằm đó, đầu cổ tách rời
Nguyệt, Linh, K’Anh nước mắt mưa rơi
Cùng đưa bạn đến đài hoả táng
Lần này nàng không trụ được đến sáng
Bất hạnh gặp Trùm cấp 3 đột ngột xông vào
Cách biệt quá lớn, biết phải làm sao
Một đấm nát xương, hương tiêu ngọc vẫn
Phi tuy luôn chú ý các nàng trong trận
Sự việc bất ngờ, chẳng kịp trở tay
Nén đau thương, nhằm cổ chém ngay
Tránh cho xác Nguyệt, biến thành xác sống
Rồi liền đối mặt, cùng Trùm chọi chống
Tín hiệu phát ra, gọi hội tới vây công
Trùm cấp 3 đối mặt với đám đông
Chỉ một chốc đã b·ị đ·ánh gục
Trận chiến đêm qua, chẳng khác gì địa ngục
Bình minh lên là một cảnh hoang tàn
Thương vong thảm trọng, xác c·hết ngổn ngang
Thành Cổ kiên cố, tưởng như muốn đổ
May mà hy vọng còn đó
Số người tiến hoá càng lúc càng tăng
Không còn sợ hãi, càng chiến càng hăng
Mỗi một người đều là một chiến sĩ
Thân thể kiên cường, vững bền ý chí
Quyết dốc lòng bảo vệ Thành Cổ
Chiến tranh nào mà chẳng có máu đổ
Thắng lợi nào lại không cần hy sinh
Một ngọn lửa đưa tiễn các Anh Linh
Khói v·út cao lên trời mây Quảng Trị
Sau lễ tiễn đưa, ai cũng không ngơi nghỉ
Trước cùng chiến đấu, giờ cùng sửa tường
Chuẩn bị đạn dược, chữa người b·ị t·hương
Viện trưởng Dương, đã mấy đêm không ngủ
Le Noloc tìm lão nhắn nhủ:
-“ Hạch ngài dùng có đủ hay chưa?
Cuộc chiến này chúng ta thắng hay thua
Hoàn toàn là trông cậy vào ngài đó.”
Lão Dương lắc đầu trọc cười khổ:
-“ Tiến độ nghiên cứu đã là cực nhanh
Từ bây giờ cho đến lúc hoàn thành
Đảm bảo với ngươi, trong vòng hai tháng.”
Le Noloc biết không nên quá đáng
Động viên lão Dương đôi ba câu
Tóc bạc lão vốn chẳng nhiều trên đầu
Bây giờ đã rụng không còn một sợi
Dương Trúc Lai vừa đi c·ấp c·ứu trở lại
Liền cùng cha thí nghiệm điên cuồng
Hai người đối với khoa học khao khát phi thường
Và cũng vì tương lai của nhân loại.
72 ngày đêm, chẳng hề sợ hãi
Bất khuất kiên cường, đoàn kết đồng lòng
Đẩy lùi hết xác sống t·ấn c·ông
Thành Cổ vững như tường đồng vách sắt
Cái giá phải trả cũng thật là đắt
Hy sinh quá nhiều, ngút trời đau thương
Nước mắt đã cạn tiễn bạn chiến đấu lên đường
Còn ở lại là những trái tim sắt đá
Trong cơ thể mãnh mẽ trải qua tiến hoá
Nhưng lên cấp 2 quả thật khó khăn
Chưa chiếm nổi quá mười phần trăm
Những người mạnh nhất dù đã chạm cực hạn
Lối lên cấp 3 tìm mà thấy nản
Mọi mong chờ đều dồn vào Dương Trúc Lai
Đến buổi họp không còn nhan sắc có một không hai
Tóc rối xác xơ, lờ mờ sợi bạc
Mắt đỏ môi khô, má gầy hốc hác
Viện trưởng Dương đã kiệt sức mà lìa đời
Giọng nàng nức nở:
-“ Đã phụ kỳ vọng của mọi người
Thuốc tiến hoá này không hoàn thiện
Dùng vào là chắc chắn dị biến
Nhưng vẫn giữ được lý trí con người.”
Trận chiến đấu cuối cùng đã đến rồi
Quân Thành Cổ đã không còn lựa chọn
Đem phân phát mỗi người một ống chích nhọn
Bên trong óng ánh dịch xanh lá cây
Có thể chích cổ, cũng có thể chích bắp tay
Dùng hay không, tuỳ tâm quyết định
Là c·hết như một con người hoàn chỉnh
Hay biến thành quái vật vượt qua phút sống còn
-“ Tiến sĩ xin hãy về ngủ ngon
Chúng ta nhất định sẽ thắng lợi.”
Dương Trúc Lai quả thật quá mệt mỏi
Gật nhẹ đáp liền đổ gục xuống bàn
Vận phụ trách sắp xếp cho nàng
Rồi quay lại họp bàn chiến lược
Lơ Nô rằng:
-“ Thắng lợi muốn có được
Chắc chắn phải g·iết c·hết Cao Thảo My
Một đội đột kích sẽ do ta dẫn đi
Còn một đội ở nhà phòng ngự
Ta biết các ngươi chẳng ai do dự
Quyết tử cho nhân loại quyết sinh
Nhưng không nên lãng phí chính mình
Xin mọi người tin tưởng ta sắp xếp.”
Cùng một lòng, lên kế hoạch thật đẹp
Đi hay ở, độ nguy hiểm bằng nhau
Đội phòng ngự phải kéo dài đủ lâu
Thu hút đủ nhiều xác sống tới đánh phá
Lúc này Cao Thảo My mới buông thả
Tạo thời cơ đội đột kích đến chém đầu
Thời khắc quyết chiến đến thật mau
Khi màn đêm buông, đại quân lâm Thành Cổ.
Trong đêm tối rền vang t·iếng n·ổ
Bom, mìn, pháo, lựu đồng loạt nở hoa
Đạn dược chẳng ngần ngại bắn ra
Mây kín trời đêm, sáng bừng rực rỡ
Mùi cháy khét tràn ngập hơi thở
Sóng nhiệt súng lửa cháy rát làn da
Xác sống như lũ ào ào kéo qua
Muốn đêm nay nhấn chìm Thành Cổ
Diễn Vy dẫn đầu các em nhỏ
Gấp rút giúp chuyển đạn dời xăng
Miệng nhỏ xinh cắn chặt muốn nát răng
Nuốt ngược nước mắt cùng muôn vàn nức nở
Anh trai nàng chở che từ nhỏ
Một lần này đi, là tử biệt sinh ly
Nhưng Diễn Vy không còn là cô gái chẳng biết gì
Nén đau thương hỗ trợ chiến đấu.
Mắt Biệt Thu Hà đổ dòng lệ máu
Biết chẳng thể nào giữ lại được người thương
Đội đột kích không có tên Táng Sơn Cường
Cũng là Le Noloc vì Biệt Thu Hà cân nhắc
Nhưng hắn biết có hắn càng thêm chắc
Thành công chém đầu Cao Thảo My
-“ Em biết chẳng thể cản anh đi
Nhưng xin anh hãy quay trở lại.”
Chẳng nói nên lời ôm chặt bạn gái
Ghi nhớ lấy hơi ấm của nàng
Đem theo hết thảy tình cảm dịu dàng
Người anh hùng quay lưng theo mật đạo biến mất
Biệt Thu Hà toàn cõi lòng tan nát
Đem tất cả nước mắt nuốt ngược vào tim
Đây không phải là lúc để đứng im
Mọi người đang chiến đấu, nàng sẽ cùng chiến đấu.