0
Thật dễ dàng tìm được chỗ ẩn náu
Cao Thảo My cũng đang đợi chờ
Mười hai con Trùm cấp 3 thật là to
Dàn sẵn trận địa đón Đội đột kích
Ả quái vật miệng cười khúc khích
Phía dưới phình lớn một cái bụng bầu
Da đầy tơ máu, trong suốt không màu
Thấy rõ một thai to đang phát triển
-“ Chị Diễm sao còn chưa xuất hiện?
Em biết chị có đến tối nay
Chị nào biết, chị nào có hay
Em yêu chị nhiều lắm lắm lắm.”
Cao Thảo My thổ lộ tình cảm
Khiến cho tất cả mọi người bất ngờ
Phút chốc cái cảnh phim ảnh mập mờ ( Drama)
Lập tức tràn ngập đầy trong không khí
-“ Em đã ngửi thấy mùi của chị
Chúng ta đã là đồng loại của nhau rồi
Chỉ cần chị gật đầu một cái thôi
Em sẽ cho chị cả thế giới
Con người là tồn tại tội lỗi
Đàn ông là thứ bẩn thỉu nhớp nhơ
Hãy cùng xây dựng một cõi mơ
Chỉ có con gái đem đến cho nhau hạnh phúc.”
-“ Giờ ta hiểu rồi, hết thảy uẩn khúc
Nhưng xin lỗi ta là một nữ thẳng.”
Tiếng Diễm vang lên trong đêm lặng
Nghe mà chẳng biết phát ra từ nơi nao
Đêm tăm tối không một vì sao
Vì nàng làm áo choàng che chắn
My cười gằn:
-“ Là hắn, nhất định là vì hắn
Ta sẽ đem hắn chặt hết chân tay
Móc mắt cắt mũi thành một cái cây
Để cho hắn sống không bằng c·hết…”
Cao Thảo My còn chưa nói hết
Một bóng ma xuất hiện ngay sau đầu
Một ánh dao xẹt ngang thật mau
Keng!
Chém vào cổ vang lên tiếng chói
My chẳng c·hết hoảng hồn chạy vội
Diễm như bóng theo sát không rời
Trên đầu tai tròn, mông thêm cái đuôi
Còn lại nàng không khác gì lúc trước
Có chăng từ hơi thở biết được
Diễm đã tiến hoá lên cấp 3 rồi
Dao như chớp loé sáng liên hồi
Một hơi chém lên người My hơn trăm nhát
Keng! X3.14
Tiếng kim loại v·a c·hạm bùng phát
My không b·ị t·hương nhưng phách lạc hồn tan
Chân tay quơ quýt, vội vã la làng
-“ Con ngoan ơi, mau mau cứu mẹ.”
Ánh sáng bao quanh người My chớp loé
Cứng hơn sắt thép, rắn chắc phi thường
Bảo vệ My không chút tổn thương
Bụng bầu to cháy bùng lên lửa tỏ
Đoàng!
Một quyền sấm nổ đánh lùi Diễm
Được thế xông lên t·ấn c·ông liên hồi
Động tác như nước chảy mây trôi
Dao của Diễm không né được thì đỡ
Dựa vào lớp màng ánh sáng phòng ngự
Với siêu tốc của Diễm đấu ngang cơ
Thắng thua phân định có lẽ phải nhờ
Ai là kẻ sức cùng lực kiệt trước
Cao Thảo My là bình hoa yếu nhược
Biến thành quái vật, chẳng khá được lên
Khỏi cần suy cũng đoán được liền
Chính cái thai đang điều khiển cơ thể ả
Một khi My có thể đem nó sinh hạ
Sợ rằng đó là dấu chấm hết của loài người
Đám xác sống cấp 3 chẳng đứng chơi
Lập tức hướng đám Le Noloc đánh tới
Nhân loại tuy có số lượng vượt trội
Nhưng đẳng cấp quả thật không bằng
Con nào con nấy to như xe tăng
Hung hăng ủi qua thế không thể cản
Le Noloc lập tức quyết đoán
Lấy thuốc tiến hoá ra tiêm vào người
Quá trình biến dị diễn ra tức thời
Thành một quái vật trong tay có kiếm
Dốc sức mà vung ra một chém
Chặn đứng lấy xác sống cấp 3
Đồng đội theo sau tiêm thuốc xông qua
Vì chiến thắng mà biến thành quái vật
Nhưng trái tim lại chẳng hề biến chất
Vì loài người mà chiến đấu đến cùng
Bọn họ đều là những người anh hùng
Dâng hiến hết thảy cho tồn vong nhân loại.
Thị trấn Ái Tử quyết một trận sống mái
Thế lực hai bên vậy mà lại cân bằng
Tình hình chiến đấu càng lúc càng căng
Trong nhất thời khó mà phân thắng bại
Bất ngờ một bóng đen chạy lại
Vai năm mét rộng, thân mười mét cao
Chân dẫm bước, mặt đất đảo chao
Nguyên một khối, tựa như núi đá
Giọng cất lên, chẳng phải ai xa lạ:
-“ Xin lỗi đồng đội, tôi tới trễ rồi.”
Lâm Giang Tiên nửa khóc nửa cười:
-“ Không hề muộn, anh đến rất đúng lúc.”
Rồi cùng với Táng Sơn Cường hợp lực
Nhanh chóng dứt điểm một con quái cấp 3
Chẳng nghỉ ngơi, hướng Le Noloc chạy qua
Thắng lợi, đã ở ngay trước mắt
Diễm đã tung hàng ngàn nhát dao cắt
Lại vẫn chẳng làm gì được Cao Thảo My
-“ Chị Diễm, chị hãy đầu hàng đi
Đừng tưởng các ngươi đang thắng thế
Con của ta là Vương là Đế
Đã gọi hết xác sống từ Huế chạy qua
Mà ngươi lại chẳng làm gì được ta
Cả Thành Cổ sẽ bị biển xác sống vùi dập
Chúng ta giờ đều là quái vật
Chém g·iết nhau để mà làm chi
Không tin chị hay nhìn lại mình đi
Xem bản thân, đã là người hay thú.”
Gương mặt Diễm đã không còn như cũ
Hoàn toàn biến thành một con hổ đen
Thân thể cũng cao lớn cơ bắp thêm
Lông mọc phủ kín, đen tuyền một khối
Diễm nãy giờ nửa câu chẳng nói
Vẫn luôn liên tục siêu tốc t·ấn c·ông
Vừa nghe Cao Thảo My lải nhải xong
Vậy mà lại bất ngờ ngừng đánh
Đêm tháng 3 gió gào buốt lạnh
Triệu xác sống đã vây kín xung quanh
Còn là không thiếu cấp 3 tinh anh
Đội đột kích, đã không còn lối thoát
Diễm rằng:
-“ Thân xác có thể đã khác
Trái tim ta vĩnh viễn là con người
Ta chẳng muốn cùng ngươi nhiều lời
Hôm nay ngươi nhất định phải c·hết.”
Diễm lời còn chưa nói hết
Như tia chớp đen loé cái bay đi
Cao Thảo My chẳng kịp thấy chi
Đầu và cổ đã đứt lìa hai chỗ
Chẳng qua Diễm vừa biến thành quái vật hổ
Cũng là mới tiến hoá lên cấp 3
Cách sử dụng năng lượng chưa tìm ra
Lại có thể thông qua đối chiến tiến hành học lỏm
Cao Thảo My tuy rằng đã ngỏm
Cái thai trong bụng ả vẫn còn
Đàn xác sống cả triệu con
Lập tức lao tới nhanh chóng hộ giá
Táng Sơn Cường như là núi đá
Lao tới giữ chặt xác Cao Thảo My
Le Noloc thét:
-“ Em có thể sống hãy mau chạy đi.”
Rồi lấy ra pháo sáng bắn lên trời ra hiệu
Diễm biết giờ chẳng phải lúc mềm yếu
-“ Vĩnh Biệt.”
Chào đồng đội rồi hoà tan vào đêm
Đàn xác sống vây chặt như nêm
Chỉ có nàng mới có thể thoát khỏi.
Tại Thành Cổ tim mọi người đau nhói
Vận khóc ròng nhấn nút t·ấn c·ông
Hàng loạt t·ên l·ửa phóng thẳng lên không
Nhắm thẳng Thị Trấn Ái Tử bắn phá
Nhờ Trần Kim Quy ngày đêm vất vả
Giờ mới có thể sử dụng thành công
Mây đen trời đêm thoáng chốc rực hồng
Tiếng nổ rền vang nhói lòng chiến sĩ
Người khi ra đi mang quyết tử chí
Kẻ ở lại sẽ tiếp tục sống còn
Dù gian khổ giữ mãi tấm lòng son
Sống cho mình, và cho những người đã ngã xuống.
Quân đoàn xác sống bỗng chốc luống cuống
Rồi đồng loạt hướng phía Nam rút lui
Mọi người không nhịn được mừng vui
Thành Cổ, tý nữa thì đã thất thủ
Quyết sự giờ Hùng Ca làm chủ
Nhanh chóng tổ chức đội ngũ phản công
Quân đoàn xác sống tuy rằng quá đông
Nhưng g·iết được nhiêu, thì lời từng đấy
Tinh anh Thành Cổ cứ theo sát lấy
Xác sống chỉ hướng phía nam cắm đầu
Cho đến lúc phương Đông sáng màu
Toàn bộ xác sống đã rút khỏi Quảng Trị
Vận lúc này lên tiếng đề nghị:
-“ Đám xác sống này hành động khác thường
Thảo My chưa c·hết, nhưng chắc b·ị t·hương
Người xưa có câu giặc cùng chớ đuổi
Một đêm chiến đấu, ta cũng mệt mỏi
Đừng đuổi tiếp nữa, nhanh chóng trở về.”
Mọi người tán thành, lập tức quay xe
Phi, Vận, Hùng Ca ghé qua Ái Tử
Trải qua một trận oanh tạc t·ên l·ửa
Hố sâu đầy rẫy, khói bụi mù bay
Mùi thịt cháy khét khiến mũi thật gay
Chẳng còn vết tích gì của sự sống
Chợt thấy con hổ to như bò mộng
Hai răng như kiếm, toàn thân đen huyền
Hùng Ca và Phi vào thế chiến đấu liền
Chỉ có Vận lộ vẻ mặt mừng rỡ:
-“ Này mọi người, kia là Diễm đó!
Thật may mắn khi em không làm sao
Dù bộ dạng của em như thế nào
Em còn sống thì thật là quá tốt.”
Diễm cười:
-“ Eng không sợ em biến thành quái vật
Lỡ đói sẽ nhai đầu eng hay răng?
Vận lấy ra ống chích cười đáp rằng:
-“ Anh cũng biến hình có gì phải sợ?”
Nói rồi liền cắm kim vào cổ
May mà Phi nhanh tay mắt cản ngăn:
-“ Thứ này không lúc hiểm nguy khó khăn
Mi đừng có mà dùng tầm bậy.”
Diễm mở hai mắt to nhìn lấy
Không nhịn được mà nước mắt tuôn rơi
Dù đã quyết tâm biến thành quái vật rồi
Vẫn là luôn sợ bạn bè xa lánh
Nhưng giờ đây giữa tháng 3 giá lạnh
4 trái tim nóng cùng đập rộn ràng
Vui vẻ trò chuyện, cười nói hân hoan
Tạm thời quên một đêm dài khổ chiến.