Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Hàn Tuyết

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Hàn Tuyết


"Phá Thiên, Hàn Tuyết, trước khi thực hiện nghi thức ta có điều muốn nói với hai ngươi. Hai ngươi phải ghi nhớ thật kỹ những điều này và không bao giờ được quên."

Tuy còn nhỏ tuổi nhưng bé gái đó đã sở hữu những nét đẹp hoàn hảo, mai sau lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một tuyệt đại mỹ nhân, nhan sắc có thể làm khuynh nước khuynh thành.

Dẫu sao Hàn Quân cũng đã từng thực hiện nghi thức, mọi bước chuẩn bị hắn đều biết rất rõ ràng. Việc hắn chuẩn bị thật tốt cho Hàn Tuyết cũng là điều hết sức bình thường.

"Vâng." Hàn Tuyết đứng bên cạnh nhẹ nhàng đáp.

Sau khi màn chào hỏi kết thúc, Phùng Nghị nhìn Nguyễn Phong và Hàn Quân nói:

“Thiên nhi mau bái kiến Phùng tiên sinh, Hàn gia chủ và Tuyết nhi muội muội đi."

Hàn Quân đưa tay kéo bé gái lại trước mặt Nguyễn Phong niềm nở giới thiệu:

"Vâng." Phá Thiên đáp lại sau đó xoay người đi về phía Nguyễn Phong đang đứng.

Hai gia tộc cũng cạnh tranh gắt gao việc làm ăn buôn bán, cũng như mở rộng thế lực của gia tộc tại Thiên Vận thành.

"Cảm ơn Hàn gia chủ đã khen ngợi." Phá Thiên cúi người cảm tạ. Hắn biết mấy lời này chỉ là mấy lời khen xã giao nên hắn cũng không lấy làm vui mừng hay tự hào gì cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thời gian trôi qua thì mọi chuyện cũng dần dần lắng xuống, bây giờ cũng không còn ai nhắc về chuyện của mười năm trước nữa.

"Hôm nay cả hai vị gia chủ đều hẹn ta tới đây để làm nghi thức khế ước hồn thú cho con của hai vị."

"Còn một điều nữa hai ngươi phải nhớ thật kỹ. Khi bắt đầu thực hiện nghi thức, các ngươi sẽ phải đi vào trong đồ án, tiến tới chỗ viên đá màu đen kia."

Mặc dù Hàn Quân biết là vậy nhưng những lời Nguyễn Phong nói làm hắn không thể phản bác được gì. Hắn cắn răng nở nụ cười nói:

"Đúng vậy. Đây là Hàn Tuyết con gái của ta. Tuyết nhi mau bái kiến Nguyễn gia chủ đi."

"Còn viên đá màu đen kia là hồn thạch, nó giống như là ổ khóa để mở ra cánh cửa dẫn tới cái thế giới kia."

"Đây là Phá Thiên con trai ta. Hôm nay ta cũng dẫn Thiên nhi đến để làm nghi thức khế ước hồn thú.”

"Hai người các ngươi hãy nhìn thật kỹ cái đồ án này, nó chính là cánh cửa để đi đến một thế giới khác. Sau khi nghi thức bắt đầu, linh hồn các ngươi sẽ được đưa tới một thế giới vô cùng rộng lớn mà các ngươi không thể tưởng tượng được."

Cả hai cùng lúc đáp lại.

"Hai vị gia chủ cứ đề cao lão phu. Mong rằng lần này ta chủ trì có thể mang lại sự may mắn cho Hàn Tuyết và Phá Thiên, mong rằng cả hai đều có thể khế ước được với hồn thú có phẩm chất cao."

Khi giọt máu chạm vào viên đá thì một điều kì lạ liền xảy ra. Viên đá màu đen từ từ biến thành màu trắng và tỏa ra hào quang vô cùng mạnh mẽ. Thứ hào quang này tạo cho người nhìn một cảm giác vô cùng bí ẩn và thần thánh.

"Tuyết nhi ra mắt Thiên ca ca." Hàn Tuyết cũng cúi người đáp lễ.

"Khi hai ngươi c·h·ế·t đi thì huyết ước mới được giải trừ, hồn thú đó sẽ lại quay trở về thế giới mà nó đã rời đi. Trong khi các ngươi vẫn còn sống thì không được phép hủy bỏ huyết ước. Nếu như các ngươi cố tình hủy bỏ huyết ước thì thứ chờ đợi các ngươi sau đó chính là cái c·h·ế·t." (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này cả Nguyễn Phong và Hàn Quân đều đang phải chịu một áp lực vô hình, áp lực này như tăng thêm vài phần khi con của cả hai người cùng tham gia vào một buổi khế ước.

Không khí lúc này bắt đầu có sự thay đổi. Nguyễn Phong và Hàn Quân đều rơi vào im lặng. Hai người biết Phùng Nghị chuẩn bị tiến hành nghi thức khế ước hồn thú, trên mặt hai người đều lộ rõ sự trầm tư.

Phá Thiên mặc dù vừa trải qua cảm giác ngại ngùng nhưng rất nhanh cũng lấy lại được sự bình tĩnh, hắn đi tới trước mặt ba người cúi người hành lễ:

Hàn Tuyết gật đầu sau đó đưa tay lấy từ trong người ra một con dao nhỏ. Có lẽ con dao này đã được nàng chuẩn bị trước khi tới đây.

"Ta nhớ không lầm thì cả hai đứa trẻ này đều sinh vào cùng một ngày và cũng mới đón sinh nhật mười tuổi ngày hôm qua." Phùng Nghị vừa nói vừa nhìn về phía Phá Thiên và Hàn Tuyết.

Việc Phá Thiên và Hàn Tuyết sinh cùng ngày không có gì là lạ, ở Thiên Vận thành có mấy chục vạn nhân khẩu, một ngày có vài đứa bé cùng được sinh ra cũng là chuyện bình thường.

Những điều Phùng Nghị vừa nói có lẽ cả Phá Thiên và Hàn Tuyết đều biết nhưng đây là điều trước khi bắt đầu thực hiện nghi thức khế ước mà người chủ trì nghi thức phải nói để người làm nghi thức biết.

Hàn Tuyết đưa tay trái ra phía trước, ngón tay trỏ được duỗi ra và để ở ngay phía trên viên đá màu đen. Nàng đưa lưỡi dao tiến tới đầu ngón tay trỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe được mấy lời Nguyễn Phong vừa nói làm khuôn mặt Hàn Quân bỗng nhiên sầm xuống. Ai chẳng biết người lên thực hiện trước áp lực bao giờ cũng lớn hơn. Nếu khế ước được với hồn thú phẩm chất tốt còn đỡ, nếu khế ước với hồn thú phẩm chất kém thì coi như đã thua một nửa rồi.

"Ở đó sẽ có rất nhiều loại hồn thú khác nhau cũng như phẩm chất khác nhau và các ngươi sẽ được các hồn thú ở thế giới đó lựa chọn để khế ước."

Cùng lúc đó những đường văn của đồ án khắc trên mặt đất cũng dần phát sáng. Những đường văn từ trung tâm đồ án phát sáng trước và lan dần ra phía ngoài.

"Nhưng hãy nhớ một điều, sau khi trở thành hồn sư thì các ngươi phải có trách nhiệm diệt trừ yêu thú và bảo vệ người dân. Đây chính là trách nhiệm của hồn sư và cũng như là điều vinh quang của một hồn sư. Hai ngươi phải nhớ thật kỹ điều đó."

Nhưng điều đáng nói ở đây là hai đứa trẻ này lại là con của hai vị gia chủ của hai gia tộc mạnh nhất Thiên Vận thành, hơn nữa lại còn là một trai một gái. Ngày ấy, khi hai đứa trẻ được sinh ra đã làm xôn xao cả Thiên Vận thành, việc này được ví như là Long Phượng cùng nhau hạ xuống Thiên Vận thành.

Chương 4: Hàn Tuyết

"Phùng tiên sinh, Tuyết nhi đã hiểu."

“Xoẹt”

"Thiên nhi ra mắt Phùng tiên sinh, Hàn gia chủ, Tuyết nhi muội muội."

Nên việc khế ước hồn thú của thế hệ sau đều được gia tộc hết sức quan tâm. Gia tộc càng lớn thì sự quan tâm sẽ càng lớn. Điều đó vô hình trung lại trở thành áp lực đè nặng lên vai của thế hệ sau và người sinh thành ra chúng.

Hàn gia vốn không ưa gì Nguyễn gia nếu không muốn nói là rất ghét. Sự có mặt của Nguyễn gia làm Hàn gia mất đi sự độc tôn ở Thiên Vận thành, làm cho việc làm ăn của Hàn gia cũng vì đó mà giảm sút so với trước kia.

"Không biết là Hàn Tuyết hay Phá Thiên sẽ lên thực hiện nghi thức trước?" Phùng Nghị đưa ánh mắt như thể dò xét về phía Nguyễn Phong và Hàn Quân.

"Hôm nay Phùng Nghị ta được đích thân hai vị gia chủ mời làm nghi thức khế ước hồn thú cho con của hai vị. Đây quả là điều vinh hạnh đối với lão phu." Phùng Nghị nở một nụ cười điềm đạm nói.

Việc khế ước hồn thú là một việc rất đỗi bình thường đối với mỗi đứa trẻ khi chúng tròn mười tuổi. Nhưng đối với một gia tộc thì đó lại là một việc lớn. Việc thế hệ sau của gia tộc khế ước được với hồn thú phẩm chất cao hay thấp sẽ ảnh hưởng đến tương lai của gia tộc đó.

Phùng Nghị cũng gật gù như tán thành lời nói của Hàn Quân.

"Phùng tiên sinh, Thiên nhi đã hiểu."

Việc bắt đầu nghi thức khế ước đã hoàn thành, bây giờ chỉ cần đợi thứ ánh sáng trắng kia mờ đi và biến mất thì nghi thức sẽ kết thúc. Lúc đó mới có thể biết được Hàn Tuyết khế ước được với hồn thú nào, phẩm chất ra sao.

"Giọt máu đó cũng là bản khế ước giữa hai ngươi với hồn thú. Vì dùng máu để khế ước với hồn thú nên khế ước đó được gọi là huyết ước."

"Hàn Tuyết, ngươi hãy tiến tới nơi để viên đá màu đen kia và bắt đầu thực hiện nghi thức khế ước của ngươi đi." Phùng Nghị đưa ánh mắt sang phía Hàn Tuyết nói.

"Hôm nay ta có hẹn với Phùng tiên sinh tới đây để làm nghi thức khế ước hồn thú cho con trai ta.”

"Sau khi các ngươi khế ước xong với hồn thú thì linh hồn của các ngươi sẽ mang theo hồn thú đó trở lại thế giới hiện tại. Tùy vào phẩm chất hồn thú sẽ quyết định tới việc các ngươi có thể trở thành một hồn sư hay không."

Một lúc sau thì cả đồ án đều được bao phủ bởi thứ ánh sáng trắng đó. Ánh sáng của đồ án phát ra cao tới trần của căn phòng, người ở bên ngoài không thể nhìn thấy được những gì đang xảy ra ở bên trong.

"Hãy để Hàn Tuyết lên thực hiện trước đi, dẫu sao Hàn huynh và Hàn Tuyết cũng đến trước ta và Phá Thiên. Nếu ta đến muộn hơn một chút có lẽ Hàn Tuyết cũng đang thực hiện nghi thức rồi. Theo thứ tự thì Phá Thiên sẽ thực hiện sau Hàn Tuyết."

"Sau đó các ngươi sẽ nhỏ một giọt máu của mình lên viên đá đó. Máu của các ngươi chính là chìa khóa để mở ra cánh cửa dẫn vào thế giới đó." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nếu Nguyễn huynh đã nói như vậy thì Tuyết nhi, con lên thực hiện trước đi."

Nguyễn Phong và Hàn Quân đều không ngờ người kia cũng đến Hồn Điện để làm nghi thức khế ước hồn thú cho con của mình vào hôm nay, hơn nữa lại cùng là buổi sáng.

Phá Thiên đứng sau Nguyễn Phong cũng ngó đầu ra nhìn về phía Hàn Tuyết. Điều hắn cảm thấy đầu tiên về Hàn Tuyết là nàng đúng là rất đẹp, mới nhìn qua mà hắn đã bị vẻ đẹp của Hàn Tuyết làm cho mê mẩn.

Hắn đang bị vẻ đẹp của Hàn Tuyết làm cho ngây dại thì bất chợt Hàn Tuyết cũng nhìn về phía hắn. Hai ánh mắt không hẹn mà gặp làm cho hắn vô cùng bối rối. Hắn vội vàng đánh ánh mắt đi hướng khác, hai má hơi hồng lên vì ngại ngùng.

Phùng Nghị rảo bước đi về phía đồ án, theo sau là Phá Thiên và Hàn Tuyết. Khi đã đi tới sát đồ án, Phùng Nghị liền dừng lại, xoay người nhìn hai đứa trẻ nghiêm nghị nói:

Phùng Nghị đưa tay lên vuốt chòm râu, khuôn mặt hiện lên vẻ hài lòng đối với hai người. Hắn vừa cười vừa nói:

Cùng lúc đó Nguyễn Phong quay người lại thấy Phá Thiên mặt hơi ửng hồng, hành động thì có phần khó hiểu. Hắn cũng không quá để ý đến sự thay đổi nhỏ đó của Phá Thiên mà kéo Phá Thiên tới chỗ hắn và bắt đầu giới thiệu:

Hàn Quân đưa mắt đánh giá Phá Thiên một lượt sau đó tấm tắc khen:

Nhìn thấy sự nghiêm túc trong câu nói cùng sự nghiêm nghị trên khuôn mặt Phùng Nghị làm cho Phá Thiên và Hàn Tuyết biết những gì Phùng Nghị chuẩn bị nói rất quan trọng nên cả hai đều chăm chú nghe.

Giọt máu nhỏ lên viên đá đen không chảy lan ra viên đá mà đột nhiên thu lại tạo thành một viên huyết cầu rồi bay lơ lửng phía trên viên đá. Viên huyết cầu lúc này cũng tỏa ra thứ ánh sáng gần giống như thứ ánh sáng mà viên đá đen phát ra.

Cả bốn người đều chờ đợi trong sự hồi hộp, nhưng người hồi hộp và lo lắng nhất lúc này chính là Hàn Quân. Làm sao mà hắn không lo lắng được chứ, người đang thực hiện nghi thức kia chính là con gái hắn, hơn nữa bên cạnh hắn hiện tại còn có Nguyễn Phong và Phá Thiên, điều đó càng làm sự lo lắng của hắn tăng lên gấp bội.

"Hai người các ngươi đã nhớ chưa?" Phùng Nghị nhìn thẳng vào Phá Thiên và Hàn Tuyết trầm giọng hỏi.

"Tuyết nhi ra mắt Nguyễn gia chủ." Hàn Tuyết bước tới trước mặt Nguyễn Phong nhẹ nhàng cúi người hành lễ.

“Không biết Hàn huynh hôm nay tới đây có việc gì? Không lẽ huynh cũng là tới để làm nghi thức khế ước hồn thú cho bé gái đang đứng cạnh huynh sao?" Nguyễn Phong vừa hỏi vừa đưa ánh mắt về phía bé gái đang đứng cạnh Hàn Quân.

Câu cuối cùng được Phùng Nghị nói to, dõng dạc, trong lời nói mang theo sự mạnh mẽ, hào hùng, vinh quang của một vị hồn sư đã trải qua những cuộc chiến khốc liệt với yêu thú.

"Phá Thiên, Hàn Tuyết, hai ngươi đi theo ta."

Nếu người thế hệ sau trong gia tộc khế ước được với hồn thú phẩm chất cao thì tương lai của gia tộc đó sẽ có cơ hội phát quang, hưng thịnh, lớn mạnh hơn.

Còn thế hệ sau mà khế ước được với hồn thú phẩm chất kém, thì tương lai gia tộc đó sẽ suy yếu, lụi bại và biến mất là rất lớn.

Trong khi đó bên kia Hàn Tuyết mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

"Hàn huynh nói rất đúng, đây chính là phúc phận của Hàn Tuyết và Phá Thiên." Nguyễn Phong cũng phụ họa theo. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vâng." Hàn Tuyết đáp lại sau đó bước từng bước nhẹ nhàng đi vào bên trong đồ án. Nàng từ từ đi tới chỗ viên đá đen và đứng bên cạnh nó.

"Tốt, bây giờ ta sẽ thực hiện nghi thức khế ước hồn thú cho Hàn Tuyết trước. Phá Thiên, ngươi hãy trở về chỗ phụ thân ngươi đang đứng. Khi nào Hàn Tuyết thực hiện xong nghi thức thì sẽ đến lượt ngươi." Phùng Nghị nói với Phá Thiên.

"Thiên nhi mới mười tuổi mà đã có khí chất bất phàm, sau này chắc chắn sẽ trở thành một chính nhân quân tử, đầu đội trời chân đạp đất, là một cường giả trong giới hồn sư."

"Phùng tiên sinh nói quá. Được đích thân Phùng tiên sinh đứng ra chủ trì nghi thức khế ước hồn thú chính là phúc phận của Hàn Tuyết và Phá Thiên." Hàn Quân đứng bên vội vàng đáp lại.

Hàn Quân đang định nói để cho Phá Thiên lên thực hiện trước thì đã nghe thấy tiếng của Nguyễn Phong cất lên:

Khi thấy Hàn Tuyết đã vào vị trí, Phùng Nghị liền nói lớn:

"Không ngờ con gái của Hàn huynh cũng đã mười tuổi rồi. Tuyết nhi tuổi còn nhỏ mà đã xinh đẹp vậy rồi, chắc chắn sau này sẽ là một đại mỹ nhân. Hàn huynh thật là có phúc." Nguyễn Phong tán thưởng.

“Đa tạ Nguyễn bá bá đã khen ngợi.” Hàn Tuyết nở một nụ cười cúi người cảm tạ.

"Hàn Tuyết, bây giờ ngươi hãy cắt đầu ngón tay và để một giọt máu của ngươi rơi lên viên đá màu đen kia. Lúc đó nghi thức sẽ chính thức bắt đầu."

Khi đối diện với Hàn Tuyết, Phá Thiên như nhớ lại chuyện vừa nãy nên mặt hắn lại có chút hơi hồng lên.

Bé gái có mái tóc đen dài, khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi cao, làn da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng. Bé gái khoác một bộ xiêm y màu trắng được tô điểm bằng những họa tiết màu xanh làm cho vẻ đẹp của bé gái càng thêm hoàn mỹ.

Chỉ thấy mặt nàng khẽ nhăn lại, máu từ vết cứa từ từ chảy ra, tập trung vào đầu ngón tay và nhỏ lên viên đá màu đen.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Hàn Tuyết