Quỷ Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13 : Kẻ Hai Mặt.
"Tiền công tử… Tiểu nhân... Tiểu nhân không biết gì hết. Công tử nhà ta căn dặn chỉ cần mời Tiền thiếu gia tới Nhất Túy Hiên và không được hỏi bất cứ điều gì... Xin người đừng làm khó tiểu nhân.”
Tiền Kim Bảo nhướn mài rồi thở dài ra một hơi, nhiêu đó đủ làm kẻ đang quỳ toát mồ hôi. Hắn ra hiệu cho gia nhân đưa y bạc, tuy nhiên A Cẩu chỉ run rẩy lắc đầu liên tục, kiên quyết không nhận.
"Dạ! Hy vọng thiếu gia tới sớm, công tử nhà ta và Chu công tử đang đợi! Nô tài cáo lui."
Thẩm Tương xen vào, giọng nhẹ nhàng như muốn xoa dịu. "Kim Bảo huynh gấp gáp gì chứ. Bọn ta vẫn là quan tâm huynh hơn, nghe nói gần đây trong Tiền phủ xảy ra không ít việc, yêu quái tới quấy phá, huynh vẫn ổn chứ?"
Tú bà cản lại, tay chỉ vào người tiểu cô nương, tay che mũi.
"A Lộc." - Tiền Kim Bảo chỉ nhếch môi, ngón tay thon dài đều đặn gõ nhẹ lên thành ghế, âm thanh vang lên như từng nhịp gõ vào lòng gã hạ nhân.
Suy cho cùng, tới khi bị hắn phát hiện thì Thẩm Tương mới đứng ra thú nhận khoản vay ở Tiền trang, còn trước đó y chưa từng nhắc lời nào về chuyện này trước mặt hắn.
"Coi kìa, Kim Bảo huynh, bọn ta đợi mãi!" - Chu Nhất cùng Thẩm Tương chào đón hắn bằng nụ cười quen thuộc. Chỉ khác là, ánh mắt Tiền Kim Bảo nay đã thay đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiền Kim Bảo thấy vậy liền tiến lại gần, hỏi chuyện.
"Ậy ậy!! Tiền thiếu gia, không phải ta không nể mặt ngài nhưng nhìn nó đi... Chỗ ta làm ăn, sao có thể để một đứa xấu xí bốc mùi thế này vào trong được."
Gã cắn chặt môi, biết mình đã vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chọc giận Thẩm và Tiền gia đều phải có kết cục tốt, A Cẩu kìm nén sự hoảng loạn, giọng nghẹn lại như bị ép buộc.
Nhìn tên hạ nhân Thẩm phủ không dám ngẩng mặt lên, cả người cúi rạp. Trực giác của hắn mắc bảo có gì bí mật động trời gì đó sau chuyện này.
Tú bà và các vị cô nương trong thanh lâu cảm thấy khó chịu trước cảnh tượng này. Một trong số họ hằn học nói rất nhiều lời khó nghe. Họ mỉa mai nàng ấy thật biết lựa mặt để ăn vạ, lại chọn ngay công tử chưa có gia đình, giàu nhất kinh thành mà đòi b·án t·hân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn gật nhẹ đầu, ngồi xuống một cách không được tự nhiên.
Chương 13 : Kẻ Hai Mặt.
"Vậy chuyện trong phủ ngươi đều biết nhỉ?" - Tiền Kim Bảo ra dấu cho gia nhân đứng bên cạnh mình, y hiểu ý vỗ tay lớn mấy cái, người hầu Tiền gia bê ra một khay bạc sáng loáng đặt trước mặt A Cẩu.
Hắn đưa cho t·ú b·à ít tiền rồi dặn: "Kiếm một bộ đồ đoàng hoàng cho nàng thay. Xong dẫn lại chỗ ta và Thẩm Tương."
Bà ta với đầu óc đen tối như đêm ba mươi, lập tức nghĩ ngay đến ý định của hắn. Tú bà tươi cười hứa hẹn. "Để ta lo, Ta sẽ khiến nàng ta lột xác rồi đưa đến cho hai vị công tử." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Làm trâu làm ngựa thì không cần, nhưng ta có thể giúp muội. Đúng lúc tiểu gia đang đi gặp Thẩm Tương đây."
Tiền Kim Bảo : "Ta vẫn ổn. Nhưng nghe đâu các huynh gần đây bận rộn lắm. Đi khắp nơi tuyển nhân công vận chuyển."
Nàng ta đi hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng được biết Thẩm Tương đã thuê ông ấy. Khi nàng tìm đến hỏi, Thẩm Tương lại phủ nhận không hề biết gì về ông ta và đuổi nàng đi.
A Cẩu lấm lét nhìn khay bạc rủng rỉnh, gã biết Tiền Kim Bảo đang thăm dò chủ nhân của mình và số tiền này đủ nuôi gia đình gã trong mười năm, nhưng nếu chủ nhân phát hiện ra, liệu cái mạng nhỏ có còn để dùng chúng hay không?
Khẽ nuốt nước bọt, gã hít một hơi, cố nén lòng tham lại, rồi cẩn trọng đáp lời Tiền Kim Bảo.
Tiền Kim Bảo : "Quặng linh thạch?... À! Hình như cũng sắp tới hạ chí, gần đây ta quá bận bịu, sém chút quên mất chuyện quan trọng như thế, cũng may có chủ nhân nhà ngươi."
Chưa kịp để hắn lên tiếng, nàng đã vội quỳ xuống ôm chân Tiền Kim Bảo, nước mắt lưng tròng.
Tiền Kim Bảo sững người, nói cũng có lý, không biết ngày thường nàng làm những công việc gì, tay chân lấm lem, quần áo rách rưới.
Khi Tiền Kim Bảo vừa bước ra khỏi kiệu, tiếng la hét của một tiểu cô nương khoảng mười hai tuổi ở trước cửa Nhất Túy Hiên khiến hắn chú ý.
Tiền Kim Bảo chỉ nhếch môi, ánh mắt lạnh nhạt đáp lại câu hỏi của Chu Nhất. "Để khi khác, hôm nay nghe nói Thẩm huynh mời ta đến đây để bàn chuyện quặng linh thạch."
Chu Nhất cười cợt, ngó nghiêng như chờ đợi. "Nay không đem tranh theo à? Huynh chưa có tâm trạng vẽ lại sao?"
"Tiền thiếu gia... Đây là...?!!" - Tên hạ nhân của Thẩm Tương có chút run sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiền Kim Bảo không có thời gian để suy nghĩ sâu về ẩn ý sau nụ cười của mụ t·ú b·à, hắn nhanh chóng đi lên tầng trên, nơi Thẩm Tương đang chờ.
A Cẩu cúi thấp đầu. "Dạ?! Việc này... Tiểu nhân vào Thẩm phủ chỉ mới có hai năm thôi nhưng may mắn được công tử trọng dụng, chuyện lớn, bé đều giao cho ta chạy vặt."
Nàng ta ăn mặc rách rưới, gào thét muốn vào trong Nhất Túy Hiên gặp Thẩm Tương. Tuy nhiên, dáng vẻ nhếch nhác kia khiến t·ú b·à chán ghét, bà ta dọa nếu không đi sẽ b·ị đ·ánh gãy chân.
A Cẩu tự hỏi, làm sao tin tức lại truyền ra ngoài, lúc thuê hắn đã dặn đi dặn lại là không được kể cho người nhà hay bất cứ ai, với lại lũ nhân công chuyển linh thạch xong đều bị Thẩm Tương cho người xử lý hết rồi cơ mà.
"Mua vài câu hỏi ấy mà... Công tử nhà ngươi tìm thấy mỏ quặng đó từ lúc nào?" - Tiền Kim Bảo nhẹ giọng hỏi, trực tiếp đi thẳng vấn đề.
Gia nhân đứng bên cạnh Tiền Kim Bảo lên tiếng kể lại mấy ngày nay người của Chu gia và Thẩm phủ tới chợ đen thuê nhân công vận chuyển linh thạch lên núi.
Gia nhân của Thẩm Tương cúi mình cung kính, bảo rằng công tử nhà gã mời hắn đến Nhất Túy Hiên để bàn chuyện làm ăn.
Trên đường, hắn không ngừng suy nghĩ về đoạn tình cảm huynh đệ hơn mười mấy năm của bọn họ.
"Tiền công tử, mỏ quặng... Mỏ quặng chỉ mới phát hiện gần đây thôi ạ, công tử nhà ta biết Tiền gia năm nào cũng cho người đi khai khoáng tìm kiếm linh thạch dâng lên các tiên nhân, năm nay nhà công tử xảy ra biến cố, chủ nhân nhà ta rất đau lòng cho nên mới bỏ công sức ra tìm giúp công tử." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiền Kim Bảo cảm nhận được nỗi đau và sự tuyệt vọng khi mất đi người thân. Nhìn đứa nhỏ khóc lóc đến sưng húp cả hai mắt, hắn khó mà bỏ mặc làm ngơ.
Hắn hết cách chỉ đành bước trở vào trong chuẩn bị y phục tới đó một chuyến.
Cửa phòng khẽ mở, từ bên trong, giọng của Thẩm Tương vọng ra, đang vui vẻ trò chuyện với ai đó.
Vừa nhìn thấy hắn, đám hạ nhân lập tức kính cẩn chào mời, họ kể lại rằng nha đầu này là con gái của một gã tiều phu. Mấy hôm trước ông ta nói đi làm rồi m·ất t·ích và đến nay vẫn chưa thấy về.
"Thiếu gia, tới nơi rồi!" - Tiếng kiệu phu cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Công tử nhà ta đã tìm được một mỏ linh thạch cực lớn ở núi Tản Vân, hy vọng Tiền thiếu gia sớm đến đó để cùng bàn bạc.”
"Công tử, cầu xin người giúp ta tìm phụ thân, ta nguyện b·án t·hân làm trâu làm ngựa cho công tử."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.