Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quỷ Thư

Unknown

Chương 8 : Thiên Hạ Tông.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8 : Thiên Hạ Tông.


"Ta biết cả rồi!" - Tiêu Nghị ngắt lời, nét mặt đầy đau đớn. "Đều tại ta bế quan quá lâu, không thể bảo vệ các ngươi. Nếu không, có lẽ mọi chuyện đã khác."

“Ngươi…!” - Hồng Mai sững sờ, nàng nhìn xiêm y của người thanh niên này liền nhận ra hắn là người của Thiên Hạ Tông, hơn nữa địa vị cũng không tầm thường. Chuyện này truyền ra ngoài e là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Vạn Pháp tông. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giải Hồng Mai : "Thà muốn mình què cũng không mở miệng van xin, ngươi làm ta bất ngờ đấy."

Tiền Kim Bảo nghe vậy, lòng dâng lên nỗi hoang mang. Những câu hỏi không ngừng xoay quanh trong đầu hắn.

“Dừng tay lại!” - Đúng lúc này, một thanh niên có phong thái thoát tục bước vào, trên người vận bộ thanh y cực kỳ sang trọng. “Hắn chỉ là phàm nhân, việc gì ngươi phải làm tới mức này?”

Mỗi lần hắn đến, Lâm bổ đầu đều tiếp đón chu đáo.

Tiền Kim Bảo trở về Tiền phủ mới của hắn thì thấy gia nhân sợ sệt đứng bên ngoài, ánh mắt họ lộ vẻ hoang mang. Một trong số họ tiến lên, cúi đầu thông báo: "Thiếu gia, có khách đang đợi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chưa để nàng ta mở miệng, nam nhân họ Tiêu đã tức giận tới nơi. " Thuận mắt ai thì thoải mái cưỡng ép người ta thành lô đỉnh à? Người Vạn Pháp Tông đều cư xử như ngươi sao?"

"Kim Bảo, con không sao chứ?" - Người thanh niên ngồi xuống, cẩn thận xem xét v·ết t·hương cho hắn. Ánh mắt của y hiện lên nét lo lắng.

Ông ta bày tỏ nghi vấn rằng mình không thể hiểu nổi tại sao Tiền phủ rộng lớn như thế mà trong lúc hoảng loạn, không một ai kịp chạy thoát khi lửa bùng phát? Phải chăng họ đã không còn sống lúc đó?

Hắn bật khóc lao tới ôm chặt Chu Nhất. "A Nhất! Ta đã mất hết tất cả rồi."- Hắn nghẹn ngào thốt lên.

Lâm bổ đầu nói không dễ để tìm ra chứng cứ giữa đống tro tàn. "Ta sẽ làm hết sức mình để điều tra rõ ràng. Nhưng thiếu gia cũng phải cẩn thận. Đây không phải là một vụ án đơn giản. Nói không chừng có ai đó còn muốn hại luôn cả cậu."

Mỗi tối, khi màn đêm buông xuống, Tiền Kim Bảo lại ngồi một mình trong căn nhà đã cháy, nhìn ra khoảng trời đầy sao.

"Bọn ta cũng không biết phải làm thế nào." - Chu Nhất nói. "Nhưng chúng ta sẽ luôn bên cạnh ngươi."

Nàng nhìn hắn đầy khinh miệt, muốn kẻ trước mặt phải nếm trải dày vò vô tận.

Những ngày sau đó, Tiền Kim Bảo bắt đầu học chữ một cách nghiêm túc. Mỗi buổi sáng, hắn dành thời gian ngồi ở một góc yên tĩnh, chăm chú đọc sách, luyện viết chữ, và ghi chép lại những điều quan trọng.

Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, Tiền Kim Bảo vẫn còn ngồi yên dưới đất không thể cử động, như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.

Chu Nhất cùng Thẩm Tương không tránh khỏi xót xa, lòng bọn hắn thắt lại khi nhìn thấy bạn mình đau khổ như vậy. Dù gì bọn họ cũng chơi chung từ nhỏ.

Bên cạnh đó, Tiền Kim Bảo cũng không quên lui tới quan phủ để hỏi thăm tình hình vụ án liên quan đến c·ái c·hết của hơn một trăm hai mươi mấy mạng người trong Tiền gia.

Hắn cảm thấy cơn đau nhói lên từ đầu gối khi nàng ta dùng sức đạp mạnh hơn.

“Coi như ngươi may mắn.” - Nàng hừ lạnh, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Tiền Kim Bảo, trước khi đốt cháy truyền tống phù và rời đi trong chớp mắt.

Hắn cảm thấy như trời đất sụp đổ, tức giận lẫn đau đớn khiến hắn gần như không còn sức để đứng vững. "Cô điên rồi! Tại sao cô lại có thể tàn nhẫn như vậy?!"

Tiền Kim Bảo cười khổ, hắn chung quy chỉ là phàm nhân, có lẽ cô ta chỉ là nhất thời hứng thú, không cần phải lo.

"Nữ nhân điên!" - Hắn kích động gào lên, ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ. "Chỉ vì một chút hận thù mà khiến hơn 120 mạng người phải c·hết? Cô không xứng đáng làm tiên nhân."

Hắn nhíu mày, không khỏi cảm thấy khó chịu khi trông thấy Giải Hồng Mai.

"Tiền Kim Bảo! Dừng lại!" Giọng nói của Thẩm Tương vang lên như tiếng sét, hốt hoảng giữ hắn lại. "Ngươi không thể làm vậy!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn tập làm quen với sổ sách của các thương đoàn, từ những giao dịch nhỏ nhất cho đến các bản hợp đồng lớn, hắn cố gắng nỗ lực hơn từng ngày.

"Tiêu thúc." Tiền Kim Bảo nói, giọng hắn run rẩy. "Cha, mẹ, cả tỷ tỷ nữa... Bọn họ....."

Nàng ta nói, nụ cười ngày càng trở nên ác độc. "Từ đầu nếu ngươi chịu nghe lời ta thì mọi chuyện đã không đi tới bước đường này."

"Cô tới đây làm gì?" - Hắn hỏi, giọng điệu lạnh lẽo, không còn gì để mất, hắn biết rằng chẳng có lý do gì để sợ hãi nàng nữa.

Hồng Mai tiến lại gần Tiền Kim Bảo, chân đạp lên đầu gối của hắn. "Tiền thiếu gia, van xin ta đi, nếu không cái chân này của ngươi sẽ không giữ được."

"Tiền Kim Bảo, mất đi thứ quý giá nhất cảm giác thế nào?"- Giọng nàng ta như mỉa mai, không chút cảm thông.

Hắn há hốc miệng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. "Cô... Cô nói cái gì?"

Chu Nhất cũng lao tới, giữ chặt tay hắn. "Mọi người vẫn cần ngươi! Đừng làm chuyện ngu ngốc! Ngươi c·hết rồi thì toàn bộ Tiền trang, thương đoàn của Tiền lão gia sẽ bị hoàng triều sung công, ngươi chấp nhận nhìn thành quả cả đời của gia tộc mình bị người ta đoạt mất sao?"

Chương 8 : Thiên Hạ Tông.

"Tiêu thúc!!” - Ánh mắt Tiền Kim Bảo bừng sáng khi thấy ông ta xuất hiện. Trái lại người thanh niên nhìn dáng vẻ của hắn vô cùng đau lòng.

Tiêu Nghị thở dài, ánh mắt thoáng hiện nỗi trăn trở. Nhớ lại những kỷ niệm với Tiền gia, đặc biệt là cặp song sinh này. Y chính là người được Tiền Phú Quý nhờ đặt tên cho chúng, cảm giác mình cũng có một phần trách nhiệm.

"Đúng vậy!" Nàng ta không ngần ngại thừa nhận, ánh mắt lạnh lùng. "Nhưng nguyên nhân chính là do ngươi. Ngươi làm ta không vui, cho nên họ phải c·hết."

"Kim Bảo hay về Thiên Hạ Tông với ta đi." - Tiêu Nghị hỏi, ánh mắt đầy hy vọng. Hắn lắc đầu từ chối, cơ nghiệp Tiền gia vẫn còn ở đây, không thể bỏ hết tất cả để rời đi như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Một mình con ở lại ổn không? Lỡ như nữ nhân điên kia tìm con gây sự nữa thì sao?" - Tiêu Nghị tỏ ra lo lắng.

"Thế thì đã sao?" - Nàng hét lên, giọng đầy khinh bỉ. "Một tên phàm nhân hạ tiện như ngươi có thể làm gì được ta?"

Thẩm Tương : "Ngươi c·hết rồi ai sẽ thay bá phụ và bá mẫu đòi lại công đạo?"

Nữ nhân này đúng là hết thuốc chữa, hắn chất vấn Tiền gia đã cho cô ta một nửa gia sản, bản thân cũng đã hạ mình xin lỗi, rốt cuộc người phụ nữ này còn muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn toàn bộ cơ nghiệp Tiền gia mới vừa lòng.

Nàng bật cười khúc khích, một nụ cười lạnh lẽo khiến hắn rùng mình. Bàn tay nàng ta siết chặt cổ hắn. "Ta cần tài sản Tiền gia để làm gì? Thứ ta muốn từ đầu là ngươi."

Giải Hồng Mai chỉ cười khẩy, chỉ một cái hất tay đã đánh mạnh hắn vào tường. Tiền Kim Bảo đau đớn ngã khụy xuống, lưng đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo. Gia nhân và thị nữ thấy muốn chạy tới đỡ nhưng đều run rẫy, không dám bước lên. Sức mạnh tuyệt đối của tiên nhân khiến họ cảm thấy bất lực và sợ hãi.

"Ngươi?! Chính ngươi đã hại c·hết họ." Hắn gằn giọng, nỗi uất ức dâng trào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn không thể kìm chế, xông tới với sự phẫn nộ cuồn cuộn. Nhưng chỉ trong tích tắc, hắn đã bị nàng ta một tay áp chế, giữ chặt. Nhìn vào đôi mắt đầy thách thức của nàng, lòng căm hận từ hắn như ngọn l·ửa b·ùng l·ên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8 : Thiên Hạ Tông.