Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Vượt Qua Cánh Cửa Thứ 1.

Chương 15: Vượt Qua Cánh Cửa Thứ 1.


Chương 15:

Trước mắt t·hi t·hể.

Đã bị nàng diệt.

Nàng nhìn t·hi t·hể tan biến.

Nàng quay đầu tiếng hét quỷ dị cũng tiêu thất.

Lục Hàn ba người lúc này mới chạy tới, thấy Liễu Như Yên như cao cao tại thượng từ trên cao bậc thang xuống.

"Ngươi giải quyết xong?" Lưu Nhi đột nhiên hỏi?

Liễu Như Yên gật đầu, nhìn vẻ mặt đối phương không có nói dối, nhìn bản thân cấm chế ba ba để lại.

Nàng ánh mắt đột nhiên rơi lệ.

"Cuối cùng kết thúc sao?'

Liễu Như Yên lắc đầu: "Không có kết thúc, chỉ là ta đặt một cấm chế khác trước khi tiêu diệt thôi."

"Ngươi nếu muốn cứu dân lang mà nói, phải nỗ lực đạt tới cấp 8 hoặc hơn cha ngươi là cấp 9."

Lưu Nhi nhi gật đầu.

Ánh nắng Mặt Trời vừa lúc chiếu lên cao, giờ đã là giữa trưa.

Dù chỉ trải qua vài động tác, thời gian trôi qua rất nhanh, nếu như không tập trung nhìn thời gian.

Liễu Như Yên nhìn Lưu Nhi, bản thân cầm trên tay trượng đưa ra trước mắt.

"Lưu Nhi cảm ơn ngươi."

Lưu Nhi đưa tay nhận lấy: "Không có gì, người cần cảm ơn là ta mới phải."

Lục Hàn ba người bước tới, đã kết thúc.

Liễu Như Yên nhìn thân thể như sắp đăng xuất khỏi thế giới Lưu Nhi, hơi trầm mặc.

Đua tay ra sờ soạn vào trong áo khoác túi.

Không phải túi bên ngoài, mà túi bên trong.

Túi bên trong lớp áo, nàng thò tay sờ soạn lấy ra một quyển sách.

"Lưu Nhi cầm lấy, coi như là lễ vật đi."

Lưu Nhi đưa tay nhận lấy, nhìn lên tên sách không có ghi tên.

Nàng mở sách ra, lại phát hiện tu luyện đây là có thể trẻ lại?

"Đây quá quý giá, không thể nhận." nàng từ chối nói.

Liễu Như Yên cười nhẹ, nàng nghiêng đầu mái tóc xanh phủ xuống, nụ cười trên khuôn mặt.

Được ánh nắng buổi trưa chiếu vào, càng làng nàng toát lên vẻ đẹp.

"Nhận đi mẫu thân." Nghe đến đây, hình ảnh nàng nữ nhi lại xuất hiện trên khuôn mặt Liễu Như Yên.

Giờ đây Liễu Như Yên khuôn mặt, dưới ánh mắt nàng nhìn là một nữ tử.

Giống nàng nữ nhi, đang nói với bản thân: "Mẹ mau nhận lấy, đây là quà ta tặng mẹ trước khi ly biệt."

Lưu Nhi nước mặt nhẹ nhàng rơi xuống: "Ta Nhận, Ta nhận."

Nàng cười nhẹ, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhớ lại bản thân chăm sóc nữ nhi.

Một tay nuôi nấng lên thiếu nữ, ánh mắt không ngừng rơi xuống.

Nàng cười nhẹ, lấy ra từ trong túi tay áo.

Một kiện áo cổ trang, nói tóm gọn là áo khoác ngoài cổ trang.

"Đây là chiếc áo ta tự tay làm, mong con có thể nhận lấy."

Nàng đưa tay ra, Liễu Như Yên cúi đầu, Lưu Nhi nhẹ nhàng khoác lên cho nàng.

Liễu Như Yên mặc lên áo khoác cổ trang.

Lưu Nhi đưa tay đội lên mũ, màu trắng áo khoác nàng đội lên càng làm toát lên vẻ đẹp.

"Rất đẹp."

Nàng cười nhẹ.

"Cảm ơn Lưu Nhi."

Lưu Nhi lại nhìn ba người, lấy ra từ trong túi áo mỗi người một vật, coi như làm lễ vật.

Nàng cầm chặt cây trượng, trên đầu viên ngọc phát sáng nàng đưa tay ra.

"Các ngươi đi a." Nói xong Lục Hàn, ba người chưa biết gì đã bị đưa ra khỏi cánh cổng.

Còn lại mình Liễu Như Yên.

"Nữ nhi, con đã lớn nên dang đôi cánh bay về phương xa."

Liễu Như Yên cúi đầu, đưa tay phủi bay áo khoác cổ trang.

"Mẹ ta đi đây."

"Ân."

Giờ đây nàng coi Liễu Như Yên như chính bản thân con gái.

Liễu Như Yên cũng coi nàng như mẹ đồng dạng, nàng có hết Lưu Nhi khí ức.

Liễu Như Yên đi vào cánh cổng hình tròn màu xanh, tỏa ra vô số khi tức.

Mà khách sạn một bên khác, ba người đó đồng dạng đã thông qua.

Nữ nhân mang theo chiếc lược, khi đi ra ngoài lại không có phát hiện chiếc lược.

Dĩ nhiên quỷ dị đồ vật muốn mang ra ngoài không phải truyện dễ.

Nàng tức giận vô cùng, cùng phòng cấp cao cánh cửa quỷ dị nói.

"Ngươi đừng tức giận dù nắm được quỷ dị đồ vật, mang ra ngoài rất khó."

Nữ nhân nhìn hắn một cái, nàng quay về phòng muốn về thế giới hiện thực.

Một bên khác Lục Hàn đã tới căn hộ, hắn ngồi trên ghế nhìn cánh cửa lớn.

"Nàng không quá lâu sẽ trở về."

Quốc Vũ nói: "Các ngươi lúc nãy đi ra, một hồi dù bên trong trải qua bao lâu vừa đúng 24 giờ."

"Cánh cửa chính sẽ mở."

Lục Hàn gật đầu, nhìn trên tay một cái vòng tay bằng ngọc.

"Ngươi rất may mắn nắm được quỷ dị đồ vật, cấp còn rất cao."

Cánh cửa chính đột nhiên mở ra, Liễu Như Yên khoác trên người áo khoác cổ trang.

"Ây yô, Lục Hàn ngươi chạy nhanh như vật không đợi ta nha."

Lục Hàn cười nhẹ, mà Quốc Vũ nhìn nàng trên người áo khoác.

"Quỷ Dị Đồ Vật, không đúng một loại khác quỷ dị đồ vật."

"Nàng trên người áo là?"Lục Hàn nghi hoặc vẻ mặt Quốc Vũ.

"Nàng quỷ dị đồ vật, là trang phục mà không có tiêu hao."

"Có thể dùng vĩnh viên, không bị quỷ dị đi ra."

Lục Hàn nhìn trên tay vòng ngọc cảm thấy không thơm rồi.

"Ngươi đừng buồn, ngươi vòng ngọc cũng đồng dạng, không có quỷ dị đi ra."

"Vì quỷ dị người cho ngươi không có ác ý, đồng lòng tặng."

"Nhưng không có như nàng vĩnh viên, dùng lâu có thể vỡ."

"Vậy ta nhặt đồ tốt nha." Liễu Như Yên cười nhẹ không cùng mấy người nói.

"Ta quay về thế giới thực, còn rất nhiều việc đây."

"Lục Hàn ngươi kể tiếp câu chuyện ta nghe."

Lục Hàn gật đầu, kể lại tất cả mọi việc.

Chương 15: Vượt Qua Cánh Cửa Thứ 1.