Quyển 1
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Chiến trường.
......
Rồi phất tay áo lên ra lệnh. " Xuất phát. "
Tất cả hành động đều bị lão đại thấy được. Tim hắn như muốn bay ra ngoài. Vì nơi đứa bé chỉ là chỗ hắn động tay chân vào. Đại nhân mà để ý thì coi như ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của hắn.
Chương 42: Chiến trường.
Đám đàn em bu lại, " Nhưng lão đại, dù sao hắn cứu chúng ta. " (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cậu nhìn sang, bé gái ngạc nhiên mở miệng, nhưng như bị câm không nói được gì. Gấp đến nổi dậm chân chỉ trỏ.
........
Cậu cúi xuống hỏi Tiểu Hoa: " Bên đó có gì?. "
Lão đại đang thì thầm với đàn em, nhận thấy đại nhân quay về, còn mang theo một tiểu nữ hài. Ánh mắt có chút nghi hoặc, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất nhanh chóng. Chạy đến báo cáo: " Đại nhân, thuộc hạ đã sắp xếp xong. Ngài chỉ cần bước vào là được. "
Chỉ nghe một tiếng hét lớn, nhưng vẫn rất dễ nghe vang lên.
' Không lẽ mình tính sai?"
Nó có thể khiến tu vi Man cấp 9 và 10 chóng mặt hoa mắt, mặt tái lại. Ở lâu có thể hao mòn sinh mệnh đến c·hết. Còn tu vi cao hơn, có thể ngạnh kháng, giống như cậu.
Do từ nơi ban đầu đến chỗ chiến trường cũng cách xa. Trên đường tiểu Hoa nhàm chán quay mặt sang hỏi cậu.
Nó khá mỏng manh, pha một ít với khí n·gười c·hết.
Cấm xong chỉ cảm thấy đầu óc thanh tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Hoa ban đầu còn chống cự, nhưng thấy cậu mặc kệ bản thân vẫn đi tiếp. Liền vội vã đuổi theo, do đuổi theo chậm, đến lúc đuổi kịp cậu. Sắc mặt tiểu Hoa đã xanh lên do hít phải chướng khí quá nhiều.
Nhìn đến lão đại chảy mồ hôi đầm đìa, cậu mới thu hồi ánh mắt, nụ cười hơi nhếch lên nói: " Tốt lắm. Các ngươi được tự do." Rồi mang theo nữ hài tiến vào một vòng tròn sáng.
Bèn vội vàng hóa ra vài túi kẹo đưa cho tiểu Hoa. Xin lỗi gấp: " Thôi nín đi. Tiểu Hoa mười sáu tuổi đầu rồi, bước vào cánh cửa siêu phàm rồi. Còn khóc lóc như con nít. " (đọc tại Qidian-VP.com)
Có quyết định, Nhất đưa tay vòng qua eo tiểu Hoa, mang cô lướt đi.
Nhất phản bác ngay: " Thứ nhất ta không đọc trộm kí ức. Ta chỉ dùng thủ đoạn làm thu gọn đáp án từ đó suy ra thông tin của ngươi. Hai là ngươi có thể chê ta, ta không có quyền chê lại à. Cái đồ con gái nhỏ mọn. "
Sau khi cậu nói, vẫn không thấy tiểu Hoa trả lời. Cậu nghi ngờ.
.........
Cùng lúc, bên ngoài lão đại cũng chuẩn bị xong. Ánh sáng chói mắt phát ra từ vòng tròn. Khi kết thúc, thân ảnh hai người đã biến mất.
Lưu Nguyệt Hoa bị nói đến á khẩu. Nghĩ ngợi một hồi liền phản bác: " Ngươi cái đồ trơ trẽn, nhìn trộm kí ức người khác khi không được cho phép. Còn đánh, rồi lại chê vóc dáng của một cô nương nhỏ bé, xinh xắn, dễ thương, xinh đẹp.. nhất sáu đảo là ta đây. Ngươi là đàn ông mà không có phẩm giá nào."
Nhất làm vẻ mặt như mới biết, nói lại.
Cô bé nghe cậu kiêu, vẻ mặt u oán lại, giận dữ mắng: " Tiểu Hoa cái đầu ngươi. Ta đây tên đầy đủ là Lưu Nguyệt Hoa."
Haiz. Uổng cái tu vi của ngươi. Ta mà có tu vi bằng ngươi, giờ ta đã trở thành một phương bá chủ rồi. Thật là lãnh phí. " (đọc tại Qidian-VP.com)
" ách..aaaa.. A ..á a.. "
" Này cái tên lùn c·hết tiệt kia. Ngươi là người thuộc dòng họ nào. Đến đây cứu ta mà trí thông minh còn ngu hơn bò, để bị đám chuột kia lừa.
Nhìn về chiến trường, suy nghĩ chốc lát. Cậu thấy cứ tạm đến đó coi vậy, hướng khác chỉ thấy xa xa là đất, đến ngọn cỏ cũng không thấy. Thì việc tìm thấy người để hỏi cũng chỉ là thừa.
Nhưng may sao, vị đại nhân như không nhận ra. Còn một mặt nghi hoặc, rồi đưa cho bé gái chiếc đồng hồ. Cô bé nhận lấy lại tiếp tục chỉ trỏ. Vị đại nhân đành lấy xích trói cô bé lại. "
Thấy tiểu cô nương vừa khóc vừa cười, tin thần trông không ổn định mấy. Cậu biết hóa ra cô nương này không chịu nổi như này. Tưởng ăn nói hống hách như thế, lá gan cũng phải lớn chứ.
" Hiểu chưa!! "
Cảm nhận góc áo bị vật kéo, cậu thu hồi tinh thần đang suy tư. Nhìn về tiểu Hoa người đang mang một mặt như táo bón, nước mắt chảy dài mở miệng cầu cứu nhưng không phát ra tiếng.
Cấm ngôn lần này vô tác dụng. Tiểu Hoa tuy khóc không ra tiếng nhưng khẩu hình miệng cũng đủ khiến người ta biết khóc thảm thiết như nào.
Hừ hừ làn hát quen thuộc. Cậu tăng tốc tiến về chiến trường.
Lão đại nhìn ngó xung quanh. Khi xác định vị kia đã đi. Vẻ mặt không kìm được vui vẻ.
Cậu nghe mà nhức cái đầu. Quay sang nói: " Ê, ngươi nói như đúng rồi. Ta mới có gần mười bảy tuổi, cực khổ dầm mưa dãi nắng mới có tu vi như này. Còn ngươi, mọe nó mười sáu tuổi đầu rồi chiều cao thì như con nít, sống trong nhung lụa, tài nguyên có đủ mà mới tu vi Man cấp 9. Ta thấy ngươi còn phế vật lẫn lùn hơn ta. "
Nhất nhìn xung quanh, chỉ thấy một vùng đất phẳng rộng lớn.
" Ồ ra là như thế, vậy...... tiểu Hoa nói cho ta biết bên kia có gì. "
Ba phút sau, Nhất xuất hiện cùng một cô bé mặc bộ váy trắng tinh, khuôn mặt dễ thương đang hướng ánh mắt đầy căm hận nhìn về cậu.
Người có tu vi như tiểu Hoa tất nhiên có thể nhín thở lâu hơn người bình thường. Nhưng cậu khi bước vào đã nhận ra, chướng khí này không bình thường. Nó được tạo ra bởi xác c·hết và quy tắc. Cụ thể là quy tắc về độc, còn cụ thể thì cậu ngại truy vết.
Lưu Nguyệt Hoa căm tức chửi rủa cậu. Cậu ban đầu còn đáp lại, nhưng càng về sau càng cãi vô lí. Cậu chỉ đành cấm ngôn luôn.
Lưu Nguyệt Hoa gương mặt đỏ lên tức giận, miệng nhấp nháy liên tục, nhưng chỉ phát ra " Hừ " một tiếng. Rồi Không thèm để ý đến cậu nữa.
Vung tay, xung quanh hình thành một lớp cách trở, cậu thả tiểu Hoa xuống bắt đầu bước đi vào.
Mặc kệ ánh mắt u oán phía dưới, Nhất tiến tới chỗ lão đại.
Sau khi ánh sáng lóe lên, ý thức theo đó bị r·ối l·oạn. Sau một lúc Nhất mới lấy lại tầm nhìn.
Lão đại vẻ mặt hơi nhíu lại quát: " Thì thế nào. Ngươi lên biết làm người muốn sống, không thể có lòng nhân từ và thương xót. Dù hôm nay hắn có cho ta cơ hội tăng tiến tu vi, ta cũng chỉ tạm tha cho hắn. Rồi từ từ kiếm cách moi hết giá trị từ hắn, đến lúc thời cơ đến. Cho hắn một nhát chí mạng. Các ngươi muốn sống, muốn mạnh hơn thì phải quán triệt được tư tưởng này thành bản năng."
Ai ngờ tiểu Hoa vừa ôm túi kẹo vừa khóc to hơn. Cậu dỗ mãi không nín.
" Sống rồi, cha mẹ ơi, con tưởng sẽ gặp cha mẹ sớm chứ. Ha.. ha. Hu hu..hic hic"
Phương hướng đó cậu từng nhìn qua, chắc là một chiến trường. Vì phía đó xác n·gười c·hết nằm la liệt, có nơi còn thấy từng núi xác ở trên một bãi đất lớn.
Nhắm mắt lại thở dài. Cậu nói: " Nào nín đi. Giờ muốn gì nói ra, ta đáp ứng ngươi. "
Lão đại nhìn đám đàn em chỉ còn lại vài người, vẻ mặt kiểu trẻ nhỏ dễ dạy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gương mặt giấu dưới lớp mũ chùm không khỏi cười nhẹ. Đưa tay lên ấn vào đầu tiểu Hoa. Khi rút tay lại, tiểu Hoa đã bình thường lại, vui vẻ kêu.
Nữ hài vừa bước vào đã nhìn chằm chằm vào một điểm ánh sáng trên vòng tròn, kéo kéo góc áo của cậu mở miệng định nói gì.
Sau một quãng đường dài, cậu đã đặt chân đến phạm vi bên ngoài chiến trường. Mùi máu tanh, xác c·hết phân hủy tạo thành từng đợt chướng khí bao phủ toàn bộ chiến trường. Nếu không xử lý kịp, nơi đây chắc chắc sẽ thành một ổ ôn dịch lớn.
" Hahaha.. mạnh mẽ đến đâu cũng như con c·h·ó bị ta lừa thôi. "
Cậu đành bó tay. Trêu chọc có tẹo, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng. Có chút xíu cũng so đo.
Hai tiếng sau.
Bé gái bên cạnh lay động cậu, cậu nhớ ra cái xích. Đành bỏ chút thời gian cởi xích ra. Vừa thoát ra cô bé chỉ chỉ tay về một hướng.
Nhất không nói gì, chỉ nhìn về phía lão đại.
Đám đàn em hơi sững sờ nhưng sau cùng tất cả cùng nghiêm mặt hô lớn: " Sẽ khắt nghi lời dạy của lão đại. ". Trong ánh mắt từng người như thổi lên ngọn lửa mang tên dã tâm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.