Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74
Tân đế lên ngôi đại xá thiên hạ, bởi vì tội của Tạ Minh Thiềukhôngnặng nên cũng được thả ra.
Về đến nhà, mẫu thân và muội muội lưu vong, phụ thân cũng bị chuyểnđinhận chức nơi khác, chỉ còn lại duy nhất Tạ lão phu nhân, nhìn thấy cháu traithìlập tức ôm đầuhắnkhóc rống.
Cháu trai vốnanhtuấn rắn rỏi nay lại gầy nhưmộtque củi, lão phu nhân ngẩng đầu lên, tay run run: "Minh Thiều, mặt mũi này của cháu xảy ra chuyện gì..."
Từnhỏhắnđãquen được nuông chiều, cơm ngon áo đẹp, sao có thể thích nghi với nhà tù,khôngbao lâuđãnhiễm bệnh ngoài da nghiêm trọng,trênmặttrêntay đều có vết sẹo. Trong mắt Tạ Minh Thiều lóe lên tia sáng hung ác,nhỏgiọngnói: "Tổ mẫu, thù nàykhôngbáo cháu thềkhônglàm người!"
Lão phu nhân cũngkhôngcam tâm, nhưngđãbị dạy dỗ đủ rồi,nói: "Cháuđãra ngoài, sau này ngoan ngoãnmộtchút." Bà thở dàimộthơi, "Chúng ta đấukhônglạihắn!"
nóiđến chính là Tạ Minh Kha.
Cả đờihắntrong sạch,khôngcó tí vết bẩn nào, đối nhân xử thế lại vô cùng cẩn thận, vốnkhôngthể tìm ra điểm sơ hở. Lão phu nhân khuyên nhủ: "Cháu đừngđigây chuyện nữa, trong nhà dưỡng thương cho tốt, chờ ta viết thư cho phụ thân của cháu, xemhắnsắp xếp cho cháu thế nào."
Luật lệ của Đại Yến, kẻ phạm tộikhôngthể tham gia thi cử,khôngthể vào triều làm quan, Tạ Minh Thiềuđãmấtđicon đường làm quan.
Sắc mặthắnxám xanh: "Tạ Minh Kha khó đối phó, cháu có thể ra tay với người khác,khôngphải ai cũng gian trá giốnghắn."
hắnchịu khổ bên trong ngục như vậykhôngphải để chơi, ai khiếnhắnthống khổ,hắnđều muốn đòi lại gấp đôi! Ở trong tù lâu như vậy,hắnđãsuy nghĩ kĩmộtkế hoạch.
Trong lòng lão phu nhân giật mình: "Cháu muốn làm gì?"
"Tổ mẫukhôngcần để ý tới cháu, cháu tự có biện pháp." Tạ Minh Thiềunói, "Bây giờ cháu ở nơi nào?"
Sau khi nhị phòng bọnhắnchuyển ra ngoài, đây là lần đầu tiên Tạ Minh Thiều trở về.
Lão phu nhân lệnh gã sai vặt dẫn đường: "Minh Thiều, cháu suy nghĩ lạiđi,khôngcần thiết..."
Tạ Minh Thiềukhôngthèm nghe, sải bước màđi.
đivào trong phòng,hắnlục tung lên,hắnkhôngđược làm quan, nhưng Tạ gia bọn họ còn rất nhiều, rất nhiều bạc,hắncòn có ông ngoại để dựa vào,khôngtinkhôngbáo được thù.
Lão phu nhân thở dài, vội vàng viết thư cho Tạ Tri Kính, để ông ta nghĩ biện pháp ngăn cản đứa con trai này.
Lúc này, Kỷ Daođangcâu cá với Kỷ Đình Nguyên ở hồ Trân Châu.
Gió xuânnhẹthổi, nắng vàng soi chiếu, vô cùng ấm áp.
Kỷ Dao ngồi bên bờ sông, nhìn thấy ca ca câu được tầm mười con cá, vội vàng sai gã sai vặt nhóm lửa rửa cá, dự định ăn cá ngay bên bờ sông.
Cuộc sống như thế này trải qua càng ít, nàng trốn được lần đầu,khôngtrốn được lần sau, đợi đến khi nào lấy chồng, chắcsẽgiống như tỷ tỷ, ít có cơ hội dạo chơi như vậy. Nếu là gia tộc lớn,khôngbiết mỗi ngày còn phải đối phó bao nhiêu người nữa, còn bận rộn hơn so với tỷ tỷ.
Gã sai vặt xách cáđirửa, Kỷ Dao ngồi nghiêngtrênđệm gấm, xem lại gia vị mang theo.
Tiểucônương hơi cúi đầu, xem qua từng lọ, miệng lẩm bẩm, đột nhiên pháthiệnthiếumộtlọ hồ tiêu, kêu lên: "Vậy màkhôngmang theo hồ tiêu, Mộc Hương, ngươi bảo người đến xe ngựa xem thử, có phải rơi ở..." Vừa dứt lời, bên tai vang lên giọngnóidịu dàng, "Kỷ tiểu thư."
Lại là Từ Lang tới.
Kỷ Dao hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu được: "Từ công tử, là mẫu thân tanóicho ngươi sao?"
"Đúng vậy, bọn ta gặp được Kỷ lão gia, Kỷ phu nhân ở rừng hoa đào."
Kỷ phu nhân nhanh chóngnóihai huynh muội Kỷ Đình Nguyên câu cá ở hồ Trân Châu, mẫu thân lập tức đểhắnđến.
Từ Lang này rất dễ ở chung, Kỷ Đình Nguyên nghĩ thầm dù sao muội muội cũngkhôngthích Dương Thiệu, nếu có thể gả cho Từ Lang cũng là lựa chọn tốt,hắnquay đầu lạinói: "Từ công tử, ngươi đến đúng lúc lắm, có lộc ăn."
Nhìn thấy lửa, Từ Langđãbiết bọn họ muốn ăn cá nướng, cườinói: "nóiđến cá nướng, ta cũng cómộtcách ăn, sau khi rửa sạch cáthìướp gia vị trong thời gianmộtchén trà, bên ngoài bọc lá sen, vùi sâu trong bùn, nhóm lửa xung quanh, đợi đến lúc bùn cứng lại rồi vỡ rathìcó thể ăn."
"Đâykhôngphải gà ăn mày*...không, cá ăn mày sao?" Kỷ Dao mỉm cười, "Ăn như vậy ngonthậtà?"
*tênmộtmón ăn.
"Nàng thửmộtchútsẽbiết." Từ Lang gọi gã sai vặt hái lá sen, "Chắcđãcó vài lánhỏmọc ra."
hắnlại tự tay rắc gia vị, muối hột.
Hành động vô cùng quen thuộc.
Kỷ Dao nghĩ thầm, Từ Lang nàythậtsựcái gì cũng biết...
"Nhưng mà có nhạt haykhông?" Nàng nhìn rồinói, "Ca ca thích mặnmộtchút."
"Còn nàng?"
"Ta sao cũng được."
"Vậy nàng rắc thêm muối lênđi." Từ Langnói.
Kỷ Dao lấy thêmmộtít, cẩn thận rắc lên.
Tiểucônương tới gần,mộtmùi thơm bay tới, khiến trong lònghắncảm thấy ngứa ngáy, mặt Từ Lang hơi nóng lên, khẽ lui về saumộtbước.
Gã sai vặt hái đượcthậtnhiều lá sen, rửa sạchsẽđem tới, Từ Lang gói kỹ cá lại, bảo gã sai vặt dùng bùn non phủmộtlớp bên ngoài, sau đó đặt vào lửađãđược nhóm sẵn.
Nghe tiếng lách tách vang lên, bùn càng ngày càng rắn chắc, dần dần có vết rạn nứt xuấthiện, nương theo đó là hương vị thịt cá và lá sen hòa lẫn.
Tiểucônương nghiêng người về trước nhìn chăm chú, khóe miệng Từ Lang cong lên: "Sắp được rồi."
"Lần đầu tiên ta ăn cá nướng như vậy." Kỷ Dao chờ mong.
Từ Langnhỏgiọngnói: "Chắc chắn nàngsẽkhôngthất vọng đâu."
Thời gianmộtchung trà trôi qua, Từ Lang gọi gã sai vặt gõ rơi khối bùn. Lá sen lộ ra, mùi thơm càng đậm,hắnmở lá sen, thịt cá bên trong lộ ra, bảo gã sai vặt lấy đũa, cẩn thận gắp cho Kỷ Daomộtmiếngnhỏtrong lá.
Hơi nóng bốc lên, Kỷ Dao thèmnhỏdãi, bên tai nghe tiếng nam nhân dặn dò: "Cẩn thận bỏng."
Kỷ Dao lập tức thổi thổi.
Bờ môi hồng cong lên, Từ Lang nhìn mặt lại nóng lên,hắncảm thấy Kỷ Dao vô cùng đángyêu, đôi khi có nét hồn nhiên khónóithành lời.
Ở nơi xa.
Đoàn người của Thái phu nhân cũng muốn đến hồ Trân Châumộtchút, Trần Viện thấy Kỷ Daođangcùng vớimộtnam nhân trẻ tuổi ăn cá, cườinói: "thìra thời gian qua Kỷ tiểu thư trôi qua vui vẻ như vậy, ta còn định mời nàng ngắm hoa, chỉ sợkhôngcó thời gian rảnh."
Nàngđãnhận ra, đó là Từ Lang tài tử xuất chúng, nghĩ thầm Kỷ Dao nàythậtsựkhôngđơn giản, khó trách trước đó Dương Thiệu thích nàng, còn tặng mèo con, cũngkhôngbiết vì sao hai ngườikhôngthành,khônglẽ bởi vì Kỷ Dao trăng hoa? Nhìn thử xem, giữa ban ngày lại thân mật với Từ Lang như vậy.
Nàng vừanóivừa quan sát Dương Thiệu.
Dương Thiệukhôngcó biểu cảm gì,khôngbiếtđangsuy nghĩ cái gì.
Thấy áo bào màu đen củahắnthỉnh thoảng phất phơ trong gió, mang theomộtcảm giác lạnh lùng, Trần Viện nhìnhắn, vẻ mặt càng tỏ ra ái mộ, đâykhôngchỉ là người tuấn tú, mà còn là người có thể hô mưa gọi gió trong triều đình.
...
Tiềm ca nhi ngày càng khôn lớn, lần này Kỷ Dao ở trong nhà làm cho Tiềm ca nhi hai bộ quần áo mùa hè, vừa khéo tháng sau có thể mặc.
Ngày hôm đó tínhđithăm tỷ tỷ, Liêu thị tự mình làmmộtđĩa cá bống trắng trộn dấm gừng cho nàng mang theo.
Kỷ Daonói: "Nhà tỷ tỷ cũngkhôngphảikhôngcó đầu bếp, còn mang theo cái này à?"
"Con biết cái gì, đây là nương làm, cho dù đầu bếp nào bên ngoài cũngkhônglàm được. Hơn nữa cá bống trắng này do tổ phụ con đưa tới, tươi ngon, conđimau lên, đúng lúc đến ăn trưa cùng nhau."
Bà cẩn thận bỏ vàomộtcái hộp cơm lớn, đem vào kiệu.
Tới Xuân Lâm Các, từ xađãnghe tiếng Tiềm ca nhi cười khanh khách, Kỷ Dao nhào tới, ômthậtchặt Tiềm ca nhi: "Mau gọi dìđi!"
"Dì!" Tiềm ca nhi nhìn Kỷ Dao chăm chú,thậtra cũngkhôngnhận biết được, chỉ làđanglúc họcnói, người khác bảo bé gọi, bé lập tức gọi theo.
"thậtlà ngoan." Kỷ Dao hôn lên mặt bémộtcái, "Tiềm ca nhi càng lớn càng mập, dì ômkhôngnổi nữa rồi."
Kỷ Nguyệt cười: "mộtngày ăn đến mấy bữa, có thểkhôngmập sao? Phụ thân thằng bé còn luôn sai phòng bếp làm súp cá, súp gà cho ăn,nóiđứanhỏnên ăn nhiềumộtchút."
Bây giờ Tạ Tri Thận ở nhà hưởng niềm vui gia đình.
đivào trong phòng, Kỷ Dao bảo Mộc Hương mở hộp cơm ra: "Nương làm đó, để chúng ta ăn chung."
"Thơm quá, nương làm món này ngon lắm." Kỷ Nguyệt sai nha hoàn bày thức ăn lên, "Làm món muội thích đây, có cá hường nướng, vịt ướp tương..."
Hai tỷ muội ngồi xuống dùng bữa, cười cườinóinói.
đimộtchuyến đến tận hai canh giờ, khoảng thời gian này Kỷ Dao vẫn luôn chơi với Tiềm ca nhi, Kỷ Nguyệt thấy nàng thích trẻ con như vậy,nói: "Nếu như thích, sớm đính hônđi, tỷ nghe nươngnóinương rất vừa lòng Từ công tử. Chờ sau khi muội kết hôn, cũng sinhmộtđứa bé, làm bạn với Tiềm ca nhi."
Bàn tay Kỷ Dao phủ lên bên má Tiềm ca nhi,khôngnóigì.
Lúc gầnđi, Kỷ Nguyệt tiễn nàng tới cửa, Kỷ Dao vừa định tạm biệtthìthấymộtnha hoàn nhanh chóngđitới, bẩm báonói: "Phu nhân, Kỷ phu nhân đến."
Mẫu thân?
Hai tỷ muội đều rất ngạc nhiên,đangkhônghiểu vì saothìđãnghe được Liêu thị kêu lên ở phía xa: "Nguyệt nhi,khôngxong rồi, Nguyệt nhi, con mau cứu cha conđi!"
"Có chuyện gì?" Kỷ Nguyệt biến sắc, chạy lên đỡ tay Liêu thị, "Nương, cha thế nào?"
"Bị bắt." Liêu thị nóng lòng đến mức khóc lên, "Ngay lúc nãy,nóiHình bộ phải đưa ông ấyđi,nóicái gì phán án sai, ông ấy làm sao có thể phán án sai?hiệntại nươngkhôngbiết làm gì cho tốt bây giờ, nương chỉ có thể tới tìm con, Nguyệt nhi, connóivới con rể, nhờhắngiúp đỡmộtchút, cha conkhôngthể xảy ra chuyện được."
"Được được được, nương đừng vội." Kỷ Nguyệt lập tức sai Trầm Hươngđitìm quản gia, báo chuyện này với Tạ Minh Kha.
Hai tỷ muội đỡ Liêu thị vào phòng ngồi.
Kỷ Dao cũng bị dọa, tuynóikiếp trước phụ thân có hơi nhu nhược, vẫnkhôngđược thăng chức, nhưng cũng chưa từng phạm sai lầm gì.
"Nương, có thể chỉ là hiểu lầmnhỏthôi, khả năng chỉ đến hỏi chuyện." Nàng an ủi Liêu thị.
"Hỏi chuyện mà gióng trống khua chiêng như vậy, đặc biệt muốn đưa lão gia đến Hình bộ?" Liêu thị lắc đầukhôngtin, "Nhất định là xảy ra chuyện rồi!"
Bà đoán như vậy, Kỷ Dao cũngkhôngbiếtnóithế nào.
Ba người đành phải ở trong nhà chờ tin tức.
Rất muộn Tạ Minh Kha mới trở về,đicùng còn có Kỷ Đình Nguyên.
"Đình Nguyên!" Liêu thị nhìn thấy con trai, nước mắt lập tức chảy xuống, "Cha con thế nào, Hình bộ có thả người haykhông?" Sau đó bà giữ chặt tay Tạ Minh Kha, "Minh Kha, con rất có bản lĩnh, tướng công chắckhôngcó chuyện gì đâu phảikhông? Ông ấythậtthà như vậy, có thể làm sai chuyện gì!"
Có lẽ vì quá thànhthật, quá ngay thẳng, mới nhất thờikhôngxem xét kĩ.
Tạ Minh Khanói: "Trước đókhônglâu phụ thân nhậnmộtvụ án lớn,mộtnhà ba người Trịnh gia bị g·i·ế·t, nghi phạm là hàng xóm của người c·h·ế·t tên Trương Thu Sơn, lúc đó có người tận mắt nhìn thấy Trương Thu Sơn từ Trịnh gia ra,trêntay dính máu. Sau đó Trương Thu Sơn nhận tội bị phụ thân vợ xử trảm, ai ngờ hôm nay mới pháthiệngiết nhầm người...Hình bộ điều tra ra được,nóiTrương Thu Sơn bị nha dịch nghiêm hình bức cung mới nhận tội, người cầm đầu chính là cha vợ."
Liêu thị đảo mắt, suýt chút ngấtđi.
"không,không, nhất định tướng côngkhôngphải như vậy, ông ấy sao có thể cho người nghiêm hình bức cung! Rốt cuộc là ai vu oan hãm hại tướng công? Con rể, Đình Nguyên, các conkhôngthể để tướng công bị oan được!"
Luật lệ Đại Yên đối với quan viên xử án vô cùng khắc nghiệt, nếu như pháthiệnphán sai án,nhẹthìbị cắt chức, nặngthìrơi đầu, nhất là phán sai án g·i·ế·t người, bây giờ Trương Thu Sơn kiađãbị xử trảm, tình huống của Kỷ Chương chắc chắn nguy hiểm, sắc mặt Kỷ Dao cũng trắng bệch.
Nàng hỏi Kỷ Đình Nguyên: "Ca ca, là nha dịch hãm hại cha sao? Hình bộ có bắt nha dịch kia lạikhông?"
"Chính là do nha dịch khai." Kỷ Đình Nguyên nổi nóng, "hắnlà nha dịch thẩm vấn dưới trướng của cha, cũngkhôngbiết vì sao muốn đối phó phụ thân!"
"Có phải nhận tiền của người takhông?" Kỷ Dao hỏi.
"Ai biết được, ngườiđangở Hình bộ."
"Bây giờ tướng côngđangở nơi nào?"
"Ở nhà lao của Hình bộ."
Thân thể Liêu thị lung lay, trước mắt biến thành màu đen.
Kỷ Đình Nguyên đỡ bà: "Nương, nương trở về với con trướcđi, có lẽ mấy ngày nữasẽđiều trarõ, bây giờ ở đây cũng chỉ sốt ruột."
"Đúng vậy, nương, chúng ta trở về trướcđi." Kỷ Dao cũngnói.
Liêu thị thở dài.
mộtnhà ba người trở về nhà.
Ngày thứ hai tiếp tụcđithăm dò tin tức, vẫn chẳng được gì, Hình bộ chỉnóibản án chồng chất như núi,khôngcó khả năng xử lý nhanh đến vậy.
Sau đó Tạ Minh Kha đến, nhắc đến Tạ Minh Thiều,nóinghi ngờ Tạ Minh Thiều ở sau lưng giở trò,hắntađãra khỏi tù, cònnóiquan xét xử Hình bộhiệnnay có mấy phần giao tình với Văn An Bá. Văn An Bá là phụ thân của nhị phu nhân Tạ gia, thấy congáirơi vào tình cảnh như vậy, cũng chưa chắckhôngra tay.
Lúc trước Tạ Minh Thiều bị giam giữ ở phủ Thuận Thiên, nhị phu nhân và Văn An Bá đều hi vọng Kỷ Chương dàn xếp, để có thể đưa cơm đưa đồ ăn, Kỷ Chươngkhôngđồng ý.
Kỷ Đình Nguyên nghe vậy, hậnkhôngthể xách đaođigiết Tạ Minh Thiều.
Liêu thị thựcsựkhôngchịu nổi,nóivới Tạ Minh Kha: "Minh Kha, con có thểđigặp Hầu giakhông? Chỉ cầnhắnnóimộtcâu, chắc lập tứckhôngcó chuyện gì đâu?"
Thiên hạ này đều của Hoàng thượng, Dương Thiệu là người Hoàng Thượng tin tưởng, xinhắnđicầu Hoàng thượng dàn xếp,thìcó thể trị được tội gì.
Nghenóinhư vậy, Kỷ Dao siết chặt ngón tay.
Tạ Minh Kha hơi khó xử,hắnkhôngphải loại người này, nhưng bây giờ quan xét xử Hình bộ và bọn họ quan hệkhôngsâu, cho dù phụ thânhắnra mặt cũngkhônggiúp được gì, quan trọng nhất là, dù có phải là hãm hại haykhông, lúc trước mệnh lệnh xử trảm Trương Thu Sơn quả thực do Kỷ Chương đưa ra, chuyện nàysẽrất khó làm.
"Conđithử xem." Dù sao đó cũng là cha vợ của mình, Tạ Minh Kha đồng ý.
Trong nhà đợi hai ngày,khôngcó tin tức.
Nghenóihình như Hình bộ muốn phán án, mà Tạ Minh Kha vẫnkhônggặp được Dương Thiệu.
Ngày ngày Liêu thị gạt lệ, Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên đến thăm.
Thẩm phu nhânnói: "Ta cũngnóitướng công nghĩ cách...ngươi phải giữ gìn sức khỏe, đừng để Kỷ lão gia ra, ngươi lại ngã xuống.”
"Cảm ơn." Liêu thị nắm chặt tay Thẩm phu nhân.
Thẩm Nghiênnóichuyện với Kỷ Dao.
"Ngươinóixem cần bao nhiêu tiền mới có thể mua chuộc được quan xét xử Hình bộ? Nếu như có thể, ta có thể bỏ ra số tiền đó."
"Việc này tiền làm sao có thể giải quyết được." Kỷ Dao nghĩ thầm, đây có lẽ là màn kịch Tạ Minh Thiều tỉ mỉ thiết kế, vốn dĩhắnở bên trong ngụckhôngcó chuyện gì làm,khôngchừng mỗi ngày đều suy nghĩ đến chuyện báo thù. Cho nên vừa ra tù, lập tức ra tay với phụ thân mình.
Phụ thân mình cũng quá mức chính trực,yêucầu nghiêm khắc đối với thuộc hạ, có lẽđãsớm đắc tội với những nha dịch kia rồi.
Tâm tư Kỷ Dao càng thêm nặng nề, sớm biết có ngày hôm nay, có lẽ nàngkhôngnên nhắc nhở chuyện lương thực cứu tế, như vậy phụ thân cũngkhôngthăng chức.
Làmmộtquản lý nhonhỏở Hộ bộ,thìcó thể dẫn đến tai họa gì.
Nghĩ như vậy, ngược lại do mình hại phụ thân.
Ban đêm, làm cách nào nàng cũngkhôngthể chìm vào giấc ngủ.
Trăn qua trở lại, mãi đến đêm khuya,thậtkhó khăn lắm mới mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên lại bịmộtcơn ác mộng làm tỉnh giấc, trong mơ, Dương Thiệu bóp cổ nàngnói, "Ngươikhôngnên hối hận..."
Đầu nàng đổ đầy mồ hôi.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên chăn, nàng suy nghĩ thất thần.
Trước đó rất lâu, Dương Thiệuđãkết bạn với Tạ Minh Kha, sau đó cho dù lúchắnkhôngmuốn gặp mình, vẫn qua lại với Tạ Minh Kha, có thể thấy được tình nghĩa giữa bọn họ. Nhưng mà vào thời điểm như thế này, phụ thân của mình, cha vợ của Tạ Minh Kha bị bắt vào tù, Tạ Minh Kha lạikhônggặp được Dương Thiệu...
Sao lại có thể như thế!
Bình thường chắc hẳnhắnnên chủ động giúp đỡ mới đúng.
Bỗng nhiên cómộtý nghĩa ngày càngrõràng trong đầu, Kỷ Daokhôngngủ được nữa.
Lại quamộtngày, Tạ phủ vẫnkhôngcó tin tức gì, đợi đến chạng vạng tối sau khi ăn tối, Kỷ Dao dẫn theo Mộc Hương lén chạy ra khỏi nhà.
Liêu thị lo lắng cho chồng, Kỷ Đình Nguyên cũng bôn ba bên ngoài,khôngai có hơi sức chú ý đến nàng.
Mộc Hươngnói: "Tiểu thư, người muốnđinơi nào?"
"điphủ Hoài Viễn hầu." Nàng dặn dò, "Việc này ngươi tuyệt đốikhôngthểnóicho nương ta, còn có ca ca nữa."
Ngày hôm đó, chuyện của Kỷ Dao và Dương Thiệu ở quán trà Tứ Quý Mộc Hươngđãnhìn thấy, lập tức hiểu được chủ nhân muốn làm gì, nàng rất lo lắng, chỉ là cũngkhôngbiết nênnóicái gì.
Ai bảo bây giờ lão giađangở trong ngục!
Mộc Hương thuêmộtcỗ kiệu, Kỷ Dao ngồi đến Hầu phủ.
Sau khi hỏi người gác cổng, người gác cổngnóiDương Thiệukhôngcó trong phủ.
Nàng đành phải chờ bên ngoài.
Bóng đêm dần buông xuống, tuynóicuối tháng tưđãlà đầu hạ, nhưng gió đêm vẫn se lạnh, Kỷ Dao đứng dướimộtgốc hải đường, hai bàn tay nắmthậtchặt.
"đãquamộtcanh giờ rồi." Mộc Hươngnói, "Tiểu thư, ngườinóihôm nay Hầu gia có thểkhôngvề haykhông? Cho dù tiểu thư có chờ ở đây cũng vô ích."
"Cứ đợiđi." Kỷ Daokhôngcam lòng rờiđinhư vậy, quan xét xử Hình bộ kia có quen biết với Văn An Bá, chưa chắckhônghà khắc với cha, chađãkhôngít tuổi còn ở nơi đó chịu khổ, nàngkhôngthể nhịn, "Nếu như nương ta pháthiệnchúng takhôngcó ở nhà, lúc hỏi đến, ngươinóichúng ta đến quán rượu Thanh Nguyệt, Thẩm tiểu thư ở đó."
Thẩm Nghiênsẽgiúp nàng giấu diếm.
Mộc Hương gật đầu, thấy gió lớn nên đứng ngăn trước mặt Kỷ Dao, do dựmộtlúc lâu khẽnói: "khôngbiết tiểu thư gặp Hầu gia, có thể có tác dụng haykhông."
Lời này khiến tim Kỷ Dao siết chặt.
Đó cũng là lo lắng của nàng.
Nhưngkhônglàm gì, làm sao xứng đáng với phụ thân? Chuyện nàyrõràng Dương Thiệuđãbiết, nhưng lạikhônggiúp Tạ Minh Kha, cũngkhôngxuấthiện, ýhắncòn chưarõhay sao?
Kỷ Dao cắn môi, nhất định nàng phải thửmộtlần,khôngcó khả năng chỉ chờ đợi.
Tà váycônương bay bay trong gió, vô cùng dễ thấy.
Lúc Trần Liệt ra khỏi phủ liếc mắt lập tức thấy nàng,hắnsững sờmộtchút, chỉ trong chớp mắt, Kỷ Dao pháthiện, vội vàngđiđến.
Trần Liệtkhôngtránh được, honhẹ: "Kỷ tiểu thư."
"Hầu giathậtsựkhôngcó trong phủ sao?" Kỷ Dao hỏi.
"khôngcó."
"Vậyhắnở chỗ nào?"
Trần Liệtkhôngdámnói: "Kỷ tiểu thư, người đừng làm tiểu nhân khó xử."
khôngđược Dương Thiệu cho phép,hắnkhôngdám để lộ địa điểm,hắncòn muốn giữ đầu.
Kỷ Daokhôngcòn cách nào khác,khôngthể làm gì hơn,nói: "Vậy có phải ngươi muốnđigặp Hầu giakhông? Có thể gửi lời đếnhắngiúp ta,nóita chờ trước cửa Hầu phủ. Đương nhiên, nếuhắnkhôngrảnh, ngày mai tasẽtiếp tục đến."
âmthanhnhẹnhàng mang theo thỉnh cầu, khiến trong lòng Trần Liệt khó chịu,hắnnhẹgật đầu, nhanh chóng bướcđi.
Vân Hòa Cư.
Dương Thiệuđanguống rượu với Tả Đô Ngự Sử Đào đại nhân trong vườn hoa tường vi.
Trước bàn,mộtmỹ nhân tuyệt sắcđangôm tỳ bà, từ đầu ngón tay của nàng vang lênmộtkhúc nhạc da diết rung động lòng người, tựa nhưmộtdòng suốinhỏ, liên tụckhôngdứt.
Đào đại nhân tiếp tục mời rượu: "Những người kia mắt mù mới vạch tội Đô đốc,nóicái gì Đô đốcmộttay che trời, đó là quyết định của Hoàng thượng, có liên quan gì đến Đô đốc?"
"Ta có chỗkhônglàm tốt, cũngkhôngtrách được bọn họ." Dương Thiệu cườimộtcái, "Lờithậtmất lòng, thuốc đắng giả tật, đôi lúc ta cũng cần có người nhắc nhở, ta thấy cómộtvị quan viên tên Trần Minh Quan rất có bản lĩnh, nên được trọng dụng, ít ngày nữasẽtấu lên Hoàng thượng."
Bởi vì Hoàng thượng trọng dụngmộtmình Dương Thiệu, khó tránh khỏi dẫn đến bất mãn,mộtsố quan viênđãcùng nhau vạch tội, kết quảhắnlạinóira những lời này.
Đào đại nhân rất bất ngờ, hơi ngoài ý muốn lại thêm mấy phần kiêng kị.
Quyền thế ngút trời dễ khiến con người ta mê đắm, nhưng dễ thấy người trước mắt này vô cùng tỉnh táo, còn trẻ như thế lại có được bình tĩnh như vậy, khó trách Hoàng thượng xem trọng.
Đào đại nhânnóichuyện càng cẩn thận hơn.
Lúc này Trần Tố đứng ở ngoài cửa bỗng nhiên gặp được Trần Liệt,nhỏgiọngnói: "Sao ngươi lại đến đây? Hôm naykhôngphải ngươi nghỉ ngơi sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà ta gặp được Kỷ tiểu thư ở cửa Hầu phủ."
"thậtsao?"
"Kỷ tiểu thưnóiở cửa đợi Hầu gia, nếu như Hầu giakhôngvề, ngày mai nàng ấy lại đến. Ta chuyển lời này cho ngươi, tađitrước."
Tiểu tử thúi này,khôngphải làm khóhắnsao? Trần Tố nghiến răng.
Hầu gia nỗ lực vìcônương kia bao nhiêu, bây giờ hai ngườikhônggặp gỡ cũng yên tĩnh, làm sao đột nhiên lại tìm tới cửa? Lông mày Trần Tố cau lại, bỗng nhiên nhớ đến mấy ngày trước đây Tạ Minh Kha cầu kiến,hắnchợt hiểu ra, nhất định nàng vì Kỷ lão gia mà đến.
Vậy rốt cuộc muốnhắnnóisao đây?
Trần Tốthậtsựkhônghiểurõtâm tư Dương Thiệu lắm,nóimuốn buông bỏcônương kia, nhưnghắnlạikhôngcưới vợ, đương nhiên cũng có thể vì tiên đế mới băng hà, nhưng nếu chưa buông được...Nếu nhưhắnkhôngnói, sau này có tính sổ vớihắnkhông? Sau lưng Trần Tố lập tức lạnh lẽo, do dựmộtchút,điđến bên tai Dương Thiệunhỏgiọngnóimộtcâu.
Tay Dương Thiệu ngừngmộtlát,khôngnóigì, chỉ là tiếp tục nâng cốc.
hắnkhônglập tức rời Vân Hòa Cư.
Cho đến khi tiệc rượu tàn, màn đêm thăm thẳm mới lên đường về phủ.
khôngngờ rằng Kỷ Dao vẫn còn ở đó.
Nàngkhôngmặc tươi đẹp giống lần du xuân trước đó,mộtthân màu trắng, giống như ánh trăng trong sángtrêntrời, từ trong cửa sổ Dương Thiệu nhìn nàngmộtcái, gọi xa phu vào phủ.
Nhìn thấy xe ngựa, Kỷ Dao nhanh chóng bước đến.
Nhưng mà chiếc xe cực nhanh, thoáng chốc lướt qua trước mặt, nàng vốnkhôngđuổi kịp.
Chắc chắn Dương Thiệuđangở trong xe.
Nàng lúng túng, mặt đỏ lên.
"Tiểu thư, hay là trở vềđi." Mộc Hương khẽnói, "Có lẽ tiểu thư đợi thêm cũng vô dụng,khôngchừng còn cảm lạnh sinh bệnh."
Nếu hôm naykhônggặp được, sau này càng khó hơn.
Kỷ Dao lắc đầu: "Takhôngvề."
Tạ Minh Khakhônggặp được Dương Thiệu nhất định là bị nàng liên lụy, nàng chỉ có thể tự mình tới.
Mộc Hương muốn khóc rồi.
Hơn nửa đêm, chỉ mong phu nhânkhôngqua nhìn tiểu thư, nếukhôngchắc chắn bị pháthiệnngay, ngay cả khả năngnóiđiquán rượu cũngkhôngđược!
Kỷ Dao vẫn đứng đó.
Trong phủ.
Dương Thiệu tắm rửa xongthìkhoác áo bào đen lên người, ngồi trước đống sổ sách viết chữ.
Muộn như vậykhôngbiết viết cái gì.
Trần Tố đợimộtchút, cuối cùngkhôngnhịn được, tiến lênnói: "Hầu gia, Kỷcônương vẫn chưađi, nhìn có vẻ muốn đứng đến sáng..."
Cho đến bây giờhắncũngkhôngbiết nàng kiên trì như vậy.
Đôi mắt Dương Thiệu híp híp: "Để cho nàng vào."
Trần Tố nhanh chóngđitruyền lời.
Rốt cuộc vẫn gặp nàng, Kỷ Dao nhanh chóng bước vào.
Mộc Hương bị ngăn lại.
mộtmình Kỷ Daođiđến viện kia, Dương Thiệuđangở gian giữa phía đông.
Bình thườnghắntrở về, nếukhôngđithư phòng,thìở chỗ này đọc sách viết chữ, hoặc là viết thư.
Trong phòng cómộtloạt kệ sách, đặt những cuốn sáchhắnthích xem nhất, có kệ binh khí, phíatrêncó đao, kiếm, còn cómộtthanh □□*, chính giữa làmộtchiếc bàn gỗ tử đàn lớn, hoa văn đám mây cong lên.
*nguyên tác.
Lúc nàyhắnđangngồi trước đống sổ sách.
Ánh sángkhôngtốt lắm, sắc mặthắnlạnh nhạt, tim Kỷ Dao đập thình thịch,thậtcó chút hối hận lúc trước đối xử tệ với Dương Thiệu như vậy, nếu biết trước xảy ra chuyện như thế này, nàngđãkhôngnóinhư thế, nàng có thểnóinhẹnhàngmộtchút!
Kỷ Dao thở dài,đilên hành lễnói: "Hầu gia, ta vì chuyện của phụ thân ta đến cầu xin Hầu gia. Chắc hẳn Hầu giađãbiết, gia phụ bây giờđangở Hình bộ, bởi vìmộtán sai bị..."
"thìsao?"hắnngắt lời nàng.
Kỷ Dao hít sâumộthơi, giải thích chohắn, dù sao cũngkhôngphải phụ thân nàng sai: "Gia phụ ngay thẳng chính trực, liêm khiết trong sạch, tuyệt đốisẽkhôngsai nha dịch bức cung, đây là oan tận trời xanh, tiểu nữ cầu xin Hầu gia nhờ Hình bộ trarõ, trả lại trong sạch cho gia phụ!"
"Vì sao muốn bản hầu hạ lệnh?" Giọng điệu Dương Thiệu lạnh lùng, "Hình bộ làm việc tự có quy tắc của Hình bộ,khôngphải phạm vi quyền lực của bản hầu."
Lời đó giống như tuyết lạnh giá rơi xuống, Kỷ Dao sửng sốtmộtlát, cắn răngnói: "Rốt cuộc Hầu gia muốn như thế nào mới có thể cứu gia phụ? Phụ thân ta chắc chắn bị oan uổng,rõràng Hầu gia cũng biết..."
"Ông takhôngliên quan gì đến ta."
"Hầu gia." Kỷ Dao cảm thấy mình sắp bị đuổi ra ngoài, trong lòng nóng vội, bật thốt lên: "Nếu như Hầu gia có thể cứu gia phụ, làm chuyện gì ta cũng đồng ý!"
"Làm chuyện gì..." Dương Thiệunhẹnhàng nở nụ cười, dường như cảm thấy vô cùng thú vị.
mộtlát sau,hắnnhìn nàngnói: “Cởi váy của ngươi ra."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.