Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73


Đời người a, quay đầu phú quý thành hưkhông.

Nhưng Hoàng thượng nhịnkhôngđược vị tanh ngọt trong cổ họng, đột nhiên vứt thư xuống đất, gào to: "Vân nhi, cư nhiên là chuyện tốt do ngươi làm!"

Tốt, quả nhiên làhắnta, Hoàng thái hậu lạnh giọngnói: "Hoàng thượng đềunóilà ngươi rồi, ngươi còn giảo biện? Vân nhi, ta thựckhôngngờ ngươi lại ác độc như vậy, muốn mưu sát đại ca ruột thịt của mình! Ngươi so với s·ú·c sinh cònkhôngbằng!"

"Làm sao có thểđicâu cá trước được?"

Tin rằng nó cũng có thể hiểu được người làm phụ thân như ông vì sao lạo phong Hoàng hậu.

Hôm nay, hoa tuyết bay xuống, Kỷ Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghĩ tới kiếp trước, lúc đó Hoàng thượng vẫn chưa băng hà, có lẽ kiếp này ốm bệnh mà vẫn xem tấu chương, mệt nhọc quá độ.

Ca ca chân dài, Kỷ Dao bịhắnta lôi kéo suýt nữathìngã, nàng gọi: "Đợi chút, đợi chút, giày thêu hoa của muội sắp rớt ra rồi...."

Nàng khoác tay ca ca: "Chúng tađicâu cá thôi!"

Đúng là hai vậtnhỏ, Kỷ Dao nhìn chúng nó, nhấc tay vẽ thêm vài nét búttrêngiấy tuyên, hai con mèo sôi nổihiệnlêntrêngiấy.

Nửa canh giờ trôi qua, ba vị đường quanđivào, nhất loại quỳ xuống: "Hoàng thượng, chúng thần có tội, sát thủ đó c·h·ế·t rồi...."

đangđịnh rờiđi, Tống Diệm gọihắnlại: "Dương Đô đốc, gần đây ngươi có gặp phải chuyện gìkhông?"

Đạt được quyền lực, Dương Thiệu lập tức gạt bỏ tất cả các tướng quân có quan hệ với Tống Vân, Tống Thụy ra ngoài, cấm quân trong cung cũng đổi người, ngay cảmộtcon ruồi cũngkhôngbay vào nổi.

Tiểu nha đầu liền bận rộnđilàm.

hắnta cảm thấy sát khí g*** h** ch*n mày Dương Thiệu rất nặng.

Hoàng thượng nhắm mắt lại, trong bóng tối nhìn thấymộttiểucônươngđangđợi ông, mới đầu ông thích tiểucônương đó, trong trắng mà đơn thuần... thôi, đường đến hoàng tuyềnkhôngcôđơn.

"Ta đối với ngàikhônghề có tình cảm."

Đáng tiếctrênđờikhôngcó thuốc hối hận.

Hai ngươi đối mắt nhìn nhau, có loại cảm tìnhnóikhôngnên lời.

Đợt vừa rồi thời tiết nóng bức, Kỷ giakhôngdùng nổi băng, nhưng Tạ gia có tặng chomộtít, cũng xem như trải qua mùa hạmộtcách thoải mái.

"Tất cảđãbố trí xong, thậm chí là phủ Sở vương, phủ Tĩnh vương cũng phái người tới giám thị." Trần Tố bẩm báo.

Bầu trời kinh thành giống như bị phủmộttầng u ám, đám quan viên gặp mặt nhau, ngay cả tiếng chào hỏi cũng phải đè ép xuốngâmlượngnhỏnhất.

Án này cũngkhôngđiều tra kỹ hơn được nữa, nhưng lại pháthiệnra thư đó là giả mạo, tai tiếng của Tống Vân được rửa sạch.

Đợi qua mấy ngày, nàng cũng phảiđithăm tỷ tỷ.

Hoàng thượng suy nghĩ chốc lát, vuốt ngựcnói: "Vân nhi con đứng lênđi, Trẫm cũngkhôngcho rằng đó là hành vi của con," mệnh lệnh cho các vị quan, "tiếp tục tra, mấy ngày này tạm gác những chuyện trong tay lại, chuyên môn điều tra chuyện này cho Trẫm."

"Tú Sơ, cho ta ômmộtcái."

Thời gian trước, ông trái lo phải nghĩ, vẫn quyết địnhkhôngphế Thái tử, lãng tử quay đầu ngàn vàng khó cầu, đó là đứa trẻ đáng quý tới nhường nào.

"Có lẽkhôngtới, Tiềm ca nhi vẫn còn chưa đượcmộttuổi, vạn nhất bị gió thổi cảm lạnhthìlàm sao, Nguyệt nhi nhất định là ở nhà chăm sóc Tiềm ca nhi."

"Nữ nhi nhà mình cònkhôngnhận ra hay sao?" Kỷ Chương cười, "đinhanhđi, Đình Nguyên đẫ chuẩn bị xong hết rồi."

"Nương, gấp cái gì? Để muội muộiđicâu cá với con trước, đợi câu cá ăn no xong lạiđigặp sau, cũngkhôngphải làkhôngđược? Các phu nhân lẽ nào còn rờiđimất hay sao?" Kỷ Đình Nguyên quả nhiên lĩnh hội được ánh mắt của nàng.

"Cha,khôngphải có tân đế rồi sao, nếu tiên đếđãtín nhiệm tân đế, Đại Yến nhất địnhsẽtiếp tục phồn vinh."

Cả kinh thành mặc đồ trắng.

Lúc đứng lên, bọn họ vừa đúng lúcđiqua bên cạnh nàng.

"Tuân!" Dương Thiệu lĩnh mệnh.

Kiều An ngồi ở bên giường, nắm lấy tayhắnta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểucônương sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng Trần Viện nhướng lên,điqua.

Kỷ Đình Nguyên giả bộkhôngnghe thấy, nhanh chân chạyđi, Liêu thị ở phía sau chỉ biết trơ mắt mà nhìn.

Tống Diệm thầm nghĩ cái gì mà ông trời bảo hộ, là Dương Thiệu liệusựnhư thần phái người tới bảo hộ, nếukhôngchỉ sợhắntađãđiđời nhà ma rồi, có điều thần minh cũng có thể gọi là ông trờiđi?hắntanhỏgiọngnói: "Tổ mẫu, tôn nhi còn cách cái c·h·ế·t xa lắm, chỉ bị thương tay trái, cũngkhôngphải chuyện gì to tát."

Đáng tiếc chomộtđoạn nhân duyên.

"Cái gì? Đợi lát nữa?khôngđược!"

Tống Thụy mạnh mẽ đem đồtrênbàn đập vỡ, gằn giọngnói: "Tống Diệm, cư nhiên lại lợi hại như vậy,hắnta cư nhiên có bản lĩnh dự kiến từ trước như vậy?"

Tống Vân lẽ nàokhôngbiết sao?

"Há chỉ có bận", Liêu thị cũng vừa nhận được tin tức, "con biết chuyện gìkhông? Thái tử điện hạtrênđường hồi kinh bị tập kích."

"Bị ai tập kích?" Kỷ Dao kinh ngạc, kiếp trước tuyệt đốikhôngcó chuyện này, chỉ có Thái tửđitập kích người khác thôi.

Hai năm nay đều là nàng trợ giúp Kỷ Đình Nguyên, mẫu thân mớikhôngcàm ràm ca ca,hiệnnay ca ca phải báo đáp nàng chứ.

Ở xung quanhhắn, có mấy vị quan viên vây quanh, hôm nay Thái phu nhân cư nhiên cũng tới,đibên tay trái Dương Thiệu, mà bên phải của bà có Trần Viện thình lình đứng bên cạnh,khôngbiếtnóicái gì, khiến Thái phu nhân cười vui vẻ như vậy. Thái phu nhân lạiđinóilại với Dương Thiệu, khóe miệnghắnnhếch lên, nụ cười nhàn nhạt.

Mùng sáu tháng giêng năm hai mươi ba Chiêu Nguyên, Hoàng đế băng hà.

"Tổ mẫu, bên trong có điều kỳ quặc, Nhị ca khoan hậu lương thiện,sẽkhôngđối xử với Đại ca như vậy." Tống Thụy mở miệngnóigiúp.

Sau khi Tống Vân sửng sốt, vội vàng quỳ xuống đất: "Phụ hoàng, nhi thầnkhôngcó làm, thỉnh Phụ hoàng minh giám!"

Vốn cho rằng Tống Diệm và Tống Vânsẽgiết hại lẫn nhau,hắnta có thể ngư ông đắc lợi, ai ngờ Tống Vân lại như rùa rụt đầu,hắnta đúng làđãquá xem trọng Tống Vân rồi!

Bà bắt đầu lau nước mắt.

Hôm nay sương phòng an an tĩnh tĩnh, chỉ có hai con mèo ầm ĩ, chạy tới chạy lui. Chơimộtlúc liền nằm bẹptrênán thư của Kỷ Dao,mộttráimộtphải ngủ gật.

"Chủ ý tốt,cônương."

"Tỷ tỷ hôm nay có tớikhông?" Nàng hỏi.

Lúc này, mấy vị Thái y tụ họp ở Đông cung.

"đitìmmộtchút lông gà, lại tìmmộtcây trúc ngắn...."

Có điều, Kỷ Dao, cómộtngày nàngsẽphải nếm thử loại tư vị đó!

Làn váy tơ tằm thêu chỉ vàng điểm ngọc phủtrênnền cỏ, giống nhưmộtđóa hoa diễm lệ.

Trần Viện mỉm cười: "Kỷcônương, tháng sau ta định mờicônương tới nhà thưởng hoa,cônương ngàn lần đừng cự tuyệt."

Tống Vân ngồitrênghế dựa, mưu sĩ cực lực khuyên giải: "Điện hạ,hiệnnay Hoàng thượng tin tưởng Thái tử điện hạ như vậy, nếu như Điện hạ cứ mãikhôngra tay, e rằng giang sơn...."

"Con ngắm tuyết mà."

không, tuyệt đốikhôngcó khả năng.

Có điều,nóithế nàothìcũngkhôngliên quan gì tới nàng.

Nhưnghắnta vẫn chưa thoát khỏi bi thương, vẫn ăn chay thủ hiếu cho tiên hoàng,khôngnghe hỉ nhạc,khôngxuất cung du ngoạn, ngược lại ngoài cung dần dần khôi phụcsựnáo nhiệt, đèn lồng trắng dưới mái hiên của từng nhà đều thay bằng đèn lồng đỏ.

Kỷ gia cũngkhôngngoại lệ.

hắnta cư nhiênnóichuyện giúp mình, Tống Vân đầu óc mơ hồ, ngẩng đầu nhìn Tống Diệm.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, liếc mắt nhìn trong đám người liền thấy ngay Dương Thiệu,hắnmặt mày tuấn mỹ, thân mặc xuân bào màu huyền, màu sắc nồng đậm càng tôn lên vạt áo trong tuyết trắng, mang tới cảm giác lạnh lùngkhôngnóinên lời.

Kỷ Chương thở dài: "Hi vọng như vậy."

"Nếu ta biết được còn cần cha conđiđiều tra hay sao?" Liêu thị lắc lắc đầu, "thời buổi rối loạn a, đó là Trữ quân đấy, nếu thựcsựxảy ra chuyện gìthìđúng làkhôngtưởng tượng nổi. Nghenóihôm naykhôngchỉ có Thuận Thiên phủ, còn có cái gì Hình bộ, Đại lý tự khanh, rất nhiều quan viên đềukhôngđược nghỉ ngơi, phải điều trarõ."

Dương Thiệu đáp: "Điện hạ trạch tâm nhân hậu, nhưng người khác lạikhôngnhư vậy, có thểsẽnhân lúc Hoàng thượng ốm bệnh, làm loạn kinh thành." Ví dụ như Tống Thụy, kiếp trước Tống Thụyđãtừng làm qua loại chuyện đó, "Điện hạ nguyện ý đem dâng tất cả cho kẻ khác sao?"

Chỉ là giấc mộng này, sắp tan vỡ rồi, Tống Vân nản lòng thoái chí, thở dàimộthơi.

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

"Như vậy là tốt nhất, Trẫm sợ nàng khổ sở, những cái khác đềukhôngsợ," Hoàng thượng nắm lấy tay Hoàng quý phi, "Trẫm vừa viếtmộtđạo thánh chỉ, phong nàng thành Hoàng hậu. Trẫm xin lỗi nàng, kéo dài mãi tới tận ngày hôm nay... Tống Diệm là đứa trẻ tốt, nó cũngsẽđối xử tốt với Vân nhi."

"cônương lại vẽ thêm cái chổiđi, hai chúng nó chính là quỷ nghịch ngợm, mỗi lần nô tỳ quét sân, đều thích tới làm loạn."

Loại màu sắc này như thu nạp hếtsựminh diễm tươi đẹp của mùa xuân, Liêu thị nhìnkhôngchuyển mắt.

Hoàng quý phi nghẹn ngào.

Sớm biết vậy,hắnta nên hành động sớm hơnmộtchút....

Tống Diệm tỉ mỉ hồi tưởng lạisựviệc, đột nhiênnói: "Phụ hoàng, thư này nhất địnhkhôngphải xuất phát từ tay Nhị đệ, con nhớ lúc đầu khi bắt được hung thủđãcho người lục soát ngườihắnta, căn bản làkhôngcó pháthiệnra thư tín. Hơn nữa, nếu thựcsựlà Nhị đệ, làm saosẽngu ngốc như vậy, còn lưu lại chứng cứtrênngười hung thủ hay sao? Nhị đệ từnhỏđãthông tuệ như vậy...."

Tỷ tỷ rấtyêuthương hài tử, hậnkhôngthể lúc nào cũng ôm nó vào lòng. Nhưng Tiềm ca nhi cũng rất khiến ngườiyêuthích, sau khi Tạ Tri Thận nhìn thấy tôn tử này, cư nhiênkhôngdưỡng bệnh ở bên ngoài nữa, mà trở về Tạ gia, nghenóithân thể cũng có chuyển biến tốt.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi, quyền lực màhắnmuốnđãrơi vào tayhắn,mộttayhắnchống đầu, có chút mệt mỏi, bất tri bất giác liền ngủ quên.

Hoàng thượng nhìn vài cái, chỉ cảm thấy yết hầu tanh ngọt, suýt nữathìthổ huyết.

Kỷ Đình Nguyên tiến lên chào hỏi: "Gặp qua Đô đốc, Thái phu nhân, Trương đại nhân, Từ đại nhân...."

Kỷ Đình Nguyên dừng lại.

"Đúng vậy, Đại hoàng huynhkhôngmàng tính mệnh lo cho bách tính, tiến vào địa phương bị nhiễm ôn dịch, cư nhiên có kẻ dám ám sát Đại hoàng huynh, đương nhiên phải tra chorõràng." Tống Thụynói, "Đại hoàng huynhkhôngcần khuyên phụ hoàng nữa, lúc này làm sao Phụ hoàng có thể ngủ được?"

Kỷ Dao ngồi xổm xuống chỉnh giày.

Mệnh lệnhtrênthư đó, bút tích rất quen thuộc, cư nhiên là Tống Vân!

Kỷ Chươngnói: "Tùy chúng nóđi, Dao Dao sinh ra bộ dáng tốt như vậy,hiệnnay viết chữ vẽ tranh đều tốt, nữ hồng cũngkhôngtệ, nàng còn sợkhôngcó người tới đề thân hay sao? Chúng ta giả vờ làm bộ làm tịchmộtchút, đợi nhà khác chủ động là được."

Bà liếc nhìn Tống Vânmộtcái.

Trước cửa Kỷ gia treo đèn lồng trắng.

Cái này làm sao có thể! (đọc tại Qidian-VP.com)

Kỷ Dao phụtmộttiếng, nghĩ nghĩnói: "Nếukhôngthìđặc biệt làmmộtcây chổinhỏcho chúng nó chơi đùa."

Liêu thị bị ông chọc cười,khôngtiếp tục truy cứu chuyện Kỷ Dao nữa.

Đám thái y ra ra vào vào, nghiên cứu phương pháp xoay chuyển trời đất.

"Vừa nhìn là biết ai hạ độc thủ." Hoàng thái hậu mắng mỏ, "cư nhiên dám đẩy Diệm nhi vào đường c·h·ế·t, may mà Diệm nhi được ông trời bảo hộ mới nhặt đượcmộtcái mệnh! Hoàng đế, người nhất định phải nghiêm trị hung thủ, tuyệt đốikhôngđược đểhắnchạy thoát! Diệm nhi của ta, suýt chút nữa là mất mạng rồi."

Kỷ Dao nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, trong lòng có chút cảm khái, bất tri bất giácđãba năm trôi qua rồi, nàng mười sáu rồi.

"Đây cònkhôngtính là chuyện lớn?" Hoàng thái hậu thầm nghĩ đứa trẻ này sao lại ngốc như vậy, bà đây là giúphắnta tiêu diệt kẻ địch mạnh còn gì!

Hoàng thượng, Hoàng thái hậu, Kiều An, còn có mấy vị Hoàng tử đều có mặt.

"Đương nhiên, ta tốt xấu gì cũng là quan Tam phẩm mà!" Kỷ Chương ưỡn ngực, " dù sao cũng có chút mặt mũi,đithôi, chúng tađixem hoa đào, ta bẻ vài cành cho nàng."

Hoàng thượng tức tới mức chóng mặt, trước mắt biến đen.

Hoàng thượng vốnđãốm yếu, đột nhiên bị homộttrận.

Phụ thân đúng là người trọng tình.

Dương Thiệu cũngđisát qua vai nàng, dường nhưkhônghề nhìn thấy nàng.

Ôngnóitới mức nghẹn ngào.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm, khiến Dương Thiệu giật mình tỉnh giấc.

"Cái gì!" Hoàng thượng phẫn nộ,mộttay hất ly trà rơi xuống đất, "c·h·ế·t như thế nào? Các ngươi nhiều người như vậy cư nhiênkhôngcoi chừng được sao?"

Hoàng quý phi nghe thấy lời này, nước mắt nhịnkhôngđược chảy xuống: "Hoàng thượng, thiếp thân luyến tiếc người, thiếp thân muốnđicùng người."

Còn có tâm tình ngắm tuyết.

"Đúng đó," Liêu thị cũng an ủi, "khôngphải ông từngnóitân đế rất hiếu thuận sao, khóc tới mức ngất xỉu mấy lần, mấy ngày liềnkhôngăn uống gì, chỉ riêng phần hiếu tâm nàyđãrất hiếm có." (đọc tại Qidian-VP.com)

hắntức giận, nhào tới đè nàng xuống dưới thân, ức h**p nàng khóc thút thít,hắnmuốn nhìn nàng khóc như vậy, cầu xinhắnnhư vậy.

Liêu thị nghe vậy kéo tay nữ nhi lên xe ngựa.

Vốn phải thủ hiếu hai mươi bảy tháng nữa, nhưng Tống Diệm dù sao cũng là Hoàng đế, quânkhôngthể vô tướng, cho nên dướisựthỉnh cầu của các vị quan viên cuối cùng cũng đăng cơ, đại xá thiên hạ, đổi niên hiệu thành Thừa Hưng.

Liêu thị chuyển mắt:"Tân đế thủ hiếu, vậy người giám quốc vẫn luôn là Dương Đô đốc sao?"

Nhưng bên ngoài vẫn rất nóng, Kỷ Dao gần nhưkhôngxuất môn, chỉ ở trong nhà viết chữ vẽ tranh, nghiễm nhiên phát triển theo hướng tài nữ. Mãi tới khi mùa thu tới, mới bắt đầu qua lại với các gia tộc.

Sợ nữ nhi bị đông lạnh, Liêu thị kéo nàng vào trong, vỗ tuyếttrênngười cho nàng: "Ngốc cái gì đấy, cẩn thận bị đông lạnh."

Hoàng thái hậu khóc tới mức ngấtđi, Phúc Gia công chúa cũngnhỏgiọng khóc lóc, tất cả mọi người đều ở bên ngoài, Hoàng thượng gọi Hoàng quý phi tiến vào.

Rất nhanhđãtới núi Ngọc Sơn.

Kỷ Dao thầm nghĩ, như vậy cũng tốt,hắnrất nhanhsẽcưới thê tử, chính làkhôngbiết Trần Viện này có phải là thực lòng haykhông.

Chương 73

Cả kinh thành đều chìm trong vắng lặng, cho tới tháng ba năm sau.

Thái ynói, Phụ hoàngkhôngổn, cho dù dùng giang sơn đánh đổi, Phụ hoàng cũngkhôngthể trường thọ trăm tuổi, Tống Diệm thầm nghĩhắntakhôngthểcôphụ Phụ hoàng được, cho đến cuối cùng ôngkhônghề phế truất bản thânhắnta, có thể thấy đượcsựkỳ vọng của ông đối với mình.hắnta nhất địnhsẽdẫn dắt Đại Yến kéo dài trăm năm, phồn vinh hưng thịnh.

"Con đừng động đậy, cẩn thận miệng vết thương." Hoàng thượng động dung, loại tình hình này, nó còn lo lắng cho sức khỏe của ông,khônghề lợi dụng chuện này để đối phó ai hết, đứa trẻ này thựcsựlà trưởng thành rồi, ông vỗ vỗ bả vai Tống Diệm, "Tam hộ hội thẩm,khôngtin bọn họkhôngthẩm tra ra, Trẫm vẫn đợi được."

Liêu thị cầm ramộtbộ y phục màu sắc tiên diễm đưa cho Kỷ Dao: "Mau mặc vào cho ta xem, ta đều sắp quên bộ dáng congáingoan mặc những bộ y phục này như thế nào rồi!"

Kỷ Dao cúi đầu, đem giày chỉnh lại.

Dù sao còn phải nghị thân trước, sau đó chuẩn bị đồ cưới, tính thế nào cũng phải tới mười bảy tuổi mới có thể xuất giá được, Liêu thị phát sầu.

"Ài!" Liêu thịkhôngkhỏi có chút ảo não, sớm biết vậy ngày hôm đósẽkhôngđitrà trang nữa, cũngkhôngbiết có phải vì việc lần đó mà Dương Thiệu phát giác ra bọn họ muốn gả Kỷ Dao tới Từ gia haykhông, kể từ đókhônghề đăng môn bái phỏng nhà bọn họ nữa. Nếukhôngdựa theo tác phong trước đây củahắn, nhìn sao cũng thấy làhắnhồi tâm chuyển ý muốn cưới nữ nhi, nếu như nữ nhi trở thành Đô đốc phu nhân,hiệnnaykhôngbiếtsẽphong quang tới mức nào.

"Có điều tìm thấymộtbức thư ở eo hung thủ." Kỷ Chương đầu đầy mồ hôi, đem mật thư trình lên, "thỉnh Hoàng thượng xem qua."

Nhiều người như vậy, nàngkhôngnhận diện hết được, Kỷ Dao chỉ có thể hành lễ theo ca ca.

"Là bị người hỏi cung g**t ch*t, kẻ đó cũng nuốt thuốc độc tự sát rồi."

Sau trùng dương (9/9), bệnh của Hoàng thượng trở nên nghiêm trọng, liệt giườngkhôngdậy nổi.

Liêu thị lắc đầu, thôi,hiệntại nghĩ cũngkhôngcó tác dụng gì, rốt cuộc cũngkhôngcó phúc phần đó, âu cũng là duyên phận.

Hôm nay Dương Thiệu ngồi trong Đông cung,nóichuyện cùng Tống Diệm mắt đầy tơ máu.

Hoàng thượngđilần này, trong kinh nghiêm cấm mọi tiệc mừng hỉsự, trong vòng ba thángkhôngđược cưới gả.nóinhư vậy, chuyện của nữ nhi lại phải gác lại sau.

Thái phu nhân nhìn thấy Kỷ Dao, cũngkhôngbiết nênnóicái gì, nhi tử từngnóitình cảm gì đó vẫn chưa hết, nhưng sau đó đột nhiên ân đoạn nghĩa tuyệt, vàkhônghề nhắc lại nữa.

Nữ nhân gia đều nghĩ tới những việc này, Kỷ Chương lại tiếc hận minh quân sớm băng hà, lắc đầunói: "Đại Yến được hưng thịnh như ngày hôm nay ít nhiều nhờ có Hoàng thượng, nghĩ năm đó loạn trong giặc ngoài, tứ phía rối loạn, đều là Hoàng thượngmộttay gánh vác, chức quan Tam phẩm của ta cũng là Hoàng thượng ban cho...." (đọc tại Qidian-VP.com)

Vẫn là thành thành thực thực chọnmộtchàng rể hiền cho nữ nhi thôi, có lẽ là Từ gia, có lẽ là Chương gia, có lẽ...nóichung, năm nay phải định thân mới được.

"Ôi chao, tướng công còn biết giả bộ làm tịch?"

"Tú Sơ, đời này Trẫm hối hận rất nhiều chuyện, duy nhất chỉkhônghối hận khi gặp nàng, chỉ là đáng tiếc, nàng bồi Trẫm nên vẫn luôn bị bó buộc trong cung. Đợi Trẫmđirồi, nàng ra ngoài nhìn nhiềumộtchút, Trẫmsẽ... bồi cùng nàng, có lẽ nàngkhôngnhìn thấy Trẫm..."

Bên ngoài mưa ào ào trút xuống.

"Đúng vậy," Kỷ Chương vô cùng nghi hoặc, "mới đầu takhônghề biết tân đế tín nhiệmhắnnhư vậy, ngay cả Cố Diên Niên cũngkhôngbằng, Cố Diên Niên chính là nguyên lão hai triều đó, những người khác càngkhôngcần nhắc tới nữa.

Bởi vì ông nhận định Tống Diệm là Trữ quân, nhất địnhsẽphụ người khác, Tống Diệm nhất định có thể hiểu được.

Thấy Hoàng thượng cư nhiên bỏ qua cho Tống Vân, Hoàng thái hậu tức tới mứckhôngmuốnnóichuyện với nhi tử, vịn tay cung nữ rời khỏi Đông cung.

Điều trarõ, vậy ý là bắt được hung thủ rồi.

Sở vương phủ.

mộtnhà xuống xe, Liêu thị lập tức muốn dẫn Kỷ Daođigặp mặt các vị phu nhân, Kỷ Daomộttrận đau đầu, nháy mắt với Kỷ Đình Nguyên.

"Tại sao lạikhông?" Kỷ Đình Nguyên lôi kéo tay muội muội, "nương, chúng conđitới hồ Chân Châu trước, đợi lát nữa con dẫn muội muội quay về."

Kể từ sau khi Hoàng thượng băng hà, người được các quan viên nhắc tới nhiều nhất chính là Dương Thiệu, Tống Diệm vô cùng coi trọnghắn, đem cả Đại Yến giao vào tay Dương Thiệu, thậm chí còn cho phép phê duyệt tấu chương.hắnnghiễm nhiên trở thành thần tử quyền lực nhất Đại Yến, dướimộtngườitrênvạn người.

Còn chưa chỉnh xong, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng gọi Đô đốc.

"Tổ mẫu, ngườikhôngcầnnóinữa,sẽkhiến Phụ hoàng lo lắng." Tống Diệm gấp gáp muốn ngồi dậy, "Phụ hoàng, ngườiđinghỉ ngơi thôi,khôngnhất thiết phải đợi kết quả, vạn nhất mệt mỏithìlàm sao? Vậy nhi thầnsẽrất hối hận, sớm biết vậy nên giấu Phụ hoàng...."

Dương Thiệu hơi nhếch khóe miệng: "khônghề, vi thần chỉ lo cho Điện hạ."

Tết năm nay bởi vìkhôngđược đốt pháo,mộtnhà an an tĩnh tĩnh trôi qua.

"Hỗn trướng,nóicái gì vậy." Hoàng thượng đôi mắt ẩm ướt, "Đại Yến chúng takhôngcó tục bồi táng, nàng tiếp tục sống cho tốt, nhìn Vân nhi cưới thê tử sinh con, nhìn Yên nhi gả cho người, cũng coi như nhìn thay Trẫm."

Nước mưa bên ngoài như trực tiếp trút vào lònghắnta.

Đợi đến cuối tháng mười, Hoàng thượng hấp hối.

Trong mộng, tư thế hào hùng, g·i·ế·t chóckhôngngừng,hắncầmmộtthanh kiếm dài xông và doanh trướng, vốn dĩ muốn g**t ch*t thủ lĩnh, ai ngờ vừa vén mành doanh trướng, lại nhìn thấymộtkhuôn mặt thanh lệ, gọihắnlà "Hầu gia."hắnvứt kiếmđi, muốn tiến tới ôm nàng, nhưng nàngnói, "ngươi tránh ra... takhôngmuốn ngươi."

Nhìn Hoàng thượng gầy gò, Hoàng quý phikhôngcó ch** n**c mắt, gần đây bàđãkhóc đủ rồi, bà muốn Hoàng thượng nhìn thấy bà ở trạng thái tốt nhất.

Vậy sao, Tống Diệm hồ nghi.

Bà thầm lắc đầu.

"Vi thần biết Điện hạ đau lòng, nhưng các biện pháp phòng bị cần làm tuyệt đốikhôngđược sơ xuất." Dương Thiệunói, "thỉnh Điện hạ hạ lệnh, tất cả binh mã trong kinh thành đều quy về tay vi thần, để đảm bảo an toàn của Điện hạ."

....................

A Tuyết là mèo cáinhỏ.

"Cái này cònkhôngnhận ra, chắc ta phải mang ngươiđikhám đại phu mất," Kỷ Dao cười, "mộtlớnmộtnhỏrõrệt như vậy, trừ phi mắt của ngươikhôngtốt mớikhôngnhận ra."

Chính làkhôngbiết là ai....

hắnmở mắt, pháthiệnbản thân mìnhđangở phủ Đô đốc, bên cạnhhắnlàm gì có thân ảnh của Kỷ Dao cơ chứ?

Chiếc chổi lông gànhỏđó làm tới tối mới xong, rất được chúng mèoyêuthích, Kỷ Dao chơi với chúng nómộtlát, liền ra ngoài ăn cơm với Liêu thị.

Làm gì khoa trương tới mức đó, chẳng quan chỉ là bốn tháng ăn mặc mộc mạc mà thôi.

Các quan viên lĩnh mệnh, quay người cáo lui.

Cái này ngược lại rất đúng, Tống Diệm thở dài.

Bởi vì cách đâykhônglâu có nghenói, Thái tử cứu tất cả người dân ở Vu huyện, còn loại trừ ôn dịch lan khắp Thương Châu,khôngchỉ có vậy, ngài còn trừng trị mấy vị quan viên, rất được lòng dân chúng Thương Châu. Vậy khẳng định là lập được đại công, các Hoàng tử khác muốn tranh đoạt hoàng quyền càng vô vọng, tất nhiênsẽnổi lên tâm tư xấu.

"Dương Đô đốc." Tống Diệm nghiêm túcnói, "Ta lập tức viết thủ dụ, lệnh Đô đốc bảo hộ kinh thành."

Kỷ Daođiđổi y phục, lúcđira, chỉ thấy thântrênlà xuân sam cân vạt bạch lăng thêu nhánh hải đường, bên dưới là chiếc váy tơ tằm màu vàng nhạt điểm vàng điểm ngọc, dưới váy làmộtđôi giày thêu hoa màu hồng, mũi giày đính hai viên minh châu.

"cônương vẽthậtđẹp!" Mộc Hương khen ngợi, "ta nhận ra đây là Miêu Miêu, đây là A Tuyết."

Nàng vẽmộtdây mây ở giữa hai con mèo, bọn chúng thích chơi đùa.

đitới chính phòng, chỉ thấy phụ thân ca ca đềukhôngcó mặt, ca cathìthôi, bình thường đều như vậy, nhưng phụ thân tối nào cũng về nhà đúng giờ, Kỷ Dao hỏi: "Hôm nay nha môn rất bận?"

Dương Thiệu phất phất tay.

"Được, ta nhất địnhsẽtới." Nàng takhôngphải muốn thị uy nàng hay sao, Kỷ Dao thầm nghĩ, đáng tiếc nàng mới là ngườikhôngnguyện ý gả cho Dương Thiệu, nàng cũngkhôngcảm thấy khó chịu.

Nhưnghắntakhôngcứng rắn được, chuyện lần trước thập phần nguy hiểm, có kẻ giả mạo danh nghĩa củahắnta hành thích Tống Diệm, nhưng bất kể là Phụ hoàng hay Tống Diệm, đều thực lòng tín nhiệmhắnta,khônghề truy cứu. Dưới tình trạng đó,hắnta phải phản bội bọn họ hay sao?

hắnta đem tất cả mọi chuyện đều nắm giữ trong lòng bàn tay, trước khi Tống Thụyhắnchưa có bất kỳ hành động nào,đãchặt đứt hết mọi đường rồi!

Kỷ Dao hoài nghi kẻ đứng sau sai sử là vị Tam hoàng tử kia.

Tống Diệm cả kinh: "Vì sao làm vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73