Tô Tinh Vận nghe Cố Trường Ca nói vậy, ban đầu còn ngỡ mình nghe lầm. Nàng nhìn hắn, chớp mắt vài lần, cảm giác lạc vào trong một cơn ác mộng bất tận.
Nhưng khi thấy ánh mắt hắn, đôi mắt lạnh lẽo, sâu không thấy đáy, giống như đáy hồ đen tĩnh lặng nhưng sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ nàng mới hiểu rõ, hắn giống như không phải đang đùa.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, từng nhịp tim nàng đập mạnh rồi chậm dần, như thể bị một bàn tay vô hình siết chặt. Nhưng nàng vẫn không dám tin vào tai mình, mở miệng dò hỏi:
"Trường Ca, ngươi biết ngươi đáng nói cái gì không?"
Cố Trường Ca biết nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, đúng lúc này có một luồng khí vô hình từ tay hắn bay ra, xông thẳng vào giữa mi tâm Tô Tinh Vận.
Tô Tinh Vận cả giận, muốn ngắn cản lại luồng khí vô hình kia, nhưng hết thảy đã chậm, nàng còn nghĩ Cố Trường Ca đánh lén mình, đang muốn động thủ, bên trong đầu liền có một đoạn ký ức nhỏ.
Nguyệt quang chiếu, tâm tĩnh như nước,
Minh tâm khai, hoa nguyệt nở.
Hấp thu tinh hoa, vào đan điền.
Thủy diễm hòa, âm khí dưỡng thân.
Thiên địa giao cảm, tĩnh lặng tâm hồn.
Nguyệt hoa chiếu sáng, linh khí tự nhiên.
Tâm khai thức tỉnh, hòa hợp vũ trụ.
Tĩnh như hồ nước, tỏa sáng băng tuyết.
Thực luyện theo, chờ đêm trăng tròn.
Linh khí âm nhu, chân khí bền lâu.
Nguyệt hoa trổ, tâm linh vĩnh cửu.
"Tinh thần quáng thâu, đây là tinh thần quán thâu."
Sắc mặt nàng trắng bệch, đôi môi run rẩy không thốt nên lời. Đôi mắt thoáng hiện nét kinh hoàng, nỗi sợ len lỏi từ đáy lòng, mỗi tế bào như đều đang gào thét muốn tránh xa khỏi ánh nhìn của hắn.
Từng hơi thở của nàng trở nên ngắt quãng, ngực như bị đè nặng bởi một tảng đá không thể cựa quậy, đôi bàn tay khẽ siết lại, nhưng không có lấy chút sức lực.
Nàng thân là Kim Đan kỳ viên mãn, nửa bước Trúc Cơ, lại còn đang ở thời kỳ đỉnh phong, cho dù gặp phải loại nguy hiểm, hay tình cảnh đến mức tuyệt vọng đi nữa, cũng không để nàng thất thố như bây giờ.
Bởi thủ đoạn này quá thông thiên, chí ít Kim Đan kỳ như nàng không thể làm được. Chỉ có Nguyên Anh kỳ mới có thể làm được loại chuyện này.
Đừng nghĩ nửa bước Nguyên Anh có thể so sánh được với chân chính Nguyên Anh, cho dù chỉ khác nhau ở chữ "nửa bước" nhưng đó là khoảng cách của trời cùng đất.
Có người năm trăm năm trước là Kim Đan kỳ viên mãn, năm trăm năm sau vẫn là Kim Đan kỳ viên mãn, rất nhiều người được gọi là thiên tài, nhưng đối mặt với chuyện này, cũng phải ôm hận c·hết đi.
Nàng năm nay chưa tới ngũ tuần, đang ở thời kỳ trẻ tuổi, là hy vọng duy nhất của Thanh Vân tông có thể đột phá Nguyên Anh. Nhưng Tô Tinh Vận hiểu rõ, muốn đột phá Nguyên Anh không phải dễ dàng như vậy.
Không nói đến đại lượng khổng lồ tài nguyên đổ vào, còn phải có cơ duyên, có công pháp thích hợp. Hiện tại Thanh Vân tông còn không có Nguyên Anh công pháp. Nàng còn đang sầu khổ vì chuyện này.
Bây giờ trong đầu nàng lại có một bộ cao thâm công pháp, không, nói đúng hơn chỉ là khẩu quyết cùng một ít lý giải. Nhưng chỉ những thứ như vậy thôi, cũng vượt qua nhận biết của nàng.
Rất nhiều nguy nan trước đây nàng còn chưa hiểu, dựa vào công pháp này, nàng khai mở tâm trí không ít so với trước đây.
"Trường.. Trường Ca, ngươi lấy thứ này ở đâu ra?"
Cố Trường Ca nhìn vẻ mặt thất thố của sư tôn, hắn trong lòng cười lạnh, nét mặt đây hắn chưa bao giờ thấy xuất hiện trên mặt nàng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ.
Như vậy, hắn càng thêm khâm phục Hàn tiền bối, năng lực của Hàn tiền bối đúng là quá thông thiên. Hắn suy đoán Hàn tiền bối có lẽ bị trọng thương, phải rơi vào tình cảnh này.
Không ngờ chỉ hơn một tháng, tiền bối đã có thể cách không quáng thâu cho một vị Kim Đan kỳ, đó là cỡ nào thủ đoạn, cỡ nào uy năng.
"Sư tôn, này còn phải cảm ơn sư tôn cho ta cơ duyên này, chỉ cần ngươi thả ta ra khỏi nơi này, cùng với giải oan cho ta, công pháp này là của ngươi."
Lạc Hàn trong lòng cảm thán không thôi, hắn vậy mà trách lầm Cố Trường Ca, tiểu tử này đúng là biết cách bàn điều kiện, nhưng với sự khó cưỡng lạo của Hợp Thể công pháp, đừng nói là "giải oan" cho dù bắt nàng cùng phối hợp đánh g·iết Tiêu Phàm cũng có thể được.
Nhưng Cố Trường Ca không lựa chọn như vậy, hắn muốn tự tay giải quyết Tiêu Phàm, đây là vì cái gì Lạc Hàn thưởng thức hắn.
Tô Tinh Vận nghe vậy có chút lưỡng lự, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên nàng như vậy. Cho dù trước đó, thương yêu nhất đệ tử, nàng cũng có thể một chưởng phế đi, đủ để thấy nàng quả quyết những nào.
Nhưng chuyện này lại khác, Hợp Thể công pháp chính là quyết định vận mệnh của nàng, quyết định tồn vong hưng thịnh của Thanh Vân tông, có thể biến Thanh Vân tông trở thành siêu cấp tông môn, truyền thừa vạn năm.
Chuyện nào nặng, chuyện nào nhẹ, Tô Tinh Vận tất nhiên hiểu rõ, nhưng nàng không muốn đáp ứng quá nhanh chóng.
"Ta còn phải suy nghĩ, ngươi biết cùng ma đạo kết minh rất khó có thể xóa sạch."
Cố Trường Ca cười lạnh, cười có chút đau đớn nói:
"Thời gian cho sư tôn ngươi không có nhiều đâu, ta muốn có câu trả lời trước ngày mai, cùng với hôm nay ta muốn ra ngoài."
Tô Tinh Vận mím môi, lần đầu nàng cảm thấy bị người khác đè ép như vậy, mà người đó còn là đệ tử của nàng. Nhưng nàng đúng là không có lựa chọn, Thanh Vân tông vạn năm hưng thịnh năm ở trong tay nàng.
Giống như làm ra quyết định, nàng thảy một tấm lệnh bài về phía Cố Trường Ca, nói:
"Được, nhưng ngươi không được thoát ly Thanh Vân tông."
Cố Trường Ca gật đầu, nhìn Tô Tinh Vận rời đi, hắn vẻ mặt kiên định vừa rồi tiêu tán, lộ ra có chút mát, mật mỏi.
"Tiểu tử, đại đạo cô độc, người đi trên con đường này xác định chính là như vậy, sớm cùng nàng cắt đứt, đây là tốt cho nàng, cũng là tốt cho ngươi."
Lạc Hàn trầm thấp nói, hắn cũng không phải an ủi Cố Trường Ca. Hắn biết rõ, chung quy con người vẫn phải bị tình cảm ảnh hưởng, không phải ai cũng như hắn, là khách qua đường ở thế giới này, vô tư vô lo.
Từ nhỏ Cố Trường Ca được Tô Tinh Vận chỉ bảo, cho dù nàng có đối xử với hắn như nào, hắn cũng không có trách nàng, bên ngoài giống như rất thống hận nàng, nhưng bên trong hắn lại có một chút không nỡ xa cách nàng.
Lạc Hàn đương nhiên nhìn ra, cho nên hắn mới đưa Nguyệt Hoa Minh Tâm Kinh cho Cố Trường Ca làm điều kiện trao đổi, xứng đôi với công pháp này là Dương Hỏa Dục Tâm Quyết.
Hai công pháp này nếu như tách riêng ra thì sẽ không ảnh hưởng gì đến nhau, thậm chí có thể nói là không chút nào liên quan. Nhưng thông qua Lạc Hàn "động một chút tay chân" vào trong đó, như vậy liền khó nói nha.
"Kiệt kiệt kiệt, aizz, trách ta lần đầu làm đạo sư, cho nên làm sao để học trò mình thua thiệt chứ!!"
0