Trên Diện Bích phong, ánh chiều tà đổ xuống từng tia sáng yếu ớt. Cố Trường Ca đứng lặng lẽ, đôi mắt hờ hững nhìn về phía chân trời xa xăm. Gió núi nhẹ lướt qua, làm mái tóc đen của hắn khẽ bay phấp phới, như một bức tranh nhuốm màu tịch liêu.
Hắn đã ở nơi này tròn một tháng, một tháng này hấp thụ âm tà chi khí của Huyết Sát Chân Ma để lại, Diện Bích phong hàn khí cùng sương mù đã ít đi rất nhiều, lộ ra chút ánh nắng mặt trời.
Bên ngoài của hắn khôi phục không ít, trên người v·ết t·hương đã khép lại, nhưng toàn thân lại tỏa ra một chút khí tức âm tà cùng bí ẩn, cho người ta cảm giác e ngại.
Từ phía xa lặng lẽ xuất hiện bóng người, chính là Tô Tinh Vận, bóng dáng của nàng như hòa vào ánh hoàng hôn, tạo thành một cảnh tượng huyền ảo. Tô Tinh Vận có dáng người mảnh mai, cao quý, khoác lên mình trường bào màu xanh nhạt với họa tiết hoa văn mây khói uốn lượn, càng làm tôn lên khí chất thanh tao và thoát tục của nàng.
Làn da nàng trắng ngần, như sứ men ngọc sáng dưới ánh chiều tà, càng nổi bật trong không gian tịch mịch của Diện Bích phong.
Mái tóc đen dài mềm mại được buông xõa, điểm xuyết một chiếc trâm ngọc hình hoa lan tinh tế, khẽ rung động theo từng cơn gió nhẹ.
Đôi mắt nàng thẳm sâu, bình thản mà ẩn chứa một nỗi ưu tư, như thể đã trải qua bao nhiêu thăng trầm nhưng vẫn giữ được vẻ ung dung và trầm lặng.
Môi nàng đỏ tự nhiên, nét môi thoáng nét buồn nhưng lại không mất đi vẻ cương nghị và dịu dàng. Khí chất của Tô Tinh Vận toát lên sự thanh cao, vững chãi như núi, dù bình thản nhưng lại mang theo áp lực vô hình, khiến người khác không khỏi cảm thấy kính sợ và tôn kính khi đối diện.
Hai người đối diện đứng ngây ngốc, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một lúc, giống như chỉ dùng ánh mắt giao lưu, không ai mở miệng trước cả.
Qua một hồi, Tô Tinh Vận vẫn là không nhịn được, khẽ thở dài nói:
"Trường Ca."
Cố Trường Ca sắc mặt như cũ, như hàn khí nơi này, lạnh lẽo mà âm u, hắn không có đáp lại, nhưng trên mặt lại có một tia u oán.
Hừ, nói không giận đương nhiên là nói dối, hắn cũng chỉ là con người, không phải Thanh Nhân, sẽ có hỷ nộ ái ố, có ủy khuất, có không cam lòng, nhưng một tháng này hắn học được nhiều thứ, học được cách kiềm chế hành động bản thân, không có vội vàng xúc động như lúc trước.
Đổi lại trước kia, hắn nhất định sẽ gào thét, vì cái gì như vậy, vì cái gì không tin ta.
Thấy Cố Trường Ca im lặng, Tô Tinh Vận nói tiếp:
"Ta biết ngươi oán giận ta, nhưng Trường Ca, mong ngươi hiểu cho sư tôn, chuyện lần đó chứng cứ rành rành, ta cũng hết cách, chỉ có thể làm như vậy, mới bảo trì cho ngươi một mạng."
Nàng nói chính là sự thật, lần đó chứng cứ quá rõ ràng, Liễu Thanh Y cùng Tiêu Phàm chính là nhân chứng sống, Thanh Vân tông cũng không phải nàng độc chiếm một nhà, có tông quy, có giáo điều.
Cố Trường Ca mĩm cười, nụ cười này có chút lạnh lẽo nói:
"Như vậy ta phải cảm ơn sư tôn đúng không?"
Nghe lời nói âm dương quái khí của hắn, Tô Tinh Vận nhíu mày nói:
"Trường Ca, ngươi còn không biết sai hay sao? Ngươi khiến ta rất thất vọng."
Cố Trường Ca trước kia cô nhi, nàng khi đó ra ngoài lịch luyện, thấy hắn như vậy liền không đành lòng bỏ rơi hắn, thu hắn làm đồ. Hắn từ nhỏ bản tính thế nào, Tô Tinh Vận đương nhiên hiểu rõ, nhưng nàng không hiểu vì sao lần này hắn lại làm chuyện điên rồ như vậy.
Thất vọng cái mả nẹ nó...Lạc Hàn bên trong nhẫn không gian im lặng dự thính, nghe Tô Tinh Vận nói vậy, liền muốn một chưởng vỗ c·hết nàng ta.
Cảm giác này giống như khi hắn còn ở Địa Cầu, khi đang đọc tiểu thuyết mạng, đột nhiên tình huống cẩu huyết xuất hiện, nhân vật chính bị quần chúng trào phúng, hắn rất muốn bay vào dạy cho đám nhân vật quần chúng một trận cho ra trò.
"Kiệt kiệt kiệt, không lúc này thì còn lúc nào!" Lạc Hàn trong lòng cười một trận quái dị, hắn lâm thời nảy lên một ý tưởng, một trò đùa mà hắn nghĩ là thú vị.
Tiểu tử, ngươi đúng là rất có vận khí khi gặp phải ta.
Nghe Tô Tinh Vận nói như vậy, Cố Trường Ca nhếch môi:
"Sai? Sai là ta đã không g·iết hai người bọn họ đúng không?"
Nghe như vậy, khuôn mặt của Tô Tinh Vận chợt biến, nàng không nghĩ Cố Trường Ca lại dám nói chuyện này trước mặt nàng, hắn chẳng lẽ đã thật nhập ma?
"Hồ nháo, Trường Ca, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Uổng công ta cùng các đồng môn tin tưởng ngươi, bồi dưỡng ngươi thành tông chủ tương lai, ngươi lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, hừ, ta đúng là tâm trí như mù, năm đó mới nhận ngươi làm đệ tử."
Tô Tinh Vận tức giận, lồng ngực phập phồng không ngừng, khiến cho người ta đỏ mặt, nhưng đáng tiếc, ở đây không có ai thấy để mà đỏ mặt.
Nàng đang muốn dự định quay người rời đi, liền nghe Cố Trường Ca gọi lại:
"Khoan đã, đã sư tôn đến đây, ta muốn cùng sư tôn ngươi làm một trận giao dịch."
Tô Tinh Vận dừng lại bước chân, quay đầu nhìn hắn một cái thật sâu, giống như còn tưởng mình nghe lầm.
"Nói."
Cố Trường Ca đang muốn nói, Lạc Hàn liền truyền âm cho hắn:
"Khoan đã, không cần nói cho nàng về chuyện Thanh Vân Kiếm Điển, ở đây ta có một bộ Nguyệt Hoa Minh Tâm Kinh, là một bộ công pháp có thể tu luyện đến Hợp Thể kỳ."
Nghe Lạc Hàn nói như vậy, Cố Trường Ca từ khó hiểu đến chấn kinh, nếu như nét mặt khi đối mặt với Tô Tinh Vận là lạnh lẽo, âm u, có chút oán hận, nhưng khi nghe Hàn tiền bối nói, nét mặt của hắn biến ảo không ngừng.
"Hợp..hợp thể kỳ?"
Trường Ca bất giác rùng mình, ánh mắt thoáng hiện lên sự chấn kinh tột độ, đừng nói là hắn, cho dù là ai khi nghe nói đến Hợp Thể kỳ, nhất định cũng sẽ như vậy.
Tinh Vân đại lục chia làm tám cảnh giới, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp.
Hợp Thể kỳ chính là gần như tồn tại đỉnh phong ở Tinh Vân đại lục, tuổi thọ dài đằng đẵng, một vị Hợp Thể kỳ có thể sống ít nhất một vạn năm. Chiến lực siêu quần bạt tụy, một lời nói có thể quyết định vận mệnh của một đại tộc, hoặc thậm chí là một tông môn.
Đây có thể xem như là tồn tại vô địch, không gì không làm được, sinh tử chỉ một cái ý niệm đối với Hợp Thể kỳ tu sĩ. Nghe nói tông chủ năm siêu cấp tông môn đứng đầu đại lục, chính là Hợp Thể kỳ đại năng.
Thanh Vân tông loại tầng thứ này, đừng nói là gặp Hợp Thể kỳ, cho dù gặp phải Nguyên Anh cường giả, cũng khó mà thoát nạn.
Thanh Vân tông nếu như sở hữu Hợp Thể công pháp, nếu bị người biết được, tương lai chính là gió tanh mưa máu, không cẩn thận bị người ta biết, có thể rơi vào vạn kiếp bất phục.
Cố Trường Ca nội tâm dồn dập, nếu như có loại công pháp này, hắn chuyện báo thù chẳng phải đơn giản?
Nhưng nghĩ lại, đây là Hàn tiền bối phân phó, hắn không vội thắc mắc, mà truyền đạt lại với Tô Tinh Vận.
"Sư tôn, ta muốn tự do."
Tự do?
Nghe nói như vậy, Tô Tịnh Vận quả quyết nói, không chút nào suy nghĩ, không phải chỉ chuyện hắn nói ra những lời đại nghịch bất đạo vừa rồi, chỉ riêng chuyện hắn cấu kết ma tu, hãm hại đồng môn, đã đủ cho hắn cả đời này phải chôn thân ở nơi này.
"Ngươi mơ tưởng."
Cố Trường Ca cười to một cái, nụ cười của hắn tràn đầy khủng bố, oán giận đầy trời:
"Ha ha, sư tôn đúng là đại nghĩa diệt thân, nhưng chuyện này ngươi không cưỡng lại được. Ở đây ta có một bộ Nguyệt Hoa Minh Tâm Kinh, là một bộ Hợp Thể công pháp."
0