Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21
Cả hai kiếp,hắncũng chỉ bị tiểucônương này nhìn thấy.
Nàng mà gặp được Dương Thiệu, nhất địnhsẽcáo trạng, đểhắngiạy dỗ Du Tố Hoa cho cẩn thận, nhưng Dương Thiệu liệu có nghe nàng....hiệntạihắncũngkhôngthích nàng a.
"Chuyện này......"
Mỗi lần đều rờiđinhanh như vậy, tránhhắnta như tránh tà vậy.
Trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, Du Tố Hoa bảo kiệu phu đuổi theo, giả vờ rất bất ngờ: "Ý, ngươikhôngphải làcônương ở núi Ngọc Sơn lần trước hay sao? Đến đây làm cái gì? Sớm biết là ngươi, tasẽkhôngđuổi ngươiđi, nghenóingươi muốn tìm biểu ca?"
Kỷ Nguyệtnóirằng mình bị thương ở cẳng chân, đại phu bảo nàng kéo y phục lên để kiểm tra xem.
khôngnghĩ tới Kỷ Daosẽtới tìmhắn, xem ra sau này phải căn dặn người gác cổng trước rồi, tránh cho nàng phải chạy tới quân doanh. Ở đây toàn là nam nhân, khắp nơi đều có thể nhìn thấy nam nhân sau khi thao luyện xong liền thoát y tắm rửa.
khôngbiết tại sao, nàng đột nhiên nuốtmộtngụm nước miếng.
"Làm ơn giúp đỡ, ta có việc rất quan trọng," nàng chắp tay thi lễ, "vị đại ca này, cầu xin huynh, nhất định phảinóivới Hầu gia!"
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Khuôn mặt nam nhânrõnét, tuấn tú vô song, lần đầu gặp mặt thấy vô cùng đáng sợ, nhưng hôm nay, ánh mắt y nhìn vào nàng ấy, giống như ánh trăng dịu dàng,nhẹnhàng hạ xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Thiệu: Thèm muốn sao, lớn lên cho nàng xem đủ.
Chuyện của Kỷ Nguyệt chỉ có Hoàng Thái hậu mới biếtrõlà chuyện gì, bọn họ cũng chỉ suy đoán, chứ hoàn toànkhôngbiết dự định của Thái hậu, vậythìThái hậu đương nhiênsẽkhônghoài nghi người khác. Dù sao Kỷ Nguyệt chỉ làmộtcônương gia, sao có thể to gan như vậy được, cũngsẽkhôngvô duyên vô cớ cự tuyệt lời mời của Thái hậu, đó là điều các quý nữ mong cònkhôngđược cơ mà.
Dựa vào tayhắnta để đứng dậy, khom lưng vỗ vỗ bụi bẩntrênváy.
Kỷ Nguyệt hiểu rằng ykhôngnên đụng mặt hai thái giám kia, liền gật gật đầu: "Đa tạ."
Ngày đó thả diều ở núi Ngọc Sơn, khicônương này biết được ả ta là ai, liền chạy trối c·h·ế·t, nhưng ca ca của nàng lạikhôngthức thời, ác ngôn ác ngữ, sắc mặt thối hoắc, cònnóicái gì mà "ai dẫm chân muội muội củahắn, liền đánh người đó", Du Tố Hoa nhớ rấtrõràng, khiển trách người gác cổng: "Làm cái gì? Người linh tinh, cũngkhôngđuổi ra ngoài, để người này đứng đây làm gì, cản trở đườngđi."
Du Tố Hoa quyết định phải giáo huấn Kỷ Daomộtchút, ra hiệumộtánh mắt, nha hoàn bên cạnh kiệu đột nhiên đụng vào Kỷ Daomộtcái, Kỷ Dao đứngkhôngvững, cả người đổ về phía trước, ngãtrênđất.
"Đa tạ nương nương." Kỷ Nguyệt tạ ân.
Y đến kịp thời như vậy, chỉ cần muộnmộtchút thôi, nàng ấy liền phải vào cung rồi.
"Thiên chân vạn xác, ngài từng tới nhà ta dùng cơm, đối xử rất tốt với ca ca của ta."
Thực ra nàng ấy cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, đỡ như vậy có chútkhôngthỏa đáng, nhưng ý của Tạ Minh Kha, hình như là cảm thấy nàng ấy giả bộkhônggiống, sợ bị lộ tẩy. Kỷ Nguyệt liềnkhôngcự tuyệt nữa, dù saothìhôm nay cũng là y cứu nàng ấy.
May mà, rất nhanh liền nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, Kỷ Dao đứng lên ra ngoài cửa đón, nhưng lại nhìn thấy Dương Thiệu cư nhiênkhôngmặc áotrên, lộ ra bả vai rộng lớn, lồng ngực rắn chắc, còn có làn da bị gió thổi bị phơi nắng, gần giống màu lúa mạch, bêntrêncòn lưu lại từng giọt từng giọt mồ hôi, thuận chiều chảy xuống dưới thắt lưng eo hẹp.
"nóimuốn gặp Hầu gia, có chuyện quan trọng."
Đúng là làm người ta chán ghét!
Kỷ Dao: Hừ, sớmđãxem đến chán rồi!
Kỷ Dao thoát khỏi Tống Vân, đứng trongmộtcon hẻmnhỏ, lại nghĩ ngợi, cảm thấy khẳng định là Dương Thiệuđangở trong quân doanh,hắnam hiểu thao luyện binh mã, am hiểu đánh trận, trong trí nhớ, hỗn loạn ở Vân Châu phát sinh vào tháng bảy, chính là dohắnlãnh binh......Kỷ Dao lập tức mướnmộtcỗ xe,đitới quân doanh bên ngoài thành.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, mặc dù kiếp trướcđãnhìn thấy nhiều lần, nhưng lúc này, lạikhôngdám nhìn thẳng, nghiêng người lắp bắpnói: "Ngài, ngài, ngài sao lại......như vậy."
trênchân của Kỷ Nguyệt cũngkhôngcó vết thương, nhưng động vào chút, liền cảm thấy vô cùng đau đớn, đại phu cảm thấy là bị trật khớp, kê đơn thuốc dặn dò: "Nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, mỗi ngày đổi thuốc,mộtđến hai thángsẽkhỏi hoàn toàn."
Lúc này Tạ Minh Kha vẫn chưa quay người lại, y nhìn đường phố bên ngoài, pháthiệnhai thái giám kiađãđứng dậy được,đangđitới bên này, liềnnóivới Kỷ Nguyệt: "Ta phảiđitrước rồi, chuyện này có lẽsẽdừng lại ở đây."
Y quán này nhìn rất vắng vẻ, trong y quán chỉ có ba bệnh nhân, Kỷ Nguyệt đợi ở chỗ xamộtchút, thấp giọngnói: "Ta nhân cơ hội này bị thương, liệu có ảnh hưởng gì tới ngài?"
"khôngcó chuyện gì," Kỷ Daokhôngmuốnnóinhiều, nếukhônglại phải kể tới Hoài Viễn Hầu phủ, kể đến bao giờ mới xong, "là takhôngcẩn thận bị ngã."
Du Tố Hoa rất tức giận, nàng biếtrõthân phận của ả ta, còn dám chậm chễ như vậy, đúng là cho ngươi thể diện ngươi cònkhôngthèm nhận! Cho rằng quen biết Dương Thiệu, liềnkhôngđể ả ta vào mắt hay sao? Cũngkhôngnghĩ xem,cônương trong thiên hạ, có ai có quan hệ thân thiết với Dương Thiệu hơn ả ta cơ chứ, bọn họ là cùng nhau lớn lên trongmộtphủ đệ.
Việc này làm Tống Vân nghĩ tới con thỏ có lá gannhỏ, nhưng, sao có thể, ngay cảhắnta là ai nàng cũngkhôngbiết, cũngkhôngnhận rahắnta, vậy đó khẳng định là ảo giác. Khóe miệnghắnta giương lên, đúng là rất thú vị,khôngbiết lần sau gặp mặt, nàng có nhận rahắnta?
"Sao ngươi lại tìm tới đây?"
Lúc thái giám tới, yđãrờiđirồi.
Dương Thiệu lấy nước ở trong thùng nước đặt cạnh cửa tạt vào người, lau khô, nhận y bào sạchsẽtừ tay Trần Tố, khoác lên người,đivào trong.
Tống Vân thấy nàngđãphủi xong:" Hình như vừa rồi ta thấy ngươi bị người ta đẩy, xảy ra chuyện gì?"
Có chút ý tứ trách cứ, Dương Thiệu nghĩ, ai bảo nàng đến đây, còn tráchhắnsao? Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tiểucônương đỏ bừng, loại thẹn thùng đó làmhắncảm thấy vui vẻ.
Nhìn bóng lưng của nàng, Du Tố Hoa hỏi người gác cổng: " Nàng ta đến có việc gì?"
Tiểucônương đúng là độ lượng, đều bị người ta ức h**p thành ra như vậy, cònnóikhôngcó việc gì, ngược lạikhôngbiếtcônương nhà ai kiêu căng như vậy, mi tâm Tống Vân khẽ cau lại, hoặc làcônương này sợ hãi,khôngdámnóira?đanglúc suy nghĩ, bên tai liền nghe thấy giọngnóicủa Kỷ Dao: "Vừa rồi đa tạ công tử, nhưng tađangcó việc gấp, xin cáo từ."
Nhìn tiểucônương cũngkhônggiốngnóidối, hơn nữa, lờinóidối kiểu này, vừađihỏi liền lộ tẩy, binh sĩ căn dặn người bên cạnh vài câu, liềnđivào quân doanh.
rõràng làhắnta tận mắt nhìn thấy, nhưng...........
Xem nàng chật vật, Du Tố Hoa vô cùng đắc ý, lạnh giọngnói: "Ta sớmđãnóingươi cản trở lốiđi, nghekhônghiểu lờinóicủa người khác hay sao?" Phất phất tay, cỗ kiệu tiếp tụcđivề phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tạ đại nhân, đa tạ ngài." Nàng ấy ngẩng đầu, nghiêm túcnói, "Ân tình này, ta nhất đinh ghi nhớ."
Trong khi đó, Kỷ Dao trốn ra khỏi nhà nên hoàn toànkhôngbiết gì, nàng đến Hoài Viễn Hầu phủ, để cho người gác cổng vào bẩm báo, kết quả người gác cổngnóiDương Thiệukhôngở trong phủ.
Kỷ Nguyệt cảm tạ, lấy tiền từ trong hà bao ra trả.
Nàng vốn dĩ đángyêu, động tác này làm binh sĩkhôngkhỏi mềm lòng: "Hầu gia thựcsựquen biết ngươi?"
Kiệu phu lại nâng kiệu, đưa nàng ấy trở về Kỷ gia.
Trần Tố nghe thấy Kỷ Nhịcônương tới, lắp bắp kinh hãi: "Ở bên ngoài quân doanh?"
Ai biết được người trong kiệuđãsớm pháthiệnra nàng, chính là lúc Kỷ Dao hỏi người gác cổng, ả ta cáchmộttấm mànđãchú tới tiểucônương này.
Nhìncônương gần ngay trước mắt, ykhôngbuông tay ra, mặc dù mặt của y có chút nóng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Thiệu: Ha.
"Vâng."
"Liền đỡ đến chỗ đại phuđi, tránh cho bị nhìn ra sơ hở." Ngữ khí của Tạ Minh Kha rất thản nhiên.
Thấy binh sĩ có chút nghi hoặc, trong lòng Trần Tố nghĩ, gãthìbiết cái gì,cônương kia tám phần chính là Hầu phu nhân tương lai, Hầu gia vì nàng, làm những chuyện hết sức kỳ quái!
Du Tố Hoa kinh ngạc, sao ả ta lạikhôngbiết chuyện này?
Thấy nàng ngậm chặt miệng, Trần Tố thức thờikhônghỏi nữa, rót cho nàngmộtchén trà: "cônương đợimộtlát."
Kỷ Dao tức tới mức cắn chặt răng, trong lòng nghĩ đúng là c·h·ó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng!
Tạ Minh Kha đỡ nàng ấy tiến vào trong.
Thế này làm sao có thể tiến cung? Thái giám vội sai kiệu phuđibẩm báo chuyện này, quả nhiên Thái hậu nương nương truyền lời,nóiKỷ Nguyệtkhôngcần tiến cung nữa, trở về nhà dưỡng thương cho tốt.
cônương gia vốnđãmẫn cảm, trong lòng Kỷ Nguyệt vừa động, liền cúi đầu xuống.
...........
khôngđợi Tống Vân kịp phản ứng,đãchạy nhanh như chớp.
Nàng nghiêng đầu, pháthiệnhắnđãmặc xong, cẩm bào có hoa văn mây màu xanh (lá cây) thẫm cheđisựanhtuấn bên trong,mộtchút hình dáng cũngkhôngnhìn thấy, chỉ nhìn thấy thân hình phá lệ thon dài, phối hợp với khuôn mặt tuấn mỹ, giống như châu ngọc.
"Thương gân động cốt, sợ rằng phải nghỉ ngơimộtthời gian mới khỏi."
"Kỷcônương sao rồi?" Thái giám vừa cất tiếng hỏi, vừa nhìn đại phu, "Ngươi chữa trị cho nàng ấy, ngươinói."
hắnta nghỉ chân chốc lát liềnđitới nha môn Hộ bộ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Minh Kha nhìn khuôn mặt nàng ấymộtlát, liền quay người rờiđi.
Mặc dù như vậy, cũng là vô cùng nguy hiểm, Kỷ Nguyệt cảm thấy nàng ấy thựcsựnợ ân tình của Tạ Minh Kha.
Kỷ Dao sốt ruột lo lắng: "Vậy Hầu giađangở đâu? Có thểnóicho ta biết haykhông, ta có chuyện rất quan trọng."
Nàng ta quen biết Hầu gia?
Nàng ấykhôngmuốn liên lụy tới y. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Thiệu buộc chặt đai lưng: "Nếuđãcó chuyện gấp, liềnnóitrêndọc đườngđi." Cũng đúng lúchắnmuốn trở về nhà.
Kỷ Nguyệtnói: "Vậythìđa tạ."
Kỷ Dao có chút ảo não,đangđịnh đứng dậy, bên cạnh liền cómộtđôi tay đỡ nàng: "Ngươikhôngsao chứ?"
Cũngkhôngnóithêmmộtlời thừa thãi nào, trong lòng Tống Vân nghĩ, tiểucônương này nhất định là người có trí nhớ kém nhất màhắnta từng gặp, nếukhônggặp mặt ba lần rồi, tại sao vẫnkhôngnhận ra? Nàng cũngkhôngbịhắnta ảnh hưởngmộtchút nào, thậm chímộtánh mắt cũngkhôngnhìn tới, chỉ chăm chú phủi bụi đấttrêncơ thể.
Cách cũngkhôngxa, rất nhanh liền tới, Kỷ Dao đỉ tới cửa quân doanh, cầu khẩn binh sĩ bẩm báo giúp.
Kỷ Daokhôngnói, chỉ muốnnóivới Dương Thiệu.
Nàng ấy cúi người, kéo lộ ramộtchút, có lẽ là chưa từng lộ ra dưới ánh mặt trời, trắng như tuyết, Tạ Minh Kha nhìn thấy, vội quay người lại,trênkhuôn mặt tuấn túkhôngthể che dấu nổi có chút đỏ lên. Nghĩ tới chuyện ở chùa Bạch Mã, y từng bắt Kỷ Nguyệt động vào vết thương của y, hôm nay chỉ cảm thấy việc đó vô cùng quá đáng. Y chỉ nhìn thấy cómộtchút, liền cảm thấy mất tự nhiên, huống chi làcônương gia như nàng ấy phải đối mặt vớimộtnam tử xa lạ.
Xem ra tiểucônương này đúng là người quan trọng, Trần Tố ở bên cạnh Dương Thiệu, mỗi ngày đều tiếp xúc với quan lại quyền quý, còn chưa thấy ai được Hầu gia xem trọng như vậy, binh sĩ cảm thấy có chút kỳ lạ, tiểucônương kia, lẽ nào là thiên kim nhà quyền quý?
Trần Tố lập tứcđigặp.
“Nhịcônương."Trần Tố mời nàng vào, sắp xếp nàng đợi ởmộtnơi yên tĩnh, "Hầu gia cònđangbận, xin hỏicônương có việc gì mà phải tới đây?"
Người gác cổng còn chưa trả lời,đãthấymộtcỗ kiệu nâng ra từ bên trong, hai bên đứng hai nha hoàn,khôngnhìn kỹ, còn tưởng rằng là khách nhân của Hầu phủ, Kỷ Dao tránh sangmộtbên.
Tìm ai cũng chẳng liên quan tới ả ta, Kỷ Dao cũngkhôngmuốnnóichuyện, bước nhanh rờiđi.
"Tađãhứa với ngươi, nhất địnhsẽlàm được, hơn nữa, nếu nhưkhôngcó ngươi, ta còn có thể đứng ở đây hay sao, việc này cũng khónóilắm." Lần đó may mà có Kỷ Nguyệt băng bó giúp, mới có thể làm cho máu ngừng chảy.
Đại phu khám cho hai bệnh nhân xong, Tạ Minh Kha liền đỡ Kỷ Nguyệtđitới ngồi xuống trước mặt đại phu.
khôngđợi cũngkhôngđược, chỉ là hi vọnghắntới nhanhmộtchút, nếukhôngtỷ tỷsẽrất nguy hiểm.
Vậy mà lại là Du Tố Hoa.
"khôngsao, tạ......" Kỷ Daođangđịnh cảm tạ, nhưng khi nhìnrõkhuôn mặt của người đó, trong lòng nàng nhảy dựng, nàng cư nhiên lại gặp được Tống Vân, nhưng vẫn giả bộkhôngquen biết, "tạ công trử trợ giúp."
Loại cảm giác này từ trước tới nay chưa từng có, giống như pháo hoa nở ra rồi vụt tắt, trong lòng cảm thấy có chút nóng nực.
"Hầu giakhôngphải là tướng quân hay sao, vậythìquá nửa là ở trong quân doanh,"Kỷ Daonói, "ta cũng là thử vận may."
Nếu như có thể trở về ngày đó, y nhất địnhsẽkhôngđối xử với nàng ấy như vậy.
Kỷ Daokhôngnghĩ tới ả ta lại ác như vậy, bởi vì trong trí nhớ, mặc dù Du Tố Hoa hận nàng, nhưng vì cố kị Dương Thiệu, ở trước mặthắncòn khắc chế vài phần,thìra sau lưng ả ta lại là người như vậy, nhìn nàngkhôngcó gia thế tốt, cũngkhôngcó chỗ dựa, liền xuất ra loại thủ đoạn như thế này.
Tạ Minh Kha nghe rasựquan tâm trong lờinóicủa nàng ấy, khóe miệng giương lên: "khôngsao, cho dù có tra ra, cũngkhôngthể tra đến ta được, hơn nữa, bên đósẽkhôngnghĩ tới có người cố ý phá hoại."
Chương 21
Nhưnghiệnnay nàngkhôngrảnh màđitính toán với ả ta, nàng còn phảiđicứu tỷ tỷ, Kỷ Dao liền xoay người rờiđi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.