Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76
"khôngcó." Kỷ Dao vội vàng thu liễm lại, "Hầu gia mới cứu được cha ta, tất nhiên ta muốn báo đáp Hầu gia."
Người nàng hơi nghiêng về phía trước, muốn nhìn thử xem có phảihắnngủ thiếpđikhông, mình cũng có thể rờiđi, ai ngờ nam nhân đột nhiên mở mắt ra, tay đưa qua, ôm chặt lấy eo nàng.
Nhưngkhôngngờ rằng...
"Nếu như Kỷ đại nhânthậtsựphạm luậtthìsao?"
Như bà mong muốn, lúc này Tạ Minh Thiều chọc phải tổ ong vò vẽ, Tống Diễm nghenóichuyện này cũngkhôngthể nhịn được, tay vỗ lên ngự án*, quát: "Dám hãm hại mệnh quan triều đình, lẽ nào lại như vậy, sai Hình bộ lập tức phái người áp giải Tạ Minh Thiều đến tháp Thất Tinh ở Trừng Châu, lao dịch chung thân."
Kỷ Dao nhanh chóng khâu lỗ hở được bảy tám phần, buông tay ra, nhìn kỹ lạithìrất hài lòng, nữ công của nàng tốt bao nhiêu chứ, dường như nhìnkhôngra vết tích gì. Tiếp tục thêu nửa đám mây lên phíatrên, vậy làđãxong việc.
Dương Thiệu buông áo xuống: "Sao gấp gáp như vậy? Ngươi mới đếnmộtlúc."
Hả, Kỷ Dao choáng váng.
Dương Thiệu nhìn nàng chăm chú: "Đúng vậy, ân tình ngươi còn chưa trả xong, giả sử trả hết rồi, cómộtngày cuối cùng tasẽthả ngươiđi."hắnngừngmộtlát, "Tasẽcố gắngkhônggặp ngươi, để ngươi khỏi gặp phiền phức."
Dương Thiệu nhìn nàng: "Kỷ tiểu thư, lâu rồikhônggặp."
"Nghenóibị người của Hình bộ bắtđi." Kỷ Chương tức giậnnói, "Loại người này nên nhốt cả đời, đến chếtkhôngđổi! Mới thả rakhôngbao lâu,đãbắt đầu hại người!"
đivào, nàng hơi lo lắngkhôngyên, bởi vìkhôngbiết Dương Thiệusẽbảo nàng làm cái gì, nếu như cố tình làm khó, nàng nên như thế nào đây?
*bàn của vua.
Kỷ Đình Nguyên lắc đầu.
"Sau nàykhôngcần đến Hầu phủ nữa."hắntrầm ngâm.
*ánh nhìn lúc nhìn xéo vềmộtphía.
Trong mắtcônàng lập tức ứa ra nước, Dương Thiệu kéo nàng ra: "Ngươi làm gì vậy, quênđangở trong tủ rồi à? Va mạnh như vậy."
Kết quảkhôngngờ rằng Dương Thiệu đưamộtchiếc áo bào: "Vá lạiđi."
khôngphảihắnbị nàng chọc tức muốn c·h·ế·t hay sao,đangtrả thù nàng à? Vì saohắnlại xoa đầu nàng?không, vì sao vừa nãyhắnvụng trộm hôn nàng?
Nữ công của mìnhthậttốt!
"Chuyện này..." Tống Diễmnói, "Trẫm cũng có thể mở ramộtcon đường."
Liêu thịnói: "Trần lão gia này là Binh bộ Tả thị lang, hiếm khi mời người khác đến nhà làm khách.nóigì mà ngắm hoa sen, mời rất nhiều người, nhà bọn họ cómộthồ nước rất lớn hay sao?"
Mi tâm Dương Thiệu nheo lại: "Mẫu thânnóiđi." Vẫn xuôi theothìtốt hơn, nếukhôngkhôngbiết phảinóiđến bao lâu.
khôngđến mấy ngày nữa,hắnphong con trai Tống Hàn củahắnvà Kiều An làm Thái tử, cùng lúc đó, thăng chức Dương Thiệu thành thái sư của Thái tử, từ đó, trong triều càngkhôngai sánh bằng.
Mới tới?khôngphải Dương Thiệu sắp xếp cho vào đó chứ? Kỷ Dao thầm nghĩ, nhưng nếukhôngnhư vậy,thậtsựsẽbị trong nhà pháthiện. Nếu bị ca ca biết, nhất địnhsẽgây khó dễ với Dương Thiệu, chỗ nào có congáinhà lành làm chuyện như vậy, nhất định phải lén lút.
Liêu thị dễ chịumộtchút, vội vàngđitìm Kỷ Đình Nguyên, bảohắnthaymộtáo bào đẹp mắt, sau đó chuẩn bị ăn mặc cho Kỷ Dao.
Trong phòng yên lặng, tiếng động gì cũngkhôngcó.
Đương nhiên là mới gặp qua, chỉ là đây là bí mật giữa bọn họ, Kỷ Dao cười vớihắnmộttiếng.
Kỷ Chươngnói: "Mấy ngày trong ngục có chuyện gì đâu, chưa từng chịu khổ gì, trong thời gian đó quan xét xử Hình bộ đến hỏi vài câu...Nhưng mà hôm naynóirằng, chỉ là chuyện hiểu lầm, mặc dù Trương Thu Sơn kiakhôngphải chủ mưu, nhưng cũng là đồng mưu, hung thủ tham luyến vẻ đẹp của nương tử Trịnh gia, Trương Thu Sơn liền hợp mưu vớihắn, muốn tiền tài của Trịnh gia. Ai ngờ nương tử Trịnh gia vô cùng cứng rắn, chống đối đến cùng, sau đó gặp hai cha con kia trở về, nên g·i·ế·t luôn hai người bọn họ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chạm đến nhất định vô cùng nóng bỏng, Dương Thiệu nhìn nàng chăm chúmộtlúc, muốn ôm nàng từ bên trong ra nhưng lúc đưa đầu vào, cái trán chút nữathìđụng vào b* ng*c của nàng.hắnmới pháthiện, dáng dấp Kỷ Daođãđầy đặn như vậy rồi, ngực căng phồng, giống như chóp núi cao dốc dựng đứng.
"Làmộtgã sai vặt tên Chu Niệm,nóilà mới tới."
Lúc đến Kỷ gia, Kỷ Dao sợ bị người nhà pháthiện, cởi áo của Dương Thiệu đặt trong xe,nóilời cảm ơn với Trần Tố rồi mớiđivào cổng.
"Làm sao?" Thái phu nhânthậtsựtức giận, "Hiếm khi cómộtlần con ở trong nhà, bây giờnóivài câu với mẫu thân cũngkhôngcó kiên nhẫn sao? Mẫu thân cũngkhôngphải muốn ép con thành hôn,nóichuyện chính đáng, con cũngkhôngchịu sao?"
Nàng lập tứcnóivới Liêu thị đến tửu trang của Thẩm Nghiên.
"Rượu say nồng, theo trăng đếnmộtcây cầunhỏ, trăng soi khắp cánh đồng như gợn sóng, ngang trời thấp thoáng mấy tầng mây. Chắn bùn của ngựa ngọc còn chưa cởi, ta muốn ngủ say với cỏ thơm..."khôngphải khúc hát sôi nổi gì, tiết tấunhẹnhàng, ánh trăng chan hòa,âmthanh của nàng dịu dàng, trầm ấm, trong thời khắc đêm khuya nàng càng động lòng người.
Kỷ Dao ngẩng người, vội vàng mặc chiếc áo kia vào.
Tất cả mọi người đều tới hỏi chuyện này chuyện kia.
Kiếp trướchắnmuốn nghe nàng hát, nhưng lần nào cũng bị từ chối,nóihátkhôngtốt.hắncũngkhôngép buộc, bây giờ nghe có vẻkhôngtệ.
Nghenóinhư vậy, Tống Diễm dâng lên lòng tôn kính, xúc độngnói: "Đô đốc có đức độ, vậy mà những người kia còn vạch tội ngươi, Đô đốc lại muốn đề bạt bọn họ, lấy ơn báo oán như vậy!"
Kỷ Chươngnói: "Vậythìđithôi, rất nhiều tiểu thư, cho Kỷ Đình Nguyên xem thử." Mặc dù chiều con trai, nhưng Kỷ Chương cũng cảm thấy tuổi con traikhôngcònnhỏnữa, hiếm khi có cơ hội này, nhìn xem cũngkhôngcó gìkhôngtốt.
Dương Thiệu bỗng nhớ đến lúc Thái phu nhân đến, dáng vẻ Kỷ Dao tránh né như con chuột, vô cùng chật vật, trong lòngkhôngdễ chịu lắm.
"Ngươikhôngsợ bị đông thương* khiến trong nhà hỏi?"hắnnói.
Nàng ngồi xuống.
Dương Thiệukhôngcó phản ứng.
Kỷ Dao sửng sốtmộtlúc,khôngnóirõlà cảm nhận gì.
Trần Tố lấy kim ra, còn có các loại chỉ.
Có thểnóilà hoàn hảo, cho dù có đưa trước mặt cũngkhôngnhìn rađãvá qua, trừ phi là tú nương có kinh nghiệm, Dương Thiệu nhận lấy, ngón tay v**t v* chỗ kia: "Rất tốt, vô cùng tốt."
Đơn thuần cười, đơn thuần thích.
Kỷ Dao cực kì khó hiểu.
Liêu thịnói: "Tại sao lạiđinữa? Conđanghọc uống rượu đó à?"
rõràng vụ án nàykhôngđơn giản, Hình bộ lại giấu chặt chẽ, cũngkhôngbiết làm cái gì trong đó, kết quả mớimộtngàyđãgiải quyết xong. Chẳng lẽ Dương Thiệu ra tay? Nhưngkhôngphải muội phukhônggặp được Dương Thiệu sao?
Kỷ Dao mừng rỡ.
"Nguyệt nhikhôngđến sao?" Liêu thị tiến lên hỏi, động thời hành lễ với Dương Thiệu, đây chính là thần tử chạm vào bỏng tay của Đại Yên, cho dù trong lòng có bất kì ý nghĩ nào, bà cũngkhôngthểhiệnra ngoài, cũngkhôngdám."
Trong lòng Kỷ Dao hoảng hốtmộthồi, suýt chút đâm vào tay nàng.
Ngày nghỉ tắm rửa hôm đó, lúc Kỷ Daođangở trong phòng luyện chữ, Mộc Hương đến chuyển lời: "Hầu gia gọi người đến Hầu phủ."
Dương Thiệuđanglàm gì vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
Về phần Tạ Minh Thiều tất nhiên bi thảm khó khăn,trênđường bị áp giải đến tháp Thất Tinh, nghĩ đến quãng đời còn lại đều trôi qua ở nơi đó, lao dịch chung thân,khôngcòn bất cứ hi vọng nào, quảthậttrênđường muốn chạy trốn, bị nha dịchmộtkiếm đâm c·h·ế·t.
thậtvất vả mới vá xong mũi cuối cùng, nàng đưa cho Dương Thiệu: "Hầu gia, ngươi thấy có đượckhông?"
Mắt Kỷ Đình Nguyên muốn trợn trắng lên rồi.
Kỷ Dao cầm đến cho Dương Thiệu xem: "Hầu gia, ngươi xem thử thế nào?"
Nhưng mà môi nàng lại ở cứ ở trước mặt,hắncúi đầu xuống hôn lên môimộtchút.
Trở lại quán rượu Thanh Nguyệt, Mộc Hương còn chờ ở đó, Thẩm Nghiênnói: "Rốt cuộc ngươiđiđâu vậy? Cần phải lấy chỗ này làm cớ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa rồikhôngtiệnnóigì, giờ phút này Mộc Hương mớinói: "Tiểu thư, ngườikhôngsao chứ? Hầu gia có làm khó người haykhông, nô tỳ vô cùng lo lắng..."
Tống Diễm nghiêng đầu cười nhìn Dương Thiệu: "Đô đốc, ngươi nên sớmnóivới trẫm, trẫm cũngkhôngbiết việc này, nếukhôngsao lại để Kỷ đại nhân chịu khổ."
Thấycôgáitrong góckhônghề có động tĩnh gì, giống như ngủ thiếpđi, khuôn mặt có lẽ bị ngộp, đỏ lên như ánh bình minh.
Dương Thiệunói: "Nhất định phải hôm nay à?"
"Thôi, hỏirõràng như vậy làm gì?" Liêu thị vui mừng hớn hở, "Chàng có thể bình an trở vềthìtốt rồi, mau mau,đitắm, đem xui xẻotrênngười tắm sạchsẽ."
"không,khôngcần."
"C·h·ế·t!" Kỷ Dao bị dọa, thả áo bào xuống tìm chỗ trốn. Bây giờ mà bị bắt gặpthìphải làm sao đây,mộtcôgáinhư nàng lại ở trong phòng nam nhân, nhảy xuống Hoàng Hà cũngkhôngtẩy sạch.
đimộtbuổi tụ hộithìtìm đượcmộtcôgái? Mẫu thân đúngthậtlà ngây thơ, nếu nhưhắnmuốn tìm, nơi kháckhôngthể tìm được à?
Thẩm Nghiênmộtlời đồng ý.
Ánh mắthắncó chút kinh ngạc.
Chương 76
Gì mà cởi áo, hát, may vá, việc nàothậtsựhữu ích vớihắn? Quần áohắnnhiều như vậy, còn giữ món đồ này...Nghĩ đến đâythìngưng lại, kiếp trước dường như Dương Thiệu rất tiết kiệm,hắnnóiđến quân doanhkhôngcẩn thận bị binh khí cứa rách, nếu như quần áo còn mớithìsẽvá lạimộtchút, chỉ là khi đó nữ công của nàng vốnkhôngtốt, chưa hề làm việc này chohắn.
Nét mặt Trần Tố cứng đơ.
Kỷ Dao chọn loại chỉ cùng màu xanh nhạt với áo bào, xỏ vào kim rồi khâu lại.
Kỷ Đình Nguyên sớmđãkhôngnghe thấy, dẫn muội muội lên xe.
hắncũng hơi cười, tựa như gió xuân, trong mắt có tia dịu dàng như nước.
Liêu thị thấyhắnkhôngđứng đắn liền tức giận: "Ở bên ngoàikhôngđượcnóibậy!"
hắnmuốn tra tấn Kỷ Dao, muốn nàng đau khổ cầu xin, muốn nàng hối hận, thậm chí muốn đem thù kiếp trước gộp lại báo!
nóicái gì dốc sức phục vụ, chính làm làm ít việc vặt này sao?
"khôngcó, chỉ là trong lòng con buồn bực,khôngbiết chọn ai làm chồng tương lai, muốn tìm A Nghiên trò chuyện."
Trong lòng Thái phu nhân nóng vội.
Tâm tình nàng vui vẻ.
nóithậtvới tay nghềhiệntại của nàngthìkhôngkhó, nhưng chuyện nàykhôngphải quá đơn giản sao? Trong phủ củahắncũngkhôngphảikhôngcó tú nương, việc gì phải gọi nàng đến may vá?
hắnbiết đó là mùi vị như thế nào, lúc này nhớ lại, chỉ cảm thấy toàn thân dâng lênmộtcơn nóng, hơi khó mà ngăn chặn.
Kỷ Dao hát xong, khẽnói: "Hầu gia..."
"Giỏi, muội cũngkhôngthua đâu, giống nhưmộtđóa hoa màu hồng lớn." Kỷ Đình Nguyên dắt tay của nàng, "đithôi, ca ca dẫn muộiđitìm chồng."
*sắp xỉ 4828km
Dương Thiệunói: "Là Trần Tố làm,hắnbiếtmộtchút."
Kỷ Dao im lặngmộtlát, khẽnói: "Hầu gia, ta có thểđirồi sao?"
Tựa như lông vũnhẹnhàng lướt qua nàng, hơi ngứa, vốn là đột nhiên ánh sáng chiếu tới khiến Kỷ Dao hơi tỉnh, lúc này thình lình mở mắt ra, bắt gặp Dương Thiệu vừa mới rời khỏi môi của nàng. Nàng sửng sốtmộtchút, mới biết được xảy ra chuyện gì, vô thức muốn đứng lên, chỉ nghe bịchmộttiếng, đầu va vào hộc tủ, đau đến mức nàng kêu trờimộttiếng.
Bên cạnh, Dương Thiệu giả vờ nhìn bản đồ, nhưng dư quang* lại có thể luôn trông thấy bóng dáng của nàng.
Ánh mắt nam nhân như nước, lúc phát sáng lúc cuồn cuộnâmtrầm, Kỷ Dao đối mắt vớihắn, cũngkhôngbiết rốt cuộchắnđangnghĩ gì. Đột nhiên nam nhân thả lỏng tay ra: "Đúng là rất muộn, ngươi trở vềđi, phủ thêm y phục của ta."
Thái phu nhân nhìn kĩ nữ công nàymộtchút, rất kinh ngạc: "Trần Tố ngươi lại có tay nghề như vậy?thậtsựhiếm có, nam nhi mà còn biết nữ công..." Bà lắc đầu, "Ngươi cũng nên lấy vợđi, đáng thương, còn tự mình vá cái này vá cái kia, học được bản lĩnh như vậy."
Lúc gầnđinhìn thấy áo bàotrênbàn, bà cầm lên xem, phíatrêncòn ghim cây kim, sắc mặt lập tức có chút kì quái: "Đây là cái gì,khônglẽ con còn tự tay may vá?" Nếukhôngphải,thìđây là phòng riêng đó.
Nàng giống nhưmộtcon chuột tìm hang để chui, nhìn thấy bên cạnh cómộtchiếc tủ vuông màu vàng của bốn cánh, lập tức trốn vào.
Nhưng mà hai người vẫn là bạn bè.
Cánh môicôgáikhôngkiềm được cong lên, ánh mắt Dương Thiệu thâm sâu: "Có phải ngươi cảm thấy khế ướcsẽhủy haykhông?"
Kỷ Dao nhìn Kỷ Đình Nguyên cười: "Ca ca, huynh mặc nhưmộtthiếu gia ăn chơi!"trênthân ánh sáng lấp lánh, từng đám mâynhỏmàu bạc.
Tống Diễm càng tôn kínhhắn.
Nam nhânnhẹtay phủ lên đầu của nàng, vậy mà lại xoa đầu cho nàng.
"Tađiđây, Hầu gia." Nàng thi lễđira.
Sau lưng vang lên giọngnóicủa Dương Thiệu: "Trần Tố, đưa nàng ấy về."
Trước cổng tự có Trần Tố tới đón, dùngmộtchiếc kiệu khiêng đến chỗ Dương Thiệu.
Bây giờhắnđãhiểu, kiếp trước thứ gọi là trả thù vốn chỉ làmộtvọng tưởng, cho dù lúc đó Kỷ Dao chưa c·h·ế·t,hắncũng tha thứ cho nàng.
Đến lúc này, có phảiđãđược về nhà rồikhông?
Kỷ Dao thấy Dương Thiệu mặcmộtbộ màu xanh nhạt, chính là bộ mấy ngày trước nàng tự tay vá, bên hông kia hoàn toàn nhìnkhôngra.
Cả nhà đến cổng Trần gia, mới vừa vào viện trước,đãnhìn thấy Tạ Minh Kha,hắnđangnóichuyện với Dương Thiệu.
Đợi đến lúc Thái phu nhânđi, Dương Thiệu mở cửa tủ ra.
Mấy người Kỷ Chương cũng đến chào hỏi.
"Gặp qua Đô đốc." Kỷ Dao cũng đến hành lễ.
Gương mặt kia gần ngay trước mắt, xinh đẹp như hoa, hơi thở như hoa lan.
"Biếtkhông?"
"Ngươi làm gì vậy?"hắnhỏi.
"nóirằng nha dịch kia cũng nhận tội,hắnnhận tiền của Tạ Minh Thiều, muốn vu oan hãm hại ta, về phần hung thủ, càngnóirõràng hơn, Trương Thu Sơn chính là đồng mưu, cũng g·i·ế·t người..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươikhôngtrả lời, takhôngdámđi, muốn xem thử có phải ngươi ngủ rồi haykhông." Lòng bàn tay Kỷ Dao đổ mồ hôi, sợhắngây bất lợi cho mình.
Trần Tố gọi người đánh xe kéo xe ngựa tới, chở Kỷ Dao và Mộc Hương về nhà.
Lúc đầu Kỷ Dao cảm thấy đau muốn khóc, bỗng nhiên cảm giác đượctrênđầu cómộtbàn tay, cả người cứng đờ.
"À, rốt cuộc con cũng nghĩ thông rồi à, muốn chọn rồi?" Liêu thị vui vẻ trong lòng, "Được được được, vậy conđiđi."
Quá dài, kéo lêtrênmặt đất, nhưng quanh chóp mũi lại cómộtmùi hương thơm mát, giống nhưhắnđangôm lấy mình, gương mặtkhôngkhỏi nóng lên.
Chậc,thậtlà đáng thương!
Ngày hôm sau nàng lập tức sai Mộc Hươngđira ngoài báo cho Thẩm Nghiên, sợ ngày nào đó mẫu thân nàng hỏi tới có thể lừa được.
"Cũngkhôngphải sao, có lẽ thiên lôi đánh xuống, ông trời mới thu phục đượchắn." Liêu thị cũngkhôngkiềm được chửi mắng, "Lần trước lão gia cũngkhônghãm hạihắn, chínhhắnphạm sai lầm, lại còn muốn bày tròtrênđầu lão gia, bây giờ nên phánhắnlưu đày ba ngàn dặm*."
Thánh chỉ nhanh chóng truyền xuống dưới.
Kỷ Dao ngây ra như phỗng.
Trong tủ rất nhiều quần áo, lại kín, Kỷ Dao núp vào nơi trống trải cảm thấy buồn nôn, lại thêm mùi hươngtrênquần áo, tăng thêm cảm giác choáng váng muốn ngất.
Lúc nãythậthù c·h·ế·t nàng, cứ cho rằng Dương Thiệukhônglưu tình chút nào,thậtsựmuốn nàng c** q**n áo, nàng cũngkhôngbiết làm sao cho phải, tình thế khó xử. May mắn sau đókhôngcó cưỡng ép, về phần kế ước này, còn phải xem cụ thểhắnmuốn sai mình làm cái gì. Nhưng vừa rồihắnlại cho mình áo khoác, lại để xe ngựa đưa về, dường như cũngkhôngphải tức giận như vậy? Kỷ Dao có hơi hồ đồ.
"nóira rất dài dòng!" Kỷ Dao nắm chặt tay của nàng, "A Nghiên, ngươi phải tin tưởng ta, ngươi cũng đừng nên hỏi."
Cáchmộtlớp chăn, nàng dán lên ngựchắn, mặt Kỷ Dao đỏ lên.
hắnđắm chìm vào trong đó.
Kỷ Dao mừng rỡ, vội vàng cảm ơn.
Nhưng mà nàng vừa khóc,hắncăn bảnkhôngxuống tay được.
Kỷ Đình Nguyên nghĩkhôngra: "Là hung thủ nhận tộinói, hay là nha dịch thẩm vấn kianói?"
"Vâng."
"Biết..." Kỷ Dao lật áo bào qua lại nhìn, pháthiệnbên hông có hai lỗ lớn bằng đầu ngón tay.
Nàng rất ít khi hát, lúc tuổinhỏngây thơ hoạt bát, đùa giỡn hai ba câuthìcó thể ngâm nga được, lớn lên lạikhôngthể tùy tiện mở miệng được, chứnóigì đến hát cho nam nhân khác nghe.
"Rốt cuộc conđangbận cái gì?" Bà vừa đếnđãcàm ràm, "Triều đình nhiều quan viên như vậy, công việc chỉ chồng chất lênmộtmình con sao?"
Kỷ Dao đặt bút xuống, kinh ngạcnói: "Ai đếnnóivới ngươi?"
Trong lòng Kỷ Dao giật mình, đột nhiên nhớ đến kiếp trước lần đầu tiên gặp Dương Thiệu,hắnở Ngọc Mãn Đường chính là cười với mình như vậy.
Kỷ Dao tí nữathìmuốn hôn nàng ấymộtcái, nhưng mà về sau chắckhôngthường xuyên đến nữa, Dương Thiệunóisẽcố gắng ít gặp, lời hứahắnngàn vàng đó.
"Mẫu thân, ngài có chuyện gìkhông?" Dương Thiệu hỏi, nhanh chóng muốn mẫu thânhắnđi, sợ Kỷ Dao ở trong tủ bị ngộp.
Hai huynh muộimộtcaomộtthấp đồng loạt nghiêm chỉnh.
Thái phu nhân nhìn hai chủ tớ này, thở dàimộttiếng.
Nàngthậtsựlàm quá ít việc chohắn, kiếp trước chỉ thắt chohắnmộtsợi dây trường mệnh,rõràng xấu muốn c·h·ế·t,hắncũng đeo đếnmộtnăm, cho đến năm thứ hai, mới đổi chohắnmộtsợi khác đẹp hơn.
Làm gì có chuyện đó, đó là vì Trần Việnđãsớm để ý Dương Thiệu, gần đây thường xuyên qua lại vớihắn, hình như Thái phu nhân rất thích, mời nàng qua chẳng qua kiêu ngạomộtchút.
hắnkiểm tra xong, Kỷ Dao lập tức thêu hoa văn đám mây lên, nào có thể đoán được lúc vừa mới đemmộtmũi cuối cùng đâm lên, nghe tiếngnóicủa Trần Tố: "Hầu gia, Thái phu nhân tới,đangở cửa. Tiểu nhânnóiHầu gia bận, nhưng Thái phu nhânkhôngnghe..."
Chẳng lẽ Dương Thiệu còn thích nàng? Nếukhôngkhôngcó khả năng làm động tác vừa rồi! Nếunóinhư vậy, tờ khế ước này củahắncũngkhôngphải vì trả thù, mà là muốn mượn cơ hội tiếp cận nàng.
Nàng khóc càng nhiều, lònghắncàng mềm.
Lần trước vụ án của Kỷ Chương mặc dùkhônggặp được Dương Thiệu, nhưnghắnhiểu được cuối cùng là Dương Thiệu ra tay giải quyết vấn đề, về phần vì saokhônggặp,thậtsựlà nghĩkhôngra.
"Hoàng thượng quá khen, đây là bổn phận của vi thần, vi thần nguyện Đại Yên phồn hoa hưng thịnh, mãi mãi thái bình."
Ô, vậy màhắnlại sắp xếp như thế.
Nhưng mà cũng khónói, Kỷ Đình Nguyên nhìn muội muộimộtcái,khôngchừng Dương Thiệu vẫn còn thích muội muội, chẳng qua là ngạikhôngnóira, lén lút giải quyết tốt chuyện này.
Nếu dựa theo suy nghĩ lúc trước củahắn, nhất định là muốn đặt nàng dưới thân hung hăng chà đạp.
"À, vậy takhônghỏi."
Duy nhất chỉ có Kỷ Dao hiểurõ, chắc chắn là Dương Thiệu ra mặt. Có thể thấy được chuyện này đối vớihắnrất đơn giản, chẳng qua chỉ làmộtcâunói.
Nhưng Kỷ Đình Nguyên vẫn cảm thấy khó hiểu: "Sao đột nhiên tra ra manh mối rồi?"
"Cha, Tạ Minh Thiều kiahiệntại thế nào?" Kỷ Dao hỏi.
Thái phu nhân bịhắnngắt lời mấy lần, hứng thúkhôngcòn nhiều,nóimộtlátthìđứng lên rờiđi.
Nhưng hôm nay mới lập ra khế ước,khôngthể lập tức đổi ý, Kỷ Dao suy nghĩmộtlúc, khẽ ngâm nga bài 《Tây Giang Nguyệt - Ở Hoàng Châu》.
Trần lão gia này là Binh bộ Tả thị lang, congáicủa ông ấy là Trần Việnđãsớm bị bà nhìn trúng, lúc đó Dương Thiệuđangmuốn cưới Kỷ Dao, bà liền mời đến phủ chung, kết quả con traikhôngđể ý.hiệntạiđãqua bao lâu rồi? Con trai bà cũngđãhai mươi hai tuổi, công tử nhà khác còn người nào chưa thành thân?
Trong phòng nam nhi sao lại có kim khâu,hắncòn chưa thành thân.
Thái phu nhân có phần hài lòng: "Con nhớ đó, đừng đến lúc đó lại lấy sức khỏe ra từ chối. Đúng rồi, hôm nay mẫu thân cònmộtviệc muốn bàn bạc với con..."
"không, Hoàng thượng, cho dù là ai Hoàng thượng cũng nên theo lẽ công bằng, dù là vi thần," Dương Thiệunói, "Thiên tử phạm pháp đồng tội như thứ dân, lúc này Trương Thu Sơn đúng là đồng mưu, Kỷ đại nhân bị hãm hại, nếukhôngnên giáng chứcthìphải giáng chức, tuyệt đốikhôngngoại lệ. Quá lắm Hoàng thượng nể chút tình mọn,khôngđến mức giáng chức đến vùng nghèo nàn, hoặc là mấy năm sau phục chức dùng lại."
"Ta gạt mẫu thân tanóiđến tửu trang, Mộc Hương cònđangchờ ở đó, ta sợ thời gian dài bị mẫu thân pháthiện." Kỷ Dao buồn rầu, "Mà biện pháp này cũngkhôngbiết có thể dùng được bao lâu."
Đường may vô cùng kín đáo,khôngkhác mấy tú nương trong nhà, Dương Thiệu thầm nghĩ nàng vậy mà còn luyện qua nữ công? Kiếp trước thêu cái gì cũngkhôngtốt, chứ đừngnóigì tới may vá quần áo.
Trước đó,hắnkhôngnghĩ đến Kỷ Daosẽmay vá tốt chohắn, cònđangsuy nghĩ, có lẽ xiêu xiêu vẹo vẹokhôngra dáng gì.
Giờ phút này,hắncười vô cùng thỏa mãn, tựa nhưmộtđứa trẻ có được đồ vậtyêuthích.
Dương Thiệu xoa rồi cũng cảm giáckhôngđúng, rút tay về.
Đáng tiếc trong sáchkhôngcó nhắc đến kết thúc.
*tổn thương do giá rét.
Cái nàykhôngđúng, vì saohắnlại như vậy?
Sợi đây đó,hắnvẫn luôn mang theo, cũngkhôngbiết sau khi mình c·h·ế·t,hắncó cưới vợ, có cướimộtngườithậtlòngthậtdạ vớihắnhaykhông?
Đến mức về sau, qua lâu như vậy, ký ức sâu nhất của nàng chính là nụ cười này củahắn.
"khôngtệ."
Hai người đơ ra, Kỷ Dao vội vàng đến trước bàn vá quần áo, mặc dù chỉ thiếumộtmũi cuối cùng, nhưng còn khe hởkhôngtốt.
Lông mày Dương Thiệu cau lại, nhưng vào lúc này Thái phu nhânđãđivào phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vâng." Trần Tố có nỗi khổkhôngnóithành lời, dù sao bị Dương Thiệu lợi dụng cũng quen rồi, honhẹnói: "Thái phu nhânnóiđúng lắm."
Vừa rồi bảo nàng c** q**n áo,khôngbiết lúc này có trò gian trá khác haykhông? Dù sao hôm đó nàng chọc giận Dương Thiệu,hắnghi thù, bây giờ quả nhiên trả thù nàng, làm nàng khó chịu. Nàng khẽnói: "Hầu gia, bây giờđãrất muộn rồi, ta sợ mẫu thân ta lo lắng..."
Kỷ Dao liền giả bộ muốn đến quán rượu Thanh Nguyệt, chờ xe ngựađirồi, nàng lập tức chạy ra ngoài, đến phủ Hoài Viễn Hầu.
Nhưng chuyện đêm nayđira ngoài bị Liêu thị pháthiện, Kỷ Dao đành phảinóilàđiquán rượu Thanh Nguyệt, uống say ở đó, sau đó ngủmộtlúc ở quán rượu để che giấu.
Về đến nhà,khôngđến mấy ngày liền nhận được thiệp mời của Trần gia.
"Chuyện gì?" Thái phu nhânnói, "Trần phủ đưa thiệp mời tới, hẹn đến ngày nghỉ tắm rửa con nhất định phải đến làm khách."
Trần gia kia mở tiệc chiêu đãihắnkhôngcó hứng thú, nhưng nếukhôngđi,khôngbiết mẫu thân mình lại muốnnóithêm cái gì, Dương Thiệunói: "Nếu Trần lão giađãmời, đương nhiên phảiđi."
Quamộtngày, Kỷ Chương được thả về nhà.
không, đỉnh núi mềm mại.
Kỷ Dao hỏi tiếp: "Thế nào, Hầu gia?"
Hoàn toàn vô tâm như trước đây, nhưnghắnsẽkhôngnổi giận. Ngày ấy Kỷ Dao c** q**n áo ra, tất cả oán niệm củahắnđãtan thành mây khói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.